Tiểu Hoa dùng mọi cách giải thích, còn tận tình đến Tàng Thư Các gom thật nhiều sách về quan hệ nữ tử cùng nữ tử, mang về thư phòng cho thế tử. Tề Nghiên Dương đặc biệt chăm chỉ nghiên cứu loại sách này, cảm thấy sách giống như dựa vào tâm tình của mình mà viết, trùng hợp đến bất ngờ. Tề Nghiên Dương qua vài ngày cuối cùng đã hiểu mình thật sự yêu rồi. Vì một nữ tử giang hồ mà say mê đến thần hồn điên đảo, trái tim tự nhiên buồn vui bất thường. Mấy ngày nay bên phía Tề Trạch Viễn không có động tĩnh, dường như đã an phận sống yên ổn với vị trí con riêng. Nàng thật ra cũng không quan tâm hai cha con hắn lắm, chủ yếu thời gian này đều dồn hết tâm tư vào Chu Uyển Đình.
Buổi sáng cuối hạ lần nữa đến, một bầu trời xanh đầy mây trắng bao phủ tầng tầng lớp lớp. Không khí không còn nóng bức như trước mà thay vào đó là chút dịu nhẹ mát mẻ của mùa thu sắp đến. Định Lăng Vương phủ mấy hôm trước bận bịu sửa sang, hiện tại đã có thêm hai gian phòng lớn cho Tề Trạch Khải và Tề Trạch Viễn. Mà Tề Trạch Viễn hai hôm trước đã được hoàng thượng sắc phong làm quận vương. Tề Trạch Khải thuận lợi lấy được một vị trí tứ phẩm Tự Khanh của Lễ bộ. Phải nói Đại Lăng trước nay khi đã phong hầu tước đều kèm phong hào, ví như Định Lăng Vương hay Bình Tây Hầu, nếu như chỉ có tước vị không có phong hào, tất nhiên sẽ ngầm hiểu người nọ chỉ có một cái danh phận chứ không có quyền lực gì. Tề Trạch Viễn chỉ được biết đến là một quận vương nhàn nhã trong phủ Định Lăng, hoàn toàn không có quyền thế gì cả. Điều này khiến cha con hắn nổi lên biết bao nhiêu căm phẫn.
Tư viện của thế tử từ sớm đã được hạ nhân quét dọn sân sạch sẽ, nơi nơi trồng hoa cỏ đều được cắt tỉa gọn gàng, Tề Nghiên Dương thức giấc khi mặt trời đã đến đỉnh đầu, nàng rửa mặt thay y phục, vươn vai một cái bước ra khỏi phòng. Nàng hôm nay vận một bộ cẩm bào màu vàng nhạt thêu lân bằng chỉ đỏ, tóc vấn lên một nữa bằng kim quan tinh sảo cả người toả ra khí chất quyền quý không ai sánh bằng. Nàng hít thở không khí trong lành, lại nhìn đến bên ngoài tư viện Tề Trạch Viễn đang đứng nói gì đó với thị vệ.
"Đa tạ"
Thị vệ cho Tề Trạch Viễn cái mặt mũi đồng ý cho vào. Hắn vào đến sân tư viện đã thấy nàng đứng đó, liền chạy đến khom người hành lễ
"Đệ đệ tham kiến thế tử ca ca"
Tề Nghiên Dương có chút không thuận mắt, tùy ý phất tay nói
"Miễn lễ đi, ngươi hôm nay ăn trúng thuốc gì sao, đối với ta lễ độ như vậy? . Truyện Trinh Thám
Tề Trạch Viễn ngược lại vui vẻ cười hì hì, hướng nàng nói tiếp
"Hôm nay hoàng cung mở yến tiệc mừng tam công chúa mười tám tuổi, gia gia bận ở trong cung không về nhà, nhờ đệ đến nhắc huynh giờ thân phải vào cung"
Tề Nghiên Dương nghĩ gì đó, lại hỏi hắn.
"Ngươi có đến không?"
"Đương nhiên có, gia gia bảo đệ không quen đường sá, nên đi cùng thế tử ca ca"
Tề Nghiên Dương nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Tề Trạch Viễn có chút không quen, tùy ý gật gù xem như đã hiểu. Không để ý đến hắn, nàng chắp tay sau hông đi thẳng đến phòng thiện dùng bữa. Ngay lúc nàng rời khỏi, Tề Trạch Viễn như đạt được mong muốn, nhết miệng cười đắc ý.
Tề Nghiên Dương đến tiệm vải muốn mời Chu Uyển Đình tối nay vào cung dự yến tiệc. Nhưng người kia đương nhiên không đồng ý, một nữ tử lai lịch bất minh, còn là người của giang hồ, nàng ta tìm không ra lí do để đi cùng Tề Nghiên Dương.
Trời bắt đầu hoàng hôn, mặt trời đỏ rực như hòn lửa từ từ hạ thấp chui vào trốn ở chân trời. Hàng hàng lớp lớp quan viên dẫn theo gia quyến vào cung, trong đó có Định Lăng Thế tử cùng các vương tôn quý tộc khác. Nàng vận một bộ y phục cẩm bào màu đỏ nhạt, bên ngoài khoác một lớp áo khoác thêu mỏng, tóc xoã xuống lưng một nửa, một nửa vấn lên bằng kim quan, phong thái tao nhã quyền quý cùng Tiểu Hoa bước vào cung. Khi nàng đến trước đại điện làm lễ, xung quanh đã đông nghịt người, nàng theo chỉ dẫn của thái giám, ngồi vào vị trí hàng đầu gần Định Lăng Vương, bên dưới hoàng thượng, đối diện với tam công chúa.
Mộ Lăng Thần đến, tất cả đứng dậy khom người hành lễ. Hắn cùng hoàng hậu yên vị trên ngọc toạ trên cao, phất tay miễn lễ.
"Hôm nay sinh thần tròn mười tám của tam công chúa, trẫm mở rộng cửa cung, nghênh đón tất cả các ái khanh đến cùng chúc sinh thần cho tam công chúa
Mộ Lăng Thần lời nói mang theo ý cười, hắn nâng chung rượu uống cạn, song vỗ tay nhẹ hai cái. Một hàng vũ nữ cung đình tiến vào, hiến dâng một khúc vũ làm vui yến tiệc. Quan viên hai bên nhìn đến mê người, Tề Nghiên Dương nhìn vũ nữ thực hiện từng động tác múa uyển chuyển, thế nào lại tưởng tượng thành Chu Uyển Đình trước mặt mình múa một khúc câu dẫn tuyệt đẹp. Tề Nghiên Dương mãi mê với ý niệm trong đầu, hoàn toàn không để ý tam công chúa bên đối diện nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt dâng lên chút chán ghét.
Khúc vũ kết thúc, tất cả đồng loạt vỗ tay làm đánh thức thần hồn của Tề Nghiên Dương. Đoàn vũ nữ lui ra, yến tiệc bắt đầu. Các quan viên thay nhau đứng dậy hướng tam công chúa gửi lời chúc, trước mặt hoàng thượng ngỏ lời giới thiệu nhi tử nhà mình, hi vọng được kén làm phò mã. Tam công chúa sinh ra nhan sắc không tệ, xinh xắn ưa nhìn, vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu, là vị công chúa mà hoàng thượng thương yêu nhất. Từ đầu đến cuối Tề Nghiên Dương không nhìn đến xung quanh, chỉ chăm chú ăn và uống rượu, chỉ đợi khi bị gọi đích danh, nàng mới giật mình đứng dậy khom người hướng hoàng thượng
"Tề Nghiên Dương"
"A...có thần"
Mộ Lăng Thần mang theo ý cười nói.
"Khanh thấy tam công chúa của trẫm thế nào?"
Tề Nghiên Dương lúc này mới nhìn đến nữ tử ngồi đối diện mình bên kia, nàng ta giống như đối với mình có thâm thù đại hận, đến nhìn cũng không cho ánh mắt tốt. Tề Nghiên Dương rùng mình, thu tầm mắt hướng hoàng thượng nói
"Tam công chúa lớn lên xinh đẹp thông minh hơn người,...thần...thần.."
Tề Nghiên Dương căn bản không có cái gọi là cảm giác với tam công chúa, nhất thời không biết nói thế nào. Mộ Lăng Thần nhìn dáng vẻ ấp úng của nàng, càng cao hứng uống vào một ly rượu nói
"Định Lăng vương, khanh thấy nếu ta và khanh trở thành thông gia thì thế nào?"
Lời này của Mộ Lăng Thần làm cho tất cả có mặt trong đại điện đều cả kinh, Tề Xương chống gậy đứng dậy hướng hoàng thượng nói
"Được hoàng thượng để mắt là phúc của lão thần. Chỉ có điều tôn tử không có công trạng, e là không xứng đôi với công chúa điện hạ"
"Phụ hoàng không được, con sẽ không bao giờ gả cho hắn"
Bên phía tam công chúa cũng lên tiếng phản bác, căn bản mối hôn sự này không thể tiến triển. Nhưng Mộ Lăng Thần thực sự nhìn trúng Tề Nghiên Dương, sao có thể để nàng vụt mất cơ hội trở thành con rể chứ. Hắn gặng giọng dạy bảo tam công chúa, giữa văn võ bá quan thuyết phục Tề Xương. Tề Xương không còn lí lẽ gì để từ chối, tam công chúa không thể phản bác phụ hoàng, thế là một mối hôn sự được định
"Trẫm đã quyết, gả Vi nhi cho Tề Nghiên Dương, Lễ bộ nghe lệnh nhanh chóng chọn ngày lành cử hành hôn lễ"
"Hoàng thượng!"
Cả Tề Nghiên Dương và Tề Xương đều lên tiếng phản đối, nhưng vô ích. Lời vua như đinh đóng cột không thể nói đổi là đổi, thánh chỉ rất nhanh sẽ được đem đến phủ Định Lăng Vương mất thôi.
Tất cả quan viên tiến lên chúc mừng nàng, nhưng sâu trong thâm tâm họ là sự khinh bỉ rõ ràng. Nàng cảm nhận được mối hôn sự này không đơn giản, khi yến tiệc tàn, Mộ Lăng Thần cùng hoàng hậu rời đi, Mộ Tích Vi tiến đến trước mặt nàng, hơi tức giận nói
"Là ngươi cố tình đến đây phải không?"
"Ta...là ngoại công muốn ta đến"
Mộ Tích Vi thật sự tức giận, đưa tay muốn tát nàng một cái, nhưng Tề Nghiên Dương nhanh tay chặn lại cánh tay người kia. Công chúa Tích Vi lớn giọng mắng
"Lừa người, ta đã sớm nói với Định Lăng Vương ngươi không cần dự yến. Phụ hoàng thế nào cũng chọn ngươi làm phò mã, ta đã quá hiểu ông ấy rồi. Ngươi vì sao còn tới đây?"
"Ta...quận vương.."
"Câm miệng, một quận vương nhỏ nhoi mà khiến ngươi tin tưởng vậy sao? Giờ thì hay rồi, ta thế mà lại bị gả cho kẻ tồi tệ như ngươi?"
Mộ Tích Vi không chịu nổi cục tức này, cãi nhau với Tề Nghiên Dương một hồi, cuối cùng không nhịn được dậm chân trở về tẩm điện. Tề Nghiên Dương một mình bước khỏi hoàng cung, trên đường về nhà không ngừng suy nghĩ. Tề Trạch Viễn vì sao phải để nàng đến yến tiệc, nàng trở thành phò mã ngược lại không có lợi cho hắn.
Tề Nghiên Dương trở về phòng, thay đổi y phục nằm trằn trọc trên giường không ngủ được. Nàng lại nhớ đến Chu Uyển Đình, nàng lo lắng, nàng sợ hãi, lo rằng Chu Uyển Đình sẽ không thích mình, sợ rằng Chu Uyển Đình sẽ trách mình trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Đến nửa đêm, Tề Nghiên Dương vì quá mệt mỏi, thiếp mắt ngủ say lúc nào không hay. Đến khi nàng mở mắt ra, trời đã sớm sáng. Nàng nhớ đến những gì mình mơ thấy đêm qua, lập tức thay y phục xuất phủ. Nàng đi đến tiệm vải nơi Chu Uyển Đình làm việc, vừa hay gặp phải Lưu Ý Hiên cùng người kia đang nói chuyện gì đó, nàng chỉ thấy Chu Uyển Đình khép nép cúi người cung kính với Lưu Ý Hiên giống như có việc nhờ vả. Tên kia cũng thuận theo đó bước tới đỡ lấy tay Chu Uyển Đình, còn định tiến đến ôm người kia. Nàng chịu không nổi, lập tức chạy vào, nắm tay Chu Uyển Đình kéo về phía mình.
"Đình Đình, tránh xa hắn ra"
Lưu Ý Hiên ánh mắt đắc ý nhìn nàng, nụ cười mang thâm ý sâu xa nói
"Thế tử sớm cùng công chúa định chung thân đại sự, ở bên ngoài lôi kéo nữ tử khác e là không tốt"
Tề Nghiên Dương không nghe hắn nói, nắm chặt tay Chu Uyển Đình kéo đi. Vừa hay Lưu Ý Hiên cũng nắm lấy cổ tay còn lại của Chu Uyển Đình giữ chặt không cho rời đi. Một nữ tử bị hai nam nhân kéo qua kéo lại bất giác trở thành khung cảnh rối loạn, Chu Uyển Đình nhìn Lưu Ý Hiên một chút, lại nhìn Tề Nghiên Dương đôi mắt đã đỏ ửng chứa đầy nước. Nàng đem tay mình rút khỏi Lưu Ý Hiên, cùng Tề Nghiên Dương rời đi.
"Ngươi lại nổi điên cái gì?"
Chu Uyển Đình bị Tề Nghiên Dương mang hướng vương phủ đi đến, giữa đường Chu Uyển Đình không chịu được tính khí của người kia, vùng tay ra khỏi Tề Nghiên Dương, gằng giọng hỏi. Tề Nghiên Dương khoé mắt đã lăn ra một hàng nước mắt chảy xuống, nàng xoay người đối với Chu Uyển Đình giọng nói có chút nghẹn.
"Đình Đình, nàng theo ta về vương phủ được không? Ta không muốn thành thân với công chúa. Nếu ta đã có gia thất vậy chuyện này xem như xong rồi"
Chu Uyển Đình nhìn nàng, ánh mắt hơi do dự, cuối cùng thốt lên
"Hai ngày nữa ta và Lưu công tử sẽ rời kinh đô. Xin lỗi nhưng ta không thể giúp ngươi, Thế tử đại nhân"
"Nàng muốn đi đâu? Tại sao lại đi với hắn. Hắn không tốt đẹp gì đâu, nàng..."
Tề Nghiên Dương nghe đến ngây ngốc, trong lòng nhảy dựng nắm tay Chu Uyển Đình, thế nhưng người kia kiên quyết hất tay nàng ra. Không nói gì xoay lưng rời khỏi, để lại nàng một mình đứng chết lặng.