Đang suy nghĩ vẩn vơ thì có tiếng gọi, khiến Tử Quân thoát khỏi vòng suy nghĩ ấy, Triệu Hiên nhìn cậu khó hiểu rồi hỏi:
- Nãy giờ suy nghĩ về ai mà đăm chiêu thế?
Tử Quân nhìn cậu khẽ lắc đầu rồi đáp lại:
- Có nghĩ về ai đâu, tại tao buồn ngủ quá à.
Cậu nhìn Quân rồi nói tiếp:
- Thôi mày lên nghỉ đi mai lên tập đoàn làm việc.
Dứt lời thì cả hai về phòng của mình ngủ. Đến sáng ngày hôm sau, Triệu Hiên thức dậy từ rất sớm nên đã lên tập đoàn trước, còn về Tử Quân thì sau khi cậu đi thì y cũng tỉnh ngủ luôn, Tử Quân cũng sửa soạn rồi lên tập đoàn làm việc, khi đi trên đường thì y đụng phải một người, Tử Quân bước xuống xe rồi hỏi người kia:
- Nè không sao chứ? bộ mắt mù hay gì mà không thấy đèn đỏ hả?
Người kia tức giận chửi:
- Cmn bộ không có mắt hay gì, không thấy đang dẫn người già qua đường hay gì, bộ đường này cậu mua hay gì, chạy gì đâu mà nhanh dữ vậy, bộ trốn cảnh sát hay gì, má nó chứ sáng sớm gặp thằng diên chạy không nhìn đường rồi, về đốt phong long, nay làm gì xui xẻo giữ vậy nè.
Tử Quân bị người kia chửi nhiều quá nên thấy bực mà không làm được gì cả,thế là y chạy đi luôn không thèm để ý người kia, còn về phần người kia thì tức giận, sau khi đưa cụ gì kia sang đường xong thì liền lấy xe chạy theo Tử Quân, đến tập đoàn y định đi lên thì cậu chạy vào với vẻ mặt tức giận nói:
- Nè nè tên kia, đụng xong rồi bỏ chạy hả, mé nó tức không biết xin lỗi hay gì thật là người không có học.
Sức chịu đựng của Tử Quân có giới hạn nhưng khi nghe đến cuối thì y liền điên tiết lên, Tử Quân nắm tay người kia lôi vào nhà vệ sinh, còn người kia thì chưa hiểu chuyện gì cả mà đi theo y vào nhà vệ sinh. Bên trong nhà vệ sinh có tiếng cãi vả của hai người đàn ông, Tử Quân chửi Người kia:
- Con trai gì mà lắm mồm thế, cứ như đàn bà vậy.
Người kia đáp lại:
-Mày đừng có mà ngang ngược nha, tao nhịn chú mày lâu rồi đó.mấy tuổi mà dám nói bố mày như thế.
Tử Quân trả lời:
- Ừ thì tao 28 tuổi còn mày.
Người kia trả lời:
- Hố Hố Hố tao 30 nhe con.
Tử Quân cười lớn nói:
- 30 nhưng vẫn ế ông chú à.
Người kia tức giận không nói gì thêm, nhưng khi chửi lộn thì Tử Quân để ý thấy tay của người kia có một vết bớt y như vết bớt của cậu bé mà cậu hay nhớ đến, thấy vết bớt ấy thì y liền hỏi người kia:
- Nè hồi nhỏ có phải ông chú từng cứu một cậu bé đúng không.
Người kia suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Đúng đó, mà cậu bé đó tưởng tôi bằng tuổi với mình nên cứ gọi tôi là cậu này cậu nọ nhưng tôi lại lớn hơn cậu bé đó, mà tôi buồn nhất là không nói lời tạm biệt với cậu bé đó, ủa mà sao tôi phải nói với nóc ta.
Tử Quân cười tà mị bước đến chỗ người kia rồi nói:
- Tìm được mèo con rồi a~
Người kia hốt hoảng nói:
- Gì đây không lẽ cậu bé đó là cậu ư, nhưng mà tôi lớn tuổi hơn cậu đó xưng hô đàng hoàng vào.
Vừa dứt lời thì người kia bị Tử Quân hôm một cái vào môi,làm cho cậu giật mình mà đẩy y ra, Tử quân nhìn người kia rồi hỏi:
- Vậy bảo bối tên gì nà?
Người kia nói:
- Bành Thị Tỏi á
Tử Quân nhíu mày gằn giọng hỏi lại:
- Tôi hỏi đàng hoàng, nếu không nói là tôi " chơi" mèo con ngay tại đây đó
Người kia sợ hãi nói:
- Ấy bình tĩnh tôi tên Lí Bạch, có cái tên làm gì căng, à mà nhóc tên gì ấy nhở
Y cười hiền hậu rồi đáp lại:
- Tôi tên Tử Quân nhớ cho kĩ tên chồng mình nhoa bé cưng
Lí Bạch nhíu mày khó chịu định bỏ đi thì bị Tử Quân kéo tay lại hôn thêm một lần nữa, nhưng lần này nụ hôn khá sâu, y hôn anh một cách điêu luyện, lưỡi của y khuấy đảo bên trong khuôn miệng của anh, khiến anh không thể từ chối được mà phối hợp theo đến khi luyến tiếc thì y mới thả anh ra kéo theo một sợi chỉ bạc, còn về Lí Bạch khi được thả ra thì liền chạy đi khỏi nơi đó, bỏ lại Tử Quân ở lại.