Rồi tá hỏa nhận ra một chiếc vây đang nhô lên khỏi mặt nước, Mạc Gia Kỳ nuốt nước bọt chạy vào vị trí trung tập cái miếng đất nhỏ. Mong là nước không dâng lên nữa, chết đuối, nhảy lầu đều trải qua rồi cảm thấy không đáng sợ, làm mồi cho quái vật ở đại dương có chút sợ hãi.
Hai phương thức chết trước đây tuy bí bách, ngột ngạt, đau đớn nhưng cô mất ý thức trước khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của bản thân. Con cá mập một phát cắn chết người thì không nói, nó nhâm nhi từ tốn như cái cách người ở Mạc Gia dùng bữa thì thật sự không dám nghĩ nữa.
Cái không gian vô tận này, nó khiến cô khó chịu rồi.
Trải cơn đói khát, ba ngày sau cô được đội cứu hộ tìm thấy.
Hội ngộ cùng với Mạc Gia Uy và Túy Liên, cô vui mừng khôn xiết. Thấp thoáng nhìn thấy bóng người gần giống với Doãn Hiếu nhưng rất nhanh đã mất dấu.
Cô được tịnh dưỡng ở nhà dưới sự điều trị của Hàn Nhiên, ánh mắt khó chịu của cậu ta làm cô phải e ngại vài phần. Một lần trùng sinh có thể nói là bất ngờ, quay lại đời trước rất nhanh đã tiếp nhận mọi thứ. Làm một Mạc Gia Kỳ nóng nảy, ương bướm có tính tiểu thư cực kỳ nặng.
Một điều cuối cùng là ăn hại nhiều hơn là có ích, số tiền trong tài khoản đều của Mạc Gia Uy và Túy Liên chuyển cho, để dùng vào sinh hoạt thường ngày.
Những ngày cô tịnh dưỡng An Phong chưa từng xuất hiện, cô biết hắn sợ hoặc có lẽ do một vài nguyên nhân khác.
Một tuần sau, ngày cô đón tia nắng đầu tiên từ khi trở về, tiếng chuông vang lên từng hồi. An quản gia theo như thường lệ mà mở cửa tiếp đón Lạc Lạc một cách nồng nhiệt. Cô nhìn cô ta đến nhàm chán, trở về cũng chưa chắc là đau khổ, tuyệt vọng.
Mạc Gia Kỳ thừa nhận đây là chuyện ngoài ý muốn, nếu đã trở về thì chết một lần nữa thôi, chuyện gì cũng có cách giải quyết.
Cô thong thả xuống lầu, giọng điệu lạnh nhạt: “Tiễn khách.”
An quản gia đứng ở giữa rất khó xử, chỉ biết làm theo lời cô chủ.
Lạc Lạc lại bắt đầu diễn: “Chuyện này thật sự không liên quan đến tớ, cậu cũng đừng trách An Phong. Hức, tớ đã rất sợ hãi… Hức…”
Giọt nước mắt giả tạo kia khiến cô nhàm chán, nhìn thấu mọi chuyện rồi còn thấy bản thân thực nực cười.
Cô xua tay nói: “Tôi muốn vạch trần các người đã báo cảnh sát từ lâu rồi, màn kịch này diễn đến đây thôi.”
“Cậu thật sự tha thứ cho tớ sao, chúng ta…” Lạc Lạc định tiến lên tiếp cận Mạc Gia Kỳ, cô lập tức giữa khoảng cách.
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô phớt lờ Lạc Lạc trực tiếp bỏ đi nghe được thoại: “Chị Nguyệt Nhi, phiền chị rồi.”
Giọng nói khinh khỉnh của chị ta đáp lại: “Nể mặt phu nhân, tôi độ lượng giúp mà thôi. Tất cả thông tin đã được chuyển vào máy cô, không hẹn gặp lại.”
Nói xong thì ngắt máy, Mạc Gia Kỳ ngồi ở giữa vườn hoa mà Túy Liên bỏ công chăm sóc, vườn hoa ở Mạc Gia rộng lớn hơn so với nhà riêng của cô rất nhiều lần.
Cô chuyển một số tiền cùng với nội dung “Tiền bạc nên sòng phẳng, cảm ơn chị rất nhiều” cho Nguyệt Nhi rồi bắt đầu xem thông tin mà Nguyệt Nhi điều tra. Nó hoàn toàn khớp với thông tin cô tự điều tra được, Mạc Gia Kỳ cần thứ này để thuyết phục Doãn Hiếu.
Ở đời này cô hiểu rõ hai người như bèo nước gặp nhau, đứng trước mặt hắn mà nói thì khác gì những kẻ lừa gạt.
Mạc Gia Kỳ nhấc máy gọi điện cho Mạc Gia Uy, rất nhanh đã kết nối.
“Con đã ăn chưa, có gặp ác mộng không? Nếu muốn hóng gió thì nói với An quản gia.” Ông ta nói một mạch không chừa cho cô chen vào.
Mạc Gia Kỳ bật cười thành tiếng: “Chỉ là muốn đi bơi, mọi người lo lắng quá rồi. Ngày mai người cùng con và mẹ đến một nơi có được không, con có chuyện muốn nói.”
“Được, chỉ cần là con muốn, tất cả đều được.”
Ông ta biết rõ quan hệ hôn nhân của cô với An Phong khá tồi tề, nên chẳng mấy khi nhắc hay cố tình hỏi đến con người đó.
Mọi chuyện hoàn tất cô lấy xe rời khỏi nhà, vừa rời khỏi đã có chiếc xe bám đuôi. Cô nhấn ga tăng tốc chạy như bay trên đường, dù sao ở đời này Mạc Gia Kỳ đã có cái mác hư đốn, thêm một chút cũng chẳng sau.
Cô đi đến địa chỉ Nguyệt Nhi điều tra được, chiếc xe kia còn có ý định muốn tông nhau dàn dựng thành tai nạn giao thông nhưng chỉ kịp hít khói.
Đứng trước khách sạn, cô nhíu mày trong đầu đang rất phân vân. Trước khi nhảy lầu có nghe Thượng Lâm nói Doãn Hiếu là ông trùm buôn bán ma túy, nghe có chút ngầu nhưng cảm giác hiện khá sợ hãi.
Cô liều mạng bước vào trong, người canh gác ở đó đã chặn cô lại như một lẽ đương nhiên: “Nơi đây không nhận khách, mời cô tìm chỗ khác.”
“Tôi đến tìm Doãn Hiếu.” Mạc Gia Kỳ trịnh trọng nói “Giúp tôi chuyển lời, bảo rằng em gái anh ta đến rồi.”
Một phút sau cô được cho phép bước vào trong, quả thật có chút hoài nghi, lẽ nào mọi chuyện lại dễ dàng như vậy?
Mạc Gia Kỳ được người thuộc hạ cung cung kính kính, dẫn đến một căn phòng vip. Người trong căn phòng đó không ai khác người Doãn Hiếu, gương mặt non nớt của ngày nào. Hắn đang cầm điếu thuốc trên tay, làn khói trắng vẫn còn bay bổng xung quanh. Nhìn thấy Mạc Gia kỳ lập tức dập điếu thuốc, tay phẩy nhẹ làn khói tản đi bớt.
“Tại sao lại không bật đèn, tôi thích không gian bừng sáng ở quán cafe hơn.” Mạc Gia Kỳ vừa đi vào vừa bình thản buông lời.
Doãn Hiếu sững người, theo tư liệu ở thế giới này cô chưa từng đến quán của hắn.
“Cô là?”
“Em gái anh?” Mạc Gia Kỳ kiên định đáp.
“Tại sao? Chẳng lẽ cô cũng như tôi sao? Ở thế giới kia cô đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Gia Kỳ ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận tiện chăm một điếu thuốc, nghiêm túc nói: “Sau khi anh nhảy xuống, tôi cũng nhảy luôn. Nhưng anh được trùng sinh làm tôi khá ngạc nhiên, tôi nghĩ đặc ân này chỉ có mình tôi.”
“Thật sự tốt quá rồi, mà cũng không hẳn.” Doãn Hiếu chú ý biểu cảm của cô rồi tiếp tục “Thế giới này không có Thượng Lâm, cô sẽ sống tốt chứ?”
Mạc Gia Kỳ rít một hơi thuốc rồi thuần thục nhả ra làn khói trắng, câu hỏi này không có đáp án bởi vì sớm muộn gì cô cũng đi tìm cái chết một lần nữa.
Hắn nghiêm túc hỏi: “Sao lại chọn cách tự vẫn, bị ngốc sao?”
“Câu này phải hỏi anh, sao lại chọn cách tự vẫn, Thượng Lâm cho dù muốn anh chết…”
“Cô suy nghĩ không thấu đáo rồi, tôi theo nó về kết cục vẫn bị xử mức án cao nhất mà thôi.” Doãn Hiếu nghiêm túc giải thích “Nó làm đúng với chức trách, cô nên ủng hộ nó chứ không phải đứng ở phía đối lập.”
Cô nhẹ nhàng nói: “Nhưng anh là anh trai của tôi, là người thân cuối cùng của tôi.”
Nói xong Mạc Gia Kỳ đưa toàn bộ thông tin qua cho hắn xem có cả thông tin ba mẹ ruột, nhìn nét mặt có vẻ hắn sốc nhiều lắm. Người nuôi dưỡng lại chính là kẻ ra lệnh giết chết ba ruột của mình, đây cũng là trong số những lý do Lục Thiếu chọn cách im lặng, giả mù, giả điếc.
“Trước đây có một tên cảnh sát nằm vùng rất giỏi, tiếp cận Doãn Liêu.” Doãn Hiếu sụp đổ bật khóc như một đứa trẻ “Lão già đó đã giết chết ba của chúng ta, lão lại là người nuôi dưỡng tôi.”
Mạc Gia Kỳ bật khóc theo anh trai, cô ôm anh thay cho lời anh ủi. Sự thật khủng khiếp này bọn họ có quyền được biết, hai người cô độc chơi vơi giữa thế giới rộng lớn có quyền được biết về sự tồn tại của nhau để tái hợp, trở thành người một nhà.
Có phải đó là lý do Doãn Hiếu nhìn trúng cô khi ở cô nhi viện? Chính là mối liên kết giữa người thân mà người ta hay nói.
Lúc nhỏ Doãn Hiếu cảm thấy mình không giống mẹ, khác xa một trời một vực, càng lớn nét đẹp đó mới dần xuất hiện, hắn căm phẫn tại sao khi đó không nhìn mặt người thân cận của Doãn Liêu sớm hơn một chút? Có phải Doãn Liêu biết được mọi chuyện nên mới kiểm soát hắn như thế không? Đến lúc Lục Cử Đình chết Doãn Hiếu vẫn chưa biết mặt ông ấy, đến bức ảnh trong tang lễ cũng không buồn quan tâm.
“Chuyện đã qua rồi, chuyện đã qua rồi.” Mạc Gia Kỳ nức nở an ủi.
Doãn Hiếu khóc đến khi ngủ thiếp đi, cô rời khỏi một lúc. Vẫn còn có việc cần xử lý, nói là chuộc lỗi cũng đúng nói là giải thoát cũng đúng.
Cô đi đến ngôi nhà từng cho là hạnh phúc nhất ở đời này, bước vào trong với cương vị là một vị khách.
An Phong khinh bỉ: “Cô còn giả vờ làm gì? Cửa nhà này là do cô đặt mật khẩu, giả vờ giả vịt.”
“Uống nước biển nhiều quá cũng có thể quên.” Mạc Gia Kỳ bình thản đối đáp.
An Phong ngạo mạn nói: “Ý cô muốn nói đến việc tôi ép chết sao? Chuyện chính là như thế, muốn báo cảnh sát thì tùy cô.”
“Tôi không.” Cô lấy từ trong giỏ xách ra một tờ giấy tiếp tục nói “Kẻ phản diện trong cuộc đời anh muốn quay đầu là bờ, đừng đẩy cô ấy xuống vực thẳm nữa.”
Mạc Gia Kỳ nhã nhặn ký xuống tờ giấy đề dòng chữ ‘Đơn ly hôn’ rồi đẩy sang phía hắn.
“Chúng ta chưa từng phát sinh chuyện gì, tôi bảo đảm chưa từng hôn lén anh dù chỉ một cái.” Mạc Gia Kỳ cười nhẹ nói tiếp “ Yên tâm mà ký, rồi cưới Lạc Lạc về vun đắp cho ngôi nhà nhỏ. Tài sản chung tôi sẽ không lấy, dù sao nó cũng rất vô nghĩa.”
Cô nói xong những lời cần nói thì rời đi mà không cần xem biểu cảm của An Phong thế nào. Mạc Gia Kỳ quay lại khách sạn, nào biết Doãn Hiếu đã hoảng loạn thế nào khi nhìn thấy cô biến. Trải qua những chuyện phi thường, cảm giác đột nhiên mất đi là điều có thể xảy ra.
“Em có mặt rồi đây.” Mạc Gia Kỳ thay đổi cách xưng hô, điềm đạm nói.
Doãn Hiếu buồn bã hỏi: “Em sẽ về Mạc Gia sao? Không thể ở lại?”
“Ngày mai cùng ông bà Mạc đến thăm mộ ba mẹ, mọi người cùng nhau nói rõ sẽ tốt hơn.” Mạc Gia Kỳ nhắc nhở “Chủ tịch là người muốn làm giàu khi đó mà tìm đến Doãn Liêu bàn điều kiện.”
Hắn kích động: “Chính ông ta là kẻ hại ba bị lộ thân phận?”
“Phần lớn đều do mệnh lệnh của cấp trên làm Doãn Liêu nghi ngờ, không thể hoàn toàn trách chủ tịch.” Mạc Gia Kỳ khó xử nói “Doãn Liêu nuôi anh lớn, chủ tịch cũng là người che chở em thời gian qua.”
Hai anh em nhà bọn họ lớn lên trong hoàn cảnh trớ trêu, không thể trút giận không thể đổ lỗi cho ai, chỉ là hai đứa trẻ bị hoàn cảnh ép phải trở thành người lớn.