“Tam tỷ, các ngươi sao lại ở chỗ này?”.
“Ngày ấy ngươi cùng tiểu Đào mất tích, chúng ta sốt ruột nơi nơi đi tìm, nhưng không có tin tức. Sau đó tiểu Đào đột nhiên trở về khóc nói ngươi đã bỏ đi mất, chúng ta đoán rằng ngươi khẳng định đến Bách Hoa đảo, nhưng là lại không biết vị trí cụ thể của nơi đó, cho nên chỉ có thể ở phụ cận chờ. Sau thì tình báo của Thủy Y Nhi đến nói, ngươi tạm thời ở tại Bách Hoa đảo, chúng ta thiếu chút nữa đã ly khai. Nhưng không nghĩ tới nhận được tin của sư phụ nói ngươi đã xảy ra chuyện.”
“Tam tỷ, ngươi có tin không? Hắn cần đứa nhỏ, hắn muốn bắt nó đem chế dược, vì trị mặt cho mẫu thân mà hắn, hắn……” Ta hít sâu một hơi.
“Ngươi nói cái gì?” Tam tỷ nổi trận lôi đình “Tề Lạc Hiên cái tên vương bát đản, ta thật hận không thể lập tức giết chết hắn.”
“Hắn không thương ta, không quan hệ, hắn cùng nữ nhân hoan hảo, cũng không quan hệ, nhưng là hắn đã gạt ta, hắn còn muốn hại đứa nhỏ, đứa nhỏ……” Tay ta xoa bụng đã có phần nhô lên cao, hài tử, phụ thân ngươi không cần ngươi, hắn còn muốn giết chết ngươi.
“Sư phụ, người nói thử xem đứa nhỏ trong bụng Ngọc Nhi thật sự có thể làm dược trị bệnh ư?”
Lưu Dương Tử gật gật đầu nói “Hạt tuyết mẫu đơn có thể làm nam nhân mang hài tử, thiên phú dị bẩm, máu tươi của đứa trẻ này cũng có công hiệu khởi tử hồi sinh, cho dù là gốc thụ chết già đều có thể khai hoa kết quả.”
“Bọn họ cư nhiên có thể hại Ngọc nhi như vậy, ta không đạp nát cái ổ của hắn, ta sẽ không mang họ Tiếu.”
Tam tỷ đã viết thư cho đại tỷ, bởi vì hiện tại ta thân thể không được di động, cho nên phải cần người đến bảo hộ.
“Thiếu gia, ngài khỏe hơn chút nào không?” Tiểu Đào xoa bụng cho ta.
“Tiểu Đào……”.
“Thiếu gia, thực xin lỗi, ta không nghĩ đến Bích Quyên là người như thế, nàng như thế nào có thể hại thiếu gia như vậy?” Tiểu Đào vừa nói vừa khóc.
“Tiểu Đào, ngươi còn không thể tưởng tượng được, thì ta lại làm sao dự đoán ra.”
Phải, làm sao dự đoán ra.
Ta lúc bắt đầu thực cố gắng ăn mọi thứ, cố gắng phối hợp Lưu Dương Tử, cố gắng làm cho thân thể của chính mình thật khỏe mạnh, đứa nhỏ chỉ còn có ta, ta nhất định phải hảo hảo đợi hắn ra đời.
“Đừng ăn nữa, ngươi đã ăn rất nhiều.” Hắc tiểu tử rất ít nói chuyện giờ lại chịu mở miệng.
Ta cố chấp hướng miệng nhéc thức ăn vào, không thể cho cục cưng chịu đói, nhưng lập tức đều phun ra lại tất cả.
Ói ra ta sẽ tiếp tục ăn.
“Ngươi đừng ăn.” Hắc tiểu tử đoạt lấy bát trong tay ta.
Ta tức giận nhìn hắn, sau đó kéo thân mình đứng lên, đi ra bên ngoài.
“Ngươi đi đâu?”
“Tản bộ.”
Hắn đỡ lấy ta “Nhìn xem ngươi như vậy có thể đi sao?”.
“Có thể.” Nhưng là chân lại bị rút gân, thắt lưng cũng rất đau.
“Đừng tra tấn chính mình nữa.” Hắn lạnh lùng nói.
“Ta không có tra tấn chính mình, ta là vì đứa nhỏ.” Vì đứa nhỏ, ta có thể làm mọi chuyện.
“Ngươi như vậy, đứa nhỏ sẽ thoải mái sao?” Đứa nhỏ sẽ thoải mái sao? Ta là phụ thân của nó, ta tự nhiên biết, ta đương nhiên biết. Đứa nhỏ sẽ thoải mái sao? Hắn bị người ta từ bỏ, hắn còn có thể thoải mái sao?
Khi nào thì thời tiết đã trở nên lạnh thế này, nhưng là dù nó có lạnh hơn đi chăng nữa liệu có lạnh bằng tâm của ta sao.
“Sư phụ, Ngọc nhi …… ta chưa từng thấy qua hắn như vậy.” Ngoài phòng là thanh âm của tam tỷ.
“Hắn tích tụ trong lòng, khúc mắc khó giải, đối thân thể hắn không có lợi.”
“Ta nhất định phải giết Tề Lạc Hiên.” Tam tỷ giận dữ nói.
Ta nằm ở trên giường đóng lại ánh mắt.