Phương án đầu tiên phải nói quá hợp với hoàn cảnh và mong muốn, đời trước hết đi dạo, mua sắm rồi lại nằm ở nhà ngắm nhìn ảnh An Phong. Tìm kiếm công việc, đây là lần đầu tiên, còn chưa biết có lọt vào mắt xanh của nhà tuyển dụng hay không, Mạc Gia Kỳ đã cảm nhận được sự vui sướng chạy khắp người.
Cô nhìn đến dàn vệ sĩ đứng trước nhà, bọn họ thật nghiêm túc nhưng tình hình hiện tại có vẻ nhàn rỗi, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý định táo bạo. Theo như người từng trải qua các sự kiện trong tương lai có thể đưa ra kết luận, trong vòng một năm đến bản thân sẽ an toàn, cuộc ẩu đả tuy có diễn ra nhưng một mình Thượng Lâm, cô nghĩ anh dư sức.
Bữa ăn mà anh chuyên tâm bỏ sức ra làm đã hoàn thành, mùi thơm nức mũi câu dẫn con cá Mạc Gia Kỳ và dàn vệ sĩ bên ngoài.
Mạc Gia Kỳ tắt điện thoại để sang một bên bình ổn nói: “Dì Lý, gọi bọn họ vào cùng nhau dùng bữa.”
“Việc này e là…” Dì Lý nhìn thấy thái độ của Mạc Gia Kỳ lập tức di chuyển.
Vấn đề mà cô vừa nói thật sự làm khó dì Lý, chuyện kỳ lạ như vậy có thể diễn ra sao? Thường ngày chẳng có cái đặc quyền dùng bữa cùng Mạc tiểu thư kể cả Thượng Lâm, khoảng cách giữa cô với mọi người bị chắn bởi bức tường vô hình, gọi là giai cấp.
Anh nghe thấy lời căn dặn của Mạc Gia Kỳ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tôi nấu vừa đủ cho một người.”
Mạc Gia Kỳ lắc đầu: “Không sao, gọi thêm thức ăn là được.”
Bọn họ ngầm hiểu đâu là chủ nợ, đâu là con nợ, khoảng tiền mà cô mượn đã lên đến con số hai mươi bảy triệu lẻ một trăm nghìn.
Thức ăn gọi từ bên ngoài rất nhanh được giao đến. Bày trí tất cả lên bàn, dàn vệ sĩ ngồi nghiêm túc đến nổi đổ mồ hôi lạnh khắp trán, nhìn đống đồ ăn mà Thượng Lâm nấu, với đống thức ăn gọi bên ngoài đúng là khác một trời một vực.
Thiên vị thay chỉ có Mạc tiểu thư mới có thể ăn đồ mà anh nấu, cách sắp xếp còn phải hỏi dì Lý có chủ ý gì đây?
Cô chớp mắt nói: “Tôi mời các anh ăn một bữa, ăn xong có việc cần nói rõ với nhau.”
Trong lòng đoán mò ý định của Mạc Gia Kỳ, thêm một câu nói bọn họ lại khẳng định được ý nghĩ kia, mỗi người mỗi bầu trời riêng, căng thẳng lắp cái bụng trống.
Mạc Gia Kỳ bắt đầu thưởng thức những món Thượng Lâm nấu, đúng như lời Thượng Thiên Thiên, thẳng thắn nhận xét chẳng khác gì đầu bếp tại các nhà hàng mà cô dùng qua, so với đầu bếp ở Mạc Gia vẫn còn kém một chút. Tuy ngon là thế nhưng biểu cảm trên gương mặt của Mạc Gia Kỳ vẫn giữ nguyên như thường ngày, làm cho không khí trên bàn ăn nghiêm trọng càng thêm nghiêm trọng.
Đám nam nhân ăn bát đũa khua vào nhau, cô thì chẳng để bất cứ âm thanh nào phát ra. Đến khi mọi thứ được dẹp xuống, chuyện chính mới được bắt đầu.
Mạc Gia Kỳ nghiêm túc, chậm rãi nói: “Thời gian sắp đến tôi không cần nhiều người như vậy."
Câu nói này cũng quá rõ, là không muốn thuê bọn họ nữa. Mọi người quay đầu nhìn nhau, ánh mắt buồn rười rượi, toàn bộ không xuất thân từ công ty vệ sĩ, chẳng có hợp đồng ràng buộc ngoại trừ Mạc chủ tịch. Nếu mất việc chỉ còn cách tìm một việc khác, hoặc có thể đầu quân cho công ty vệ sĩ.
Ánh mắt kiên định, cô nói: “Tôi không phải muốn đuổi việc các anh, nghĩ đơn giản là chuyển đối tượng bảo vệ. Tôi vẫn chưa nói lại với Mạc chủ tịch, nếu có được sự đồng ý tôi bảo đảm các anh sẽ được tiếp tục công việc này.”
Tạ Dương Tiễn đưa tay xin được ý kiến trước.
“Tôi không có vấn đề, nếu cô chủ đảm bảo công việc tôi yên tâm rồi.”
Lục Minh khó xử nói: “Tôi nghĩ Mạc chủ tịch sẽ rất khó thương lượng.”
“Chuyện này anh cứ yên tâm.” Mạc Gia Kỳ mỉm cười “Tôi nói được làm được cho dù có quỳ xuống cầu xin đi chẳng nữa.”
“Cô chủ hiểu sai ý tôi rồi, Mạc chủ tịch rất lo lắng về an nguy của cô. Nếu giảm số lượng ngài ấy sẽ không thể yên tâm, còn về việc làm, tôi không có ý kiến.”
Ý kiến của bọn họ chẳng quan trọng nhưng Mạc Gia Kỳ là muốn hỏi trước, tránh việc mọi người giữ ấm ức trong lòng. Có thể vài người cảm thấy năng lực của mình rất tốt, bởi vì chưa có cơ hội để phô diễn ra bên ngoài, rồi dẫn đến việc oán trách cô đưa ra quyết định này. May mắn là tất cả nhẹ nhàng chấp nhận lời nói của cô.
Chuyện chính sự đã nói xong, đến tối mọi người giải tán ngoại trừ Thượng Lâm. Đội của anh giờ đây chỉ còn lại một người, chức vị đội trưởng có khi phải phế bỏ.
Anh đứng ngay ngắn bên cạnh Mạc Gia Kỳ, đột nhiên hỏi: “Theo phong cách của cô chủ, sẽ không để bọn họ ngồi chung một bàn ăn.”
Muốn tự lập với số nợ chồng chất, vì sao lại bỏ ra số tiền để thiết đãi bọn người kia, Thượng Lâm thực sự không hiểu dụng ý của người đứng trước mặt.
Mạc Gia Kỳ xoay người tỏ vẻ thần bí: “Anh không sợ tôi giữa lại một trong số bọn họ thay vì anh sao?”
“Cô chủ nợ tiền tôi.”
Một câu đánh thẳng vào trọng tâm, đứng trước người nam nhân này, Mạc Gia Kỳ chẳng làm được trò trống gì, anh ngày càng ra dáng một chủ nợ.
Cô thở dài: “Tôi thực sự không cần nhiều người như vậy, nói chính xác thì tôi tin tưởng vào năng lực của anh. Còn việc phong cách, phong thái gì đó anh đều đoán sai cả rồi, tôi đã từng ngồi ăn với Tạ Dương Tiễn vào cái ngày đến nhà anh. Thượng Thiên Thiên, con bé nấu ăn rất tốt.”
Thượng Lâm bình thản hỏi: “Tôi không tốt sao?”
Biểu hiện trên bàn ăn của cô chẳng khác gì so với thường ngày, điều này làm anh có chút thất vọng. Ban đầu không đặt kỳ vọng, nhưng cảm giác thiếu mất một lời khen không nghĩ lại khó chịu đến như vậy. Con người anh ngày càng trở nên thật khó hiểu, trước đây sẽ vì một lời khen mà suy nghĩ sao?
“Tốt, món anh nấu rất ngon, cực kỳ ngon. Sau này anh có ý định mở quán ăn thì nói tôi một tiếng, tôi muốn đầu tư.”
Mạc Gia Kỳ cầm lấy gói thuốc tiện tay để lên miệng, tay quen thói châm lửa cực kỳ điệu nghệ. Loạt hành động tự nhiên đến mức quên rằng đang đứng cạnh tên chúa mách lẻo. Rít một hơi thở ra làn khói trắng khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo.
Thượng Lâm bình tĩnh đoạt lại điếu thuốc: “Loại này mùi rất thơm, tôi nhớ có lần cảnh sát đã tịch thu một lô hàng vận chuyển lậu cũng là loại này.”
Cô nhìn với Thượng Lâm ánh mắt dè chừng, bản thân cao quý như này lại đi dùng hàng lậu có phải hơi khinh thường nhau quá rồi không? Lần này Thượng Lâm ít ra đã chịu lên tiếng cùng nhau bàn luận một chút, những lần trước toàn là giữ im lặng rồi âm thầm báo cho Mạc phu nhân.
“Anh có hút thuốc không?”
Vừa dứt lời Thượng Lâm đã cho lên miệng mình, sau đó thả ra làn khói trắng: “Nhẹ hơn loại tôi dùng.”
Mạc Gia Kỳ ngạc nhiên không thôi, con người sắt đá này đã xuống núi rồi sao? Hết thanh tâm quả dục rồi sao? Hay chính cô đã khiến anh quay về con đường cũ?
Mạc Gia Kỳ khó xử nói: “Anh đừng nói là cay thuốc được một thời gian?”
Anh chậm rãi gật đầu.
“Thượng Thiên Thiên không muốn tôi hút thuốc, khói thuốc làm con bé khó chịu.”
Nhờ có Thượng Lâm nói cô biết được một điểm xấu để tránh, ít ra từ nay về sau sẽ chú ý không hút thuốc trước mặt Thượng Thiên Thiên.
Mạc Gia Kỳ đoạt lại điếu thuốc, nghiêm chỉnh nói: “Nếu đã cay rồi thì tốt nhất đừng động vào.”
Hút hết đuối thuốc cả hai quay vào trong trong nhà, đến lúc phải ngủ rồi. Cô vừa nằm xuống đã say giấc, Thượng Lâm thì nguy rồi. Mạc Gia Kỳ giật lại điếu thuốc, đưa lên miệng hút đến khi hết mới thôi, anh còn tưởng cô sẽ bỏ xuống chân dẫm vài phát, điều này thật kỳ lạ. Thượng Lâm hết nằm rồi ngồi, ôm theo sẽ nghĩ đó đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng ra dưới mắt đã xuất hiện hậu quả của việc ngủ trễ.
Dì Lý đang tưới nước cho mấy chậu hoa, thấy Thượng Lâm liền hỏi: “Cậu Lâm, tối qua ngủ không ngon sao?”
Anh lắc đầu đáp: “Có chút việc nên cháu ngủ trễ.”
“Là việc của gia đình?” Mạc Gia Kỳ đột nhiên xuất hiện phía, doạ Thượng Lâm và dì Lý giật cả mình.
“Suy nghĩ linh tinh mà thôi, cô chủ không cần phải lo.”
Cô có chút nghi hoặc, hành động dẹp bớt vài người vệ sĩ đã khiến Thượng Lâm cảm thấy bất an sao? Tối hôm qua anh còn mạnh miệng, cô không nghĩ đến việc anh sẽ suy nghĩ nhiều như thế.
“Tôi muốn đến trụ sở của tập đoàn ULK, anh mau chuẩn bị xe.” Mạc Gia Kỳ quay lưng bỏ vào trong.
Thượng Lâm chuẩn bị xe theo lời cô, bọn họ xuất phát sau vài phút.
Dì Lý nhìn ngôi nhà thiếu mất đi mấy tên đứng làm cảnh, tâm trạng man mác buồn nhưng lại có niềm vui mới lắp vào chỗ trống. Bản thân cũng rõ một điều, kết thúc của niềm vui mới cũng là đau buồn giăng kín mà thôi.
Thượng Lâm tuy thiếu ngủ nhưng thần sắc như thường ngày, anh có thể duy trì cơ thể của mình ở trạng thái tỉnh táo, tập trung lái xe với tốc độ an toàn. Mạc Gia Kỳ ngồi bên ghế phụ lái, không khí im lặng đầy nghiêm túc.
Anh có nên mở lời nói vài câu hay không?
“Tôi…”
“Tôi vừa…”
Cả hai đồng loạt lên tiếng, lúc nãy nghiêm túc bao nhiêu bây giờ ngại ngùng bấy nhiêu. Bọn họ trong quan hệ chủ tớ cùng lắm là chủ nợ và con nợ, cảm giác ái ngại giải thích thế nào đây?
“Cô chủ nói trước.” Thượng Lâm mắt vẫn nhìn thẳng.
“Tôi vừa ứng tuyển vào một công việc, rất cần một người chụp ảnh giỏi. Anh giúp tôi một tay có được không?”
Buổi chiều ứng tuyển, buổi tối đã được nhận ngay lập tức, chẳng cần thông tin, buổi phỏng vấn cũng không cần. Mạc Gia Kỳ ban đầu còn nghi ngờ đủ thứ, nhưng trước mắt cứ làm thử không ổn có thể dừng lại ngay lập tức. Nơi đăng bài tuyển có vẻ nổi tiếng, được rất nhiều người chú ý đến, cô nghĩ đó là lừa đảo.