“Nhiều năm không gặp, xem ra ngươi so với trước kia còn độc ác hơn. Ngay cả người của mình cũng không buông tha?” Lưu Dương Tử nói.
“Hừ, đứa vô dụng thì lưu lại làm gì?”
“Vậy đứa nhỏ thì sao? Hắn chính là cháu ruột của ngươi. Liền chỉ vì khuôn mặt kia ư?”
“Hừ, này còn phải đa tạ môn sinh đắc ý của ngươi, nếu không ta cũng sẽ không biết tôn tử mình cư nhiên còn có loại tác dụng này.”
“Đừng ở trước mặt ta nhắc đến tên súc sinh đó, hắn sớm đã bị ta trục xuất khỏi sư môn.”
“Hoa Hậu, chúng ta làm giao dịch đi được không?” Ta xuống xe ngựa, đem đứa nhỏ giao cho đại tỷ.
“Nga? Giao dịch? Ngươi muốn làm giao dịch gì?” Hoa Hậu khinh thường nói.
Ta thở dài, kỳ thật ta biết Hoa Hậu hiện tại không dám xuất thủ là do cố kỵ Lưu Dương Tử, nếu dùng vũ lực lúc này, nàng tự nhiên cũng chiếm không được tiện nghi gì. Nhưng dọc theo đường đi nàng tùy thời đều có thể đối bất luận kẻ nào trong chúng ta xuống tay, bao gồm cả Lạc nhi.
“Bắt ta trở về, thả mọi người cùng hài tử của ta.”
“Ngọc nhi, ngươi nói cái gì?”.
“Không thể.”
“Ngươi? Ngươi có ích lợi gì? Hừ.”
“Ngươi không phải muốn khôi phục dung mạo sao? Nếu ta nói cho ngươi biết kỳ thật máu của ta cũng có thể thì sao? Thần y.” Ta nhìn về hướng Lưu thần y.
“Đúng vậy, hạt tuyết mẫu đơn đã dung nhập vào máu của hắn, sau khi sinh một tháng, máu này cùng máu của đứa trẻ mới sinh không có khác biệt.” Điểm này ta cũng mới biết được từ chỗ Lưu Dương Tử mấy ngày trước đây. Cho nên vừa rồi mặc dù Bích Quyên không cho ta giải độc, ta cũng không sợ hãi, hoặc nói đúng hơn huyết cưu chi độc từ lâu giải, chính là cũng không có quá chắc chắn, cho nên vừa rồi ta mới uống hết giải dược để đề phòng mà thôi. (Nhi lại chém)
“Ta như thế nào có thể tin tưởng các ngươi nói là thật?”
“Ngươi hãy mang ta về thử xem. Nếu không được, kia có thể lập tức giết ta. Ngươi nếu không đồng ý giao dịch này, như vậy ta thề sống chết cũng sẽ bảo hộ đứa nhỏ, ngươi chỉ sợ cũng chiếm không được cái gì tiện nghi.”
Kỳ thật đây là biện pháp tốt nhất ta nghĩ được trong mấy ngày nay. Ta cũng không nắm chắc có thể thuyết phục Hoa Hậu, nhưng ít nhất đề nghị này đối nàng cũng có lực hấp dẫn.
“Hảo, ta đồng ý. Ngươi nếu dám gạt ta, không chỉ ngươi phải chết mà hài tử của ngươi và tất cả những kẻ khác cũng sẽ phải chôn cùng.” (sau đó em bảo đảm con trai chị cũng đi theo luôn -_-)
“Ngọc nhi, không thể.”
“Đại tỷ, thay ta chiếu cố Lạc nhi.” Ta hôn khuôn mặt mềm mại của bé, Lạc nhi, có một số việc, phụ thân phải đi làm. Thực xin lỗi, ta nhất định còn sống trở về. Ta lại đi đến tiểu Đào bên người, vuốt đầu của hắn nói “Tiểu Đào, Bích Quyên yêu ngươi, ngươi thực hạnh phúc.”
Có thể chết vì người mình yêu đó đã là hạnh phúc, có thể chết ở trong lòng người yêu lại càng là 1 điều hạnh phúc.
Không nghĩ tới nhanh như vậy ta lại ngồi trên thuyền đến Bách Hoa đảo, Bách Hoa đảo, lúc trước là hưng phấn cùng tâm tình kích động mà đi, còn giờ phút này lại là cái gì tâm tình? Ta không biết, thật sự không biết.
Trời là cỡ nào thích trêu cợt người, phòng nhỏ phía sau núi từng tràn đầy khoái hoạt, hiện tại xem ra cũng không khác nào 1 nhà giam, quân cờ còn tại, cầm còn tại, như vậy ngư đâu? Lúc này ngư mà ta nhìn thấy có còn giống như trước kia ư?
“Hiên, chúng ta cùng nhau câu cá cả đời đi……” Cả đời, không nghĩ tới của ta cả đời lại là nhanh như vậy.
“Ngươi đã đến rồi?” Ta buông trong tay cần câu, mỉm cười “Là lúc sao?”.
“Không, Thượng Quan Tế Ngôn vừa lên đảo, đang ở cùng chủ nhân…… Ta……” Hoa Yên 1 bộ muốn nói lại thôi.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Ta thản nhiên quay đầu, nhìn thấy trong mắt nàng có một tia thương cảm cùng áy náy, ta đã muốn chẳng còn tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy, ánh mắt nàng dường như còn ẩn chứa 1 điều gì đó, nhưng ta cũng không cách nào nhìn xem rõ ràng.
“Ngươi…… Đi xem hắn đi…… Ngày ấy từ Trần gia thôn trở về, hắn liền hôn mê bất tỉnh, còn sốt cao, miệng vẫn luôn hô tên ngươi……” Hoa Yên thanh âm có chút tắc nghẹn.
“Phải không? Bất quá hắn sinh tử cùng ta không quan hệ, đó là chuyện ngươi nên lo lắng không phải sao?” Thật châm chọc a, ta nguyên lai còn có thể nói 1 cách thản nhiên như vậy. Tề Lạc Hiên, chúng ta thật sự không còn liên hệ gì nữa, một kiếm kia đã kết thúc ta đối với ngươi yêu cùng hận, hiện tại ngươi ta hai bên coi như đã không còn gì để nói.
“Ngươi! Ta…… Thực xin lỗi, ta không nên…… Nhưng là ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn hắn chết sao?” Hoa Yên, vì hắn, ngươi có thể ăn nói khép nép như vậy, ngươi thật sự rất yêu hắn.
“Ngươi không sợ, ta sẽ lại đâm hắn một kiếm ư?” Ta sẽ làm vậy sao? Ta chính mình cũng không biết.
“Ngươi sẽ không. Kỳ thật…… Kỳ thật thiếu chủ hắn…… Hắn ngày ấy……”.
“Được rồi, ta đi.”
Nhìn đến người nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cau mày, mới bất quá không lâu, nhưng sao lại tiều tụy thành như thế. Trong lòng thập phần đau đớn nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra được. Rất muốn chạm vào hắn, rất muốn lại ôm hắn một cái, Tiếu Ngọc, ngươi không phải nói chính mình phải buông xuống sao? Vì sao còn yếu đuối như vậy?
“Ngươi…… cùng hắn, ta đi ra ngoài trước……”.
Tề Lạc Hiên, ngươi tỉnh lại, nói cho ta biết này hết thảy đều là giả, là giả mà thôi, chúng ta vẫn còn tại trong phòng nhỏ sau núi, chiều chiều đánh cờ câu cá, ngươi còn cùng ta cầm tiêu hợp tấu. Hiên, ngươi nói cho ta biết, ngươi chưa từng muốn thương tổn ta cùng Lạc nhi, ngươi thật sự yêu thương chúng ta, đúng hay không.
Tay mơn trớn mặt hắn, nóng quá, ngươi bị sốt sao?
Xoay người nghĩ thay cho hắn cái khăn đã lạnh trên trán, tay lại bị hắn bắt được.
“Ngọc nhi…… Chớ đi…… Chớ đi……” Hắn ánh mắt khẽ mở một chút, lại nhắm lại “Ngọc nhi……”.
Một khi đã vướng bận như vậy, chúng ta trong lúc đó rốt cuộc là thế nào? Là thế nào chứ? Ta không tin ngươi đối ta vô tình, nhưng là tại sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy?
“Ngọc nhi, là ngươi sao?” Ánh mắt hắn lại mở, ngơ ngác nhìn ta “Ta đang nằm mơ sao? Như vậy thì đừng nên tỉnh lại.”
Hắn ôm cổ ta, nhưng ta lại một chút cũng không muốn tránh, ta là tham luyến ôm ấp này đi.
“Ta không đi, ngươi nằm xuống.”.
Một lần nữa đem hắn thả lại trên giường, hắn miệng vết thương lại đổ máu, kia một kiếm đâm vào thật sâu, nhất định là rất đau.
Hắn tựa hồ không muốn nhắm mắt lại, gắt gao cầm lấy tay ta.
“Ngươi buông tay, ta đổi dược cho ngươi.”
“Không……”.
“Ngươi yên tâm, ta không đi, ta ở chỗ này.”