Bà Liên thở dài, thấy vậy thư kí Hoàng đề nghị
-Hay chúng ta thuê cho cô chủ 1 người bảo mẫu...
- Thư kí Hoàng... ông cũng biết mà nó đâu chịu ai ngoài tôi và thằng Phong, thuê bảo mẫu cũng vô ích thôi
- Nhưng theo tôi thì chúng ta cứ thử xem, biết đâu cô chủ lại cảm thấy vui hơn thì sao.
- Thôi được rồi, ta sẽ suy nghĩ... ông về trước đi
Thư kí Hoàng không nói thêm gì nữa vì ông biết đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi, còn kết quả như thế nào ông cũng không dám nghĩ đến. Cung kíng chào, thư kí Hoàng quay lưng đi. Bà Liên không thể nén tiếng thở dài. Con gái bà thật đáng thương, chì vì một sơ suất nhỏ mà thành ra sự việc ngày hôm nay....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một tuần nữa lại nhanh chóng trôi qua, cuộc sống vẫn đầy những bộn bề lo toan...
(8h tối giờ cao điểm)
Trong một nhà hàng hạng sang, các ông lớn ra vào với những siêu xe tiền tỉ. Dù là bàn công việc, bí mật dẫn tình nhân đi ăn, hay đơn giản chỉ là ăn một bữa cơm thì trên người họ vẫn toát ra một thứ mà người thường không thể có đó chính là vẻ lịch sự. Nhưng đó chỉ là giả tạo họ bày ra để tranh đấu lẫn nhau trong cái xã hội này, cô nghĩ thế....
-Chị ơi bàn 18 gọi món nhé
Lan Hi treo tờ note vào bảng rồi lại quay ra lau dọn bàn ghế. Gia đình cô tuy khá giả nhưng vì từ nhỏ cô đã thích tự lập cho nên sau khi học xong năm nhất cô đã đi làm thêm để đóng tiền học và sinh hoạt hàng tháng. Công việc của cô chỉ có sáng đi học, chiều làm thêm, tối lại làm thêm. Dù rất mệt nhưng cô nghĩ trong cuộc sống phải có vất vả thì mới có thành công. Không như những kẻ chỉ biết ngồi rồi ra lệnh, cuộc sống như vậy không phải quá vô vị hay sao
- Lan Hi em mang đồ ăn vào phòng vip1 nhé
- Vâng
Đẩy khay đồ ăn vào phòng,cô thấy một người phụ nữ đang cúi đầu xem xét giấy tờ gì đó. Việc này cũng chẳng lạ gì, người giàu là thế tuy là đi ăn nhưng luôn mang theo công việc. Nhìn người phụ nữ cô thấy rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Đẩy thức ăn đến, dọn ngay ngắn lên bàn rồi nở nụ cười được lặp trình sẵn, cô nói
- Chúc quý khách ngon miệng, quý khách cần gì thì hãy kêu ạ
Cúi đầu chào toan đẩy xe ra ngoài thì người phụ nữ đó gọi lại
- Này cô gì ơi...
Lan Hi nghe vậy thì quay đầu lại. Khi người phụ nữ nhìn rõ cô thì nở nụ cười
- Cháu có phải cô gái hôm nọ ta suýt đâm phải không
Cô nghe vậy thì nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ. A.. nhớ ra rồi đây là người phụ nữ tốt bụng hôm đó( wil: trí nhớ kém quá ak)
- Dạ phải ạ...
-Ồ, hôm đó vội vàng quá cho nên ta không kịp hỏi thăm cháu. Chân cháu đã đỡ hơn chưa?
Thấy người phụ nữ có vẻ quan tâm cô cũng mỉm cười trả lời
-Dạ cảm ơn bác, cháu đã đỡ hơn nhiều rồi ạ
-Vậy thì tốt rồi. Cháu là sinh viên sao.?
Cô không hiểu tại sao người phụ nữ lại hỏi như vậy nhưng cô vẫn trả lời câu hỏi
-Vâng cháu là sinh viên năm cuối ạ
Suy nghĩ một chút người phụ nữ đề nghị
-Cháu... có muốn một công việc tốt hơn ở đây không?
Đến bây giờ thì cô thật sự không hiểu rồi đấy. Còn có công việc nào hơn chỗ này hay sao. Đây là nhà hàng thuộc chuỗi nhà hàng của nhà Tuệ Nhi, chính nhỏ đã xin cho cô vào đây làm. Tuy đây chỉ là công việc bồi bàn, có hơi vất vả nhưng lương cũng không hề thấp, vậy mà còn có công việc nhẹ nhàng hơn sao?