Sáng. Tại biệt thự Hoàng gia
-Chị Lan à, em xin lỗi mà, chị đừng giận em nữ a
Vừa sáng sớm cô đã chạy đến đây, tranh thủ lúc cô chủ vẫn chưa dậy xin lỗi chị Lan về chuyên hôm qua. Vậy mà vừa gặp,mặt chị đã lạnh như tiền, cô năn nỉ thế nà trước sau vẫn một dạng
-Chị à em cũng đâu có biết đâu, em chỉ là sợ kẻ trộm đột nhập vào nhà thôi
-Không biết, sao em không gọi chị
-A... lúc đó em nào đâu suy nghĩ nhiều, chị xem nếu lúc đó chị là em chị cũng làm vậy thôi
-Em.... haix chị không nói lại em rồi
- Vậy là chị không giận nữa nhé
Cô mỉm cười đáng yêu nhìn chị, rồi hai chị em cùng bật cười
Con này bé này quá đơn thuần, có thông minh nhưng suy nghĩ một chiều. Có điều một người khi đã phạm phải sai lầm, dù được tha thứ nhưng sai lầm đó sẽ in một dấu vết rất đậm vào sự xuất hiện của người đó, không bao giờ mất đi...
Bác Hòa từ trong bếp đi ra, theo sau là rất nhiều đầu bếp hàng đầu thế giới, trên tay họ là những món ăn được trang trí rất đẹp mắt và cô chắc là hương vị của nó vô cùng tuyệt
-Lan Hi con mang cháo lên cho cô chủ đi, tiện thể con gọi cậu chủ xuống ăn sáng nhé
-Mẹ à để con gọi cậu chủ cho, lỡ em ý làm phận ý cậu chủ....
-Đúng đó bác, để chị ấy gọi cậu chủ đi, con mang cháo lên cho cô chủ...
-Con làm theo lời bác đi, Lan con ở đây giúp mẹ chuẩn bị
- Nhưng...
Cô nhìn sang chị Lan cầu cứu nhưng chị cũng chỉ biết lắc đầu vôi tội, lênh của đại nhân sao dám cãi. Cô mếu mó, thật là..
*Ôi trời ơi cô bị sao quả tạ chiếu hay sao vậy, cô chỉ muốn yên bình sống sót qua ngày hôm nay thôi mà *
_____________________________________
“ cốc cốc “
Một tay cầm tô cháo nóng hổi, một tay gõ cửa hết sức nhẹ nhàng. Nhưng bên trong không một tiếng động, cô mừng rỡ như bắt được vàng vì nghĩ hắn ta đã đi rồi.Niềm vui vụt tắt khi cô nhớ ra trong căn nhà này chỉ có cửa phòng cô chủ không có cách âm, còn lại đều cách âm ngoài. Bên trong có thể nghe thấy tiếng động ở bên ngoài nhưng không có ngược lại. Cứ tiếp tục gõ như thế này thì cô điên mất, biết bao giờ hắn mới chịu mở cửa đây. Dù gì cũng phải đối mặt, đâu trốn được mãi, cùng lắm thì nhún nhường hết sức vậy. Vì công việc, vì Lệ Nhan liều thôi.
“ cạch “
Cửa phòng không khóa, cô hé nhẹ cách cửa để quan sát xung quanh phòng nhưng không thấy một ai. Thở phù nhẹ nhõm,toan đóng cửa lại rồi xuống báo bác Hòa thì cô nghe thấy một tiếng động lạ. Căn phòng này đứng ở cửa không thể nhìn toàn bộ căn phòng vì có tấm ngăn dọc cửa ra vào. Tính tò mò nổi lên, cô lò dò tiến vào căn phòng và đúng là cha ông nói không sai “ tò mò là chúa rắc rối “. Hình ảnh trong phòng khiến mặt cô đen xì.