Ngày hôm sau tin tức được một phen náo loạn, nói Mạc Gia Kỳ chưa ly hôn với An Phong đã muốn sống chung với người khác mà người này không ai ngoài Doãn Hiếu.
Hắn đang đọc báo cùng với Viễn Hạ Miên, đột nhiên cười lớn: “Nói năng xàm bậy.”
Đưa tin tức này cho bà ấy cùng xem, hai người bàn luận sôi nổi, Mạc Gia Kỳ chẳng buồn quan tâm. Một lát sau nguồn tin được đính chính cùng với sự lên tiếng xác nhận của ông bà Mạc, hai người có huyết thống cũng như giấy xét nghiệm ADN. Chính vì thế mà tin tức Mạc Gia Kỳ là con nuôi cũng bị bại lộ, chân tướng sự việc năm xưa được đưa ra ánh sáng, ba của bọn họ chính là vị cảnh sát nằm vùng, mẹ là một người con gái có nhan sắc.
Cô biết người cho đăng tin tức hòng bôi nhọ là ai, đúng như dự đoán Lạc Lạc đã tìm đến trước cổng nhà gây sự, cô ta bị thuộc hạ của Doãn Hiếu chặn bên ngoài.
Mạc Gia Kỳ tốt bụng gọi cho An Phong đến rước người.
“Cô ta không liên quan đến tôi.” Giọng nói đầy mệt mỏi của An Phong.
Cô biết gần đây hắn cũng không dễ dàng gì, Lạc Lạc nhất định đã đem tiền của hắn về cho Lạc Khiêm, cho dù nhà họ Lạc có đối tốt với hắn bao nhiên nhất định cũng lộ cái đuôi tham lam. Bản chất con người không hề thay đổi, mà bản chất của Lạc Lạc chính là yêu bản thân.
An Phong khàn giọng hỏi: “Khi nào thì cô quay về?”
Mạc Gia Kỳ ngạc nhiên: “Chúng ta ly hôn rồi, anh quên rồi sao?”
“Tôi vẫn chưa ký vào đơn ly hôn.”
“Đừng đùa, luật sư đã giải quyết ổn thỏa rồi, hiện tại chúng ta chẳng còn liên quan gì đến nhau.”
Mạc Gia Kỳ bình thản nói tiếp: “Tôi thừa nhận bản thân đã từng yêu anh, có đủ kiên nhẫn và sự cố chấp. Tôi biết anh nhận ra rồi, nhưng ngày hôm đó cơn bão quá lớn, nước biển rất mặn nó đã chôn vùi thứ tình cảm đơn thuần của tôi rồi. Vẫn chưa nói lời xin lỗi đàng hoàng với anh bởi vì, anh cũng đã sai với tôi.”
“Tôi sai rồi, thật sự sai rồi. Em trở về đi có được không, chúng ta làm lại.” An Phong khó khăn thốt ra những lời từ tận đáy lòng.
Hắn ban đầu cũng có chút hảo cảm với cô nhưng vì mọi chuyện đều có sự nhúng tay của Lạc Lạc, khiến hắn nghĩ sai về con người cô. Hắn cho người điều tra biết tất cả rồi, còn có chuyện Lạc Khiêm gây tai nạn hắn còn phải giúp Lạc Lạc che giấu, hiện tại đã rất mệt mỏi.
“Thật lòng mà nói, tôi mong anh đừng hối hận.” Cô chân thành nói “Tôi mong anh hạnh phúc, nếu không phải Lạc Lạc thì hãy bắt đầu tìm hiểu một cô gái khác.”
Cô ngắt máy, đôi mắt chứa đầy sự hỗn tạp.
Doãn Hiếu cau mày hỏi: “Lại là chuyện gì?”
“An Phong nói chưa ký vào đơn ly hôn, anh ta đang suy nghĩ gì vậy chứ?”
“Hay là anh cho người ép hắn ký, chuyện này đơn giản thôi.” Doãn Hiếu chỉ dám nói bóng nói gió bởi vì Viễn Hạ Miên đang ngồi bên cạnh.
Mạc Gia Kỳ lắc đầu đáp: “Ký hay không ký cũng có khác gì nhau đâu.”
Ánh mắt Doãn Hiếu đột nhiên thay đổi, nghe cô nói câu này hắn đã biết được ý nghĩa đằng sau.
“Em lại nói điên nói khùng cái gì vậy?” Doãn Hiếu phát bực bỏ đi.
Hắn đi vào trong cho thuộc hạ theo dõi mọi hoạt động của Mạc Gia Kỳ, cô xảy ra chuyện hắn nhất định sẽ tính sổ với bọn họ.
Sự lo lắng của hắn là không thừa, ngày hôm sau Mạc Gia Kỳ đã bị người khác bắt. Doãn Hiếu tức giận đùng đùng, lôi tất cả thuộc hạ ra giáo huấn một trận, Viễn Hạ Miên can ngăn hắn mới thôi không tiếp tục nổi điên.
Mạc Gia Kỳ mở mắt liền nhận ra bản thân đang ở đâu, căn phòng này cô chỉ ở một năm nhưng ấn tượng rất sâu sắc. Cử động một chút tiếng xiềng xích theo đó mà phát ra, nó làm Mạc Gia Kỳ giật mình.
Tiếng cửa phòng bật mở, dáng vẻ mệt mỏi của An Phong bước vào.
Mạc Gia Kỳ tự dưng dấy lên cảm giác sợ hãi: “Anh đừng lại gần tôi.”
“Được, tôi chỉ đứng đây.” Hắn hỏi “Em có muốn ăn gì đó không, tôi đã nấu rồi.”
“Tôi chưa đói.”
An Phong kích động bước lên, cô đột nhiên hét lên: “Anh đừng tiến lại gần tôi.”
Hắn như con thú được thuần hóa, ngoan ngoãn không tiến thêm bước nào nữa.
Cô thở dài: “Xin lỗi, tôi không cố ý lớn tiếng.”
“Em thay đổi rồi.” An Phong đau khổ nói.
Ngày trước là cô muốn tiếp cận hắn, hiện tại tình thế đảo ngược. Hắn không cần Lạc Lạc nữa, hắn chỉ muốn cô là Mạc Gia Kỳ của trước đây.
“Em có thể nghe tôi giải thích không?”
Cô gật đầu.
Hắn đứng đó tiếp tục nói: “Chuyện tôi ép cô nhảy xuống biển thực ra chỉ muốn dọa cô một chút, người tôi sắp xếp đột nhiên xảy ra chuyện, chính là Lạc Lạc dở trò, cô ta muốn mượn tay tôi để giết cô. Tôi đã điều tra chuyện kể từ hai năm trước, cô chỉ là đơn thuần thích tôi, tôi biết rõ rồi.”
“Còn gì nữa không?” Cô hỏi.
“Tôi không thích Lạc Lạc.”
Mạc Gia Kỳ nhàn nhạt mở miệng: “Anh thích ai tôi đều tôn trọng, anh muốn giết tôi hay Lạc Lạc muốn giết tôi đều như nhau.”
“Hiện tại, chúng ta không thể quay lại.” Cô dứt khoát nói.
“Vì sao?”
“Vì tôi muốn chết, được chưa?”
An Phong đột nhiên tiến đến, cô hoảng loạn muốn thoát thân. Chỉ khi tiếng súng vang lên mọi thứ mới chịu dừng lại, Doãn Hiếu tay cầm súng cáu kỉnh bước vào.
“Mày cút sang một bên, đừng để viên đạn này ghim thẳng vào não.” Doãn Hiếu đe dọa.
An Phong vẫn cứng đầu đứng đó, tay hắn còn đặt trên vai cô. Mạc Gia Kỳ ít khi thấy anh trai tức giận, Thượng Lâm nói hắn là tên điên quả thật có cơ sở.
“Anh, đừng đừng.” Mạc Gia Kỳ liên tục can ngăn.
Cô lay người An Phong, nhỏ tiếng: “Còn không mở khóa?”
Doãn Hiếu tiếng lên vài bước khiến cô tái mặt, biểu cảm của anh trai rất đáng sợ. Sau đó vài tiếng súng vang lên làm đoạn xích đứt làm hai, cô được anh trai bế ra khỏi căn nhà này.
Trước khi đi còn cảnh cáo An Phong: “Nghe lời một chút, ký vào đơn ly hôn. Tao không muốn tay mình nhuốm máu một lần nữa.”
Doãn Hiếu nhẹ nhàng đặt cô vào xe, nếp nhăn ở giữa trán dần giản ra: “Trông như thế mà nặng thật, sao tên Thượng Lâm có thể bế em chứ?”
“Anh ấy vừa bế em vừa chạy, trên vai còn có vết thương nữa kìa, đừng nói người ta như thế.” Mạc Gia Kỳ bình tĩnh đáp.
Đoạn dây xích thừa nối với chân cô được thuộc hạ của Doãn Hiếu xử lý, bọn họ trở về nhà báo bình an cho Viễn Hạ Miên.
Mạc Gia Kỳ có hơi lo, cô định yên lặng mà kết thúc cuộc đời này. Nếu như vậy xã hội này có thêm một tên điên hay không, cô phải làm như thế nào đây?
Ở thế giới này cô có anh trai, có dì Miên lại thiếu người cô thương nhất.
Tối hôm đó Mạc Gia Kỳ đi qua phòng Doãn Hiếu, nghiêm túc mà nói chuyện.
“Em không muốn sống nữa, anh có thể vui vẻ đồng ý không?”
Doãn Hiếu cười nhạt: “Anh đã từng nghĩ qua rất nhiều lần, tự hỏi em cố gắng được bao lâu?”
Hắn thừa biết kết quả này, bao lâu nay cố gắng tẩy trắng chỉ muốn làm cô vui hiện tại cô lại nói muốn chết.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Có phải em ích kỷ lắm đúng không? Nhưng em sống những ngày qua thật sự niềm vui không trọn vẹn, thứ em muốn là nhìn hai người vui vẻ hạnh phúc.”
“Tôi cũng đâu có năng lực ngăn cản một người muốn chết.” Doãn Hiếu nhìn sang một chỗ khác, nén giọt nước mắt vào trong.
“Anh cứ nghĩ em sẽ quay về gặp Thượng Lâm, được không?” Mạc Gia Kỳ như muốn xin người anh trai này một thỉnh cầu.
Cô muốn cùng với Doãn Hiếu sống một đời hạnh phúc, sự thật chính cô đã phát hiện ra bản thân chưa từng thật sự vui vẻ, như có ai đó đang đợi cô, niềm tin này rất mạng liệt.
“Anh không muốn em hạnh phúc sao?” Giọt nước mắt cô lăn dài trên má.
Tình trạng tinh thần này cứ kéo dài chẳng bao lâu nữa cô sẽ bị mù vĩnh viễn.
Mạc Gia Kỳ nức nở nói: “Ở một thế giới khác, em tin anh và dì có cuộc sống hạnh phúc. Em cũng được hạnh phúc bên Thượng Lâm, có được không?”
Doãn Hiếu bật khóc theo: “Em lấy gì để chắc chắn, nếu em không quay trở lại, nếu em không còn nữa...”
Viễn Hạ Miên đứng ngoài cửa phòng nước mắt cũng tuôn trào, bà ấy chẳng hiểu bọn họ nói gì cả, nhưng sau khi Mạc Gia Kỳ chết Doãn Hiếu liền đem chuyện khó tin này một lượt kể hết. Mạc Gia Kỳ chọn cách uống thuốc ngủ với số lượng lớn vào ngày Doãn Hiếu và Viễn Hạ Miên không có nhà để kết thúc.
Lần này cô không muốn bản thân chết đi, hi vọng sẽ tìm gặp được Thượng Lâm. Bắt đầu lại cũng được, tiếp tục câu chuyện dang dở cũng được.
__________
Cô bắt đầu có ý thức, nhưng cơ thể không cử động được, cô nhớ bản thân đã nhảy lầu nếu như tiếp tục thì linh hồn cô sẽ không có chỗ nương nhờ, chắc chắn phải bắt đầu lại nhưng cô đoán sai rồi.
Giọng nói của An Phong to rõ, hắn kể về mấy con mèo. Hắn kể được một năm, cô nghe muốn chán luôn rồi, muốn bật dậy hét vào tai hắn nhưng cơ thể không cho phép.
Ban ngày có An Phong, buổi tối có Thượng Lâm, anh kể về một ngày làm việc rồi nghe thấy tiếng anh khóc mà chẳng thể an ủi. Cô đau đến nổi chảy nước mắt, nghe thấy sự hấp tấp của anh đi gọi bác sĩ, rồi nghe chính bản thân mình có khả năng hồi phục.
Năm cô hai mươi bốn tuổi, anh tròn ba mươi.
“Tôi đã thành một ông chú rồi, em còn chưa chịu tỉnh dậy.” Thượng Lâm than thở “Có khi em lại chê tôi già cũng nên.”
“Anh thù dai thật.”
Đã lâu rồi cô chưa nghe lại giọng nói của mình, nó thật lạ lẫm.
Thượng Lâm như muốn nhảy cẫng lên, chẳng giống anh chàng điềm tĩnh ngày nào, cô nhìn thấy giọt nước mắt vui sướng của anh.
“Nhưng tôi không thể cử động, chắc là bị liệt rồi.” Cô thở dài một hơi.
“Bác sĩ có nói bệnh nhân nằm lâu sẽ mất đi khả năng đi lại, chỉ cần tập vật lý trị liệu.” Thượng Lâm nắm lấy tay cô vui mừng khôn xiết “Em thật sự đã tỉnh rồi.”
“Anh không giận tôi chứ, bởi vì quyết định ngu dốt khi đó.”
“Là tôi đã giấu em chuyện bản thân là cảnh sát, còn ép chết anh trai ruột của em.” Thượng Lâm lập tức nhận lỗi.
“Đừng như vậy, đó là lỗi của tôi suy nghĩ chưa tốt, hiện tại có thể nghe anh nói rồi.” Mạc Gia Kỳ bình bình ổn ổn trò chuyện cùng anh.