Bước Tiếp Theo Thiên Đường

Chương 5: Thời kỳ mờ ám



Khi xây dựng một mối quan hệ nào đó với một người, khôngchỉ riêng quan hệ mờ ám yêu đương, nó luôn có muôn dạng các cách khácnhau để thần kì xuất hiện trong mắt nhau – giống như Lộ Nghiên và TrầnMặc Đông.

Ví dụ như ban ngày, Lộ Nghiên nghỉ trưa ở hoa viên, thì trùng hợp sẽthấy Trần Mặc Đông đang gọi điện thoại trên con đường đá của hoa viên,chỉ khác nhau ở chỗ Lộ Nghiên đang thảnh thơi nghỉ ngơi, còn Trần MặcĐông lúc này lại đang cau mày, dường như đang xử lý công việc căngthẳng, nhưng giọng nói lại vẫn bình thản, trầm thấp, nếu không nhìn vẻmặt của anh, Lộ Nghiên sẽ cảm thấy anh đang nói chuyện rất bình thường.Gọi điện xong, Trần Mặc Đông sẽ nói với Lộ Nghiên rằng anh có thói quenđi dạo. Nhưng Lộ Nghiên lại thấy thương cảm Trần Mặc Đông, ngay cả mộtbước đi dạo anh cũng vất vả như vậy.

Ví dụ nữa, khi Lộ Nghiên đi tìm Triệu Phàm sẽ gặp Trần Mặc Đông ở trongphòng làm việc của Triệu Phàm, vẻ mặt hai người căng thẳng, trên bàn làm việc rải đầy giấy tờ chi chít các chữ. Khi Lộ Nghiên gõ cửa đi vào thấy cảnh tượng này, cô cảm thấy đáng lẽ ở những nơi này nên thích hợp đặtmột tấm biển điện tử nhắc nhở, đại ý trên đó ghi: ‘Đang làm việc, khônglàm phiền. Lộ Nghiên tìm Triệu Phàm không phải có chuyện nghiêm túc gì,nên vừa nhìn thấy cảnh này, đầu óc nhanh chóng nghĩ ra một lý do hợp lý: “Quản lý Triệu, trên Thiên Thai có gạch vỡ, rất dễ khiến khách bị ngã”. Vẻ mặt Lộ Nghiên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào sàn gỗ cách đó khôngxa, sau đó quay người rời đi, cửa không đóng chặt nên cô vẫn nghe loángthoáng được tiếng nói bên trong.

“Tôi vừa mới ở Thiên Thai xuống, không có vấn đề gì mà!” Giọng nói của Triệu Phàm vang lên.

“Nhân viên của cậu rất có trách nhiệm, cậu nên khen ngợi.”

“Giá trị của loại người như tôi, cô ấy chỉ coi là cỏ đuôi chó của giaicấp vô sản bất lương thôi, anh cho là tôi vẫn phải khen ngợi cô ấy sao?”

“…”

Lộ Nghiên thấy may mà mình phản ứng nhanh, chạy đi cũng rất nhanh. Thậtra cô vốn không đi qua Thiên Thai, cô rất sợ độ cao, tất nhiên sẽ khôngtự mình đi đến những nơi như vậy, vì thế vừa nãy hoàn toàn là cô nóibừa, cô cũng cảm thấy áy náy với hành vi nói dối của mình.

Rồi ví dụ như, trong một buổi tiệc bất kì của Hyatt, phòng tiệc đang tổchức hoạt động nào đó, Lộ Nghiên đi qua đám tiệc, vô tình nhìn về đámngười hoa lệ, Trần Mặc Đông khi ấy áo quần phẳng phiu, trên tay cầm lychampagne, đang nói chuyện với người đối diện, thi thoảng hơi mỉm biểu thị sự đồng tình, nhưng đa số thời gian anh lặng lẽ nghe đốiphương nói chuyện, khoảng cách hơi xa nên Lộ Nghiên không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Khi phải rời đi, Lộ Nghiên cũng vừa kịp nhìn thấy một cô gáixinh đẹp đến mời rượu anh.

Trừ chuyện tình cờ gặp, Trần Mặc Đông cũng thường theo qui luật “ngẫu nhiên gặp mặt” Lộ Nghiên vào buổi tối.

Lần đầu hai người “ngẫu nhiên” là khi Trần Mặc Đông lịch sự đưa ra yêucầu được tiễn cô về nhà. Lộ Nghiên có chút xấu hổ, không biết từ chốithế nào.

Lần thứ hai “ngẫu nhiên” là hai ngày sau lần đầu “ngẫu nhiên”, khi ấy Lộ Nghiên đang mải ngắm nhìn những hình dáng nhanh nhẹn trong đại sảnh,trong đầu quẩn quanh suy nghĩ “Mình là một đứa ngốc”.

Lần thứ ba “ngẫu nhiên” là buổi tối cô nhìn thấy anh trong phòng tiệc,Lộ Nghiên phải sửa tài liệu nên nghỉ muộn một chút, khi vừa ra đến đạisảnh cũng là lúc nhìn thấy Trần Mặc Đông khoác tay một cô gái bước ra từ thang máy, cô gái đặt tay nhẹ nhàng trên người Trần mặc Đông, bất luậnlà ngoại hình hay khí chất, hai người đi với nhau nhìn rất xứng đôi.

Lộ Nghiên bước ra từ phía cửa sau của Hyatt. Thật ra đi ra từ phía cửachính sẽ gần nhà cô hơn, còn đi từ phía cửa sau sẽ có một đoạn ngoằnnghoèo, không an toàn. Nhưng Lộ Nghiên vẫn quyết định đi từ phía cửasau, rồi vòng quay lại đường phía cửa trước, như vậy có thể kéo dài mộtchút thời gian tránh gặp người quen.

Nhưng sự việc lại không như Lộ Nghiên muốn, vừa mới vòng qua bồn hoa,quay đầu nhìn phía bên kia bồn hoa đã thấy Trần Mặc Đông và cô gái kiađang đứng trước xe “tình tứ nồng nàn”, dưới ánh sáng của ngọn đèn, cóthể thấy nước mắt trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái, còn Trần Mặc Đông lúc này mang vẻ mặt thẫn thờ, lông mày hơi nhíu lại.

“Trần Mặc Đông, anh dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy?” Cô gái này trình độ tu dưỡng nhất định đã rất cao, những lời điên loạn của các côgái bình thường lại ở trên miệng cô ấy lộ rõ vẻ mỏng manh, thanh nhã,chỉ có giọng nói là rất nghẹn ngào, trong khẩu khí có vẻ bất đắc dĩ vàkhông cam lòng, khiến người khác cảm thấy thương xót.

Trần Mặc Đông không trả lời, mà lại mở cửa xe: “Đưa cô Lưu về kháchsạn”, sau khi bình thản dặn dò, anh định quay người nhưng lại bị cô gáihọ Lưu kia ôm chặt từ phía sau…

Lộ Nghiên ý thức được sự việc đã phát triển quá mức, mình xem kịch miễn phí như vậy là không có đạo đức, rời đi là tốt nhất.

“Em không nên coi chuyện này là chuyện nhục nhã như vậy!” Lộ Nghiên vừabước được vài bước đã nghe thấy câu này. Dường như Trần Mặc Đông thực sự tức giận, giọng nói có vẻ rất kìm chế nhưng vẫn có thể thấy được tâm tư của anh.

Sau đó là những lời lẽ thuyết phục khẳng định của cô gái họ Lưu với Trần Mặc Đông, giọng nói kèm theo chút mềm mại, nũng nịu. Lộ Nghiên càng đixa, giọng nói phía sau càng mơ hồ, mãi cho đến khi cô chỉ nghe thấy âmthanh của những chiếc xe chạy trên đường.

“Trăng đêm nay thật tròn!” Lộ Nghiên dùng âm thanh không to không nhỏ để nói câu này, làm người đi đường bên cạnh chú ý.

“Mẹ, sao con không thấy trăng.” Lộ Nghiên nghe thấy giọng nói non nớtnày, ngượng ngùng le lưỡi, không nghĩ tới mình đã truyền đạt kiến thứcsai cho ‘đóa hoa của Tổ quốc’, vội chạy nhanh chuồn đi cho đỡ mất mặt.

Đi dạo mùa hè khiến người thấy thoải mái. Lộ Nghiên rất thích mùa hè, đa số mọi người đều không có thiện cảm với mùa này, một người bạn của LộNghiên còn coi nó như một cái hỏa lò, mỗi khi mùa hè đến đều cảm thấyrất khổ sở, theo như cô ấy nói mùa đông lạnh nhưng vẫn có thể mặc nhiềuáo để ấm, cũng không cần phải để ý đến dáng người nữa. Lộ Nghiên thìngược lại, tay chân cô bốn mùa đều lạnh, nhất là mùa đông, mỗi khi đôngvề cô không dám chạm tay vào mọi người, mọi người sau khi bị cô chạm vào đều thở ra hơi lạnh, dần dà cô tự nhắc mình cố gắng không chạm vàongười khác, đương nhiên cái gì cũng có ngoại lệ, đó là Thẩm Nham.

Mùa đông đầu tiên hai người yêu nhau, Thẩm Nham luôn đặt đôi bàn tay nhỏ bé của Lộ Nghiên trong tay mình, để bao nhiêu lâu vẫn không ấm, cậuliền kéo tay cô vào trong áo mình, lúc đầu Lộ Nghiên còn xấu hổ, sốngchết không chịu, Thẩm Nham liền hôn cô, đến khi cô mất ý thức liền nhâncơ hội kéo tay cô vào trong áo mình, mấy lần Lộ Nghiên cảm nhận được sựthay đổi của Thẩm Nham, sợ tới mức không dám động, Thẩm Nham lại cànglàm tới, khẽ cắn vành tai cô, hít hà làn da ở cổ cô. Lộ Nghiên lần đầutiên gặp phải tình huống này, không chịu nổi liền khóc lên, cuối cùngThẩm Nham chỉ có thể buông cô ra, nói cô không chịu được sự trêu đùa.

Khi Lộ Nghiên qua đường, cô đã lấy lại tinh thần. Đến đường dành chongười đi bộ, xe cộ trước mắt không nhiều, nhưng một chiếc xe ở trước mặt Lộ Nghiên vụt lên, Lộ Nghiên cảm thấy người trong xe giống như cô gáihọ Lưu kia, nhưng cô không chắc chắn, tốc độ xe quá nhanh, Lộ Nghiên lại vốn ghét những thứ tốc độ, vì thế không để ý nhìn vào đám xe cộ vun vút trước mắt.

Hôm sau đi làm, Lộ Nghiên vô tình biết được tin Trần Mặc Đông đã quay về Bắc Kinh, nhớ tới buổi tối qua, Lộ Nghiên càng thấy mình không hiểu nổi Trần Mặc Đông.

Tối qua, trước khi Lộ Nghiên sắp ngủ, cô nhận được điện thoại của Trần Mặc Đông.

“Không làm phiền đến giấc ngủ của em chứ?”

“Suýt chút thì phiền rồi.”

“Khẩu khí của em giống như đang tức giận ấy, ai chọc giận em vậy?”

“Không có, chỉ là em đang suy nghĩ một vài thứ, không biết Trần tổng có hứng không?”

“Nguyện nghe tường tận.”

“Làm thế nào để nhận ra một người có thành thật với anh hay không?”

“Em có câu trả lời sao?”

“Có thể có.”

“Là gì?”

“Em lại muốn biết đáp án của Trần tổng trước.”

“Người với người không phải chỉ có sự thành thật mới có thể sống cạnh nhau.”

“Lẽ nào việc kinh doanh không phải lấy sự thành thật làm cơ sở sao?”

“Kinh doanh gắn với nhu cầu lợi ích, tín nhiệm sẽ là chiếc vòng bảo hộ,còn sự thành thật là hoa thêu trên gấm, thật ra có hai cái này là đã đủrồi.”

“Thành tín là thành thật và tín nhiệm, nhưng anh chỉ đạt được một, có thể thấy anh là gian thương.”

“Xem ra hôm nay thật sự có người chọc giận em rồi, khẩu khí có chút cay nghiệt nhỉ.”

“Không có, em cảm thấy hôm nay mình rất tỉnh táo, cơ trí.”

“Đúng.”

“Xin anh đừng có , nếu không em sẽ hoài nghi thái độ thành thật quả quyết của anh khi nãy với em.”

“Anh rất thành thật với em.”

“Được anh để ý thật là vừa mừng vừa lo.” Đối với câu nói nghiêm túc vừarồi của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên có chút ngỡ ngàng, chỉ biết tiếp tụcchâm chọc.

Trong điện thoại, Trần Mặc Đông cũng không hề nhắc đến chuyện anh đã vềBắc Kinh, có thể anh cảm thấy không cần thiết phải thú nhận hành trìnhcủa mình. Đối với cuộc điện thoại tối qua, có thể anh vừa cãi nhau vớibạn gái nên đang cảm thấy buồn chán, vừa khéo lại gọi điện thoại chomình nên thuận tiện bàn luận vài vấn đề vô vị với mình.

Một tháng nữa lại bắt đầu, Lộ Nghiên bận rộn với công việc của mình, tuy công việc không nhiều nhưng lại mất rất nhiều thời gian.

Sau khi Trần Mặc Đông đi, Lộ Nghiên vô tình gặp Lâm Hướng vài lần. Côcảm thấy Lâm Hướng có rất nhiều mặt tính cách, khi thì quần áo phẳngphiu sang trọng, khi thì phong độ nhanh nhẹn, khi lại rạng rỡ như ánhmặt trời, thường những người bên cạnh khác nhau thì cảm giác về anh tacũng khác nhau.

Ví dụ như ngày thứ hai sau khi Trần Mặc Đông đi, Lộ Nghiên thấy LâmHướng đang đứng cùng một vị lớn tuổi, dáng vẻ anh khiêm tốn, âm trầm,trên mặt luôn mang theo nụ [Đăng ký để thấy link. ] tươi sáng, vui vẻ.

Còn lần nữa, lần này không cách lần trước lâu lắm, Lộ Nghiên và bạn đang ăn ở một nhà ăn nào đó, nhìn thấy anh ta. Anh ta cùng một cô gái xinhđẹp cùng bước vào nhà hàng, nhìn anh ta lúc này giống như một quí côngtử, khi ăn cơm cũng cẩn thận chăm sóc cô gái kia, trên miệng luôn mangtheo nụ thản nhiên thoải mái.

Lâm Hướng mở cửa để Lộ Nghiên ngồi vào xe, cô lấy dáng vẻ tao nhã ngồivào. Lâm Hướng đã từng hẹn cô hai lần nhưng Lộ Nghiên luôn lấy lý docông việc bận không có thời gian để từ chối. Lâm Hướng không miễn cưỡngcô, luôn nói khi nào cô có thời gian sẽ hẹn lại. Đây là lần thứ ba LâmHướng hẹn cô, Lộ Nghiên nghĩ mãi cuối cùng cũng quyết định đồng ý hẹngặp.

Lâm Hướng đưa Lộ Nghiên đến khu phố phồn hoa nhất giữa thành phố, cuộcsống về đêm ở đây rất tấp nập, dòng người nhộn nhịp, đèn sáng lấp lánh,hai người dừng xe ở bãi đỗ xe, đi bộ bên đường, tán những chuyện vôthưởng vô phạt, ví dụ như thời tiết hôm nay, những đôi tình nhân bênđường, hoặc vấn đề trẻ con ngày nay trưởng thành sớm.

Đi qua một tòa kiến trúc vòm, Lộ Nghiên dừng lại quan sát, phát hiện rađây là một rạp chiếu phim, tấm poster to trên cửa rạp là một bộ phimđiện ảnh sắp chiếu, thứ hấp dẫn Lộ Nghiên là tấm poster của phim “Vua sư tử” ở bên sườn. Hóa ra trong rạp chiếu phim có một phòng chiếu nhỏ chỉchiếu những phim kinh điển, trùng hợp phim hôm nay là “Vua sư tử”, điềunày khiến tinh thần Lộ Nghiên vui vẻ, Lâm Hướng chìa hai vé xem phim ra, đúng là “Vua sư tử”, thời gian chiếu còn chưa đến mười phút nữa.

“Vua sư tử” là bộ phim hoạt hình Lộ Nghiên thích từ khi còn nhỏ đến giờ, nhưng cô chỉ thích phần một. Lần đầu tiên xem hình như là khi cô họccấp hai, khi đó phần này đã ra mấy năm rồi, Lộ Nghiên rất thích chú sưtử Simba đáng yêu, Mufasa dũng cảm, câu thần chú vui vẻ của Timon vàPumbaa.

Lúc đầu Lộ Nghiên còn cho rằng đó là một câu thần chú, sau đó Thẩm Nhamnói rằng đó chỉ là một câu nói trong tiếng Kiswahili của người châu Phi, có nghĩa chính xác là: “Đừng lo lắng, ngại ngần gì!”. Lộ Nghiên cảmthấy rất mất mặt khi bị người ta chỉ ra chỗ sai, không chịu đồng ý vớiThẩm Nham. Sau này, cô vẫn luôn gọi đó là một câu thần chú vui vẻ.

Phòng chiếu phim chỉ có vài người, đa số mọi người đều chọn phim mới, ai xem cái này chứ, huống hồ lại là phim hoạt hình.

“Em cũng thích xem phim này à.”

“Thật ra em chỉ xem poster, cũng không có ý muốn xem.” Lộ Nghiên vốn cảm thấy không nên đi xem phim, việc này dễ khiến quan hệ của hai người trở nên mờ ám.

“Một người bạn của anh cũng thích xem bộ phim này, cô ấy đã từng rất hâm mộ Nala vì tình cảm Nala dành cho Simba. Người bạn đó Trần Mặc Đôngcũng biết, rất quen thân.”

Lộ Nghiên không đáp lại, bộ phim bắt đầu, những tình tiết này rất quenthuộc với Lộ Nghiên, thậm chí cô còn tự nhẩm lời thoại trong đầu. Cảmgiác này thật sự khiến cô rất vui vẻ, vì cô cảm thấy xem phim ở rạpchiếu phim lộng lẫy và ở những rạp chiếu bình thường đều giống nhau vềthị giác, đều là những phòng chiếu tối, cảm giác hạnh phúc của cô chínhlà ở việc cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy người anh hùng trong lòng mìnhtrên màn hình lớn.

Sau khi xem phim xong, hai người ra một quán bar ở gần rạp chiếu phim,Lộ Nghiên không biết nên gọi gì, chỉ nói là muốn một ly cocktail đẹp,Lâm Hướng cũng chọn giống cô.

“Có phải anh đang nhạo em không? Em không phải không biết tên.”

“Em đa nghi quá, anh chỉ cảm thấy thế này rất giống như ai đó làm cho anh kinh ngạc vậy.”

“Anh thật vô vị, có khi là kinh hãi ấy chứ.”

Ly cocktail mà phục vụ làm cho họ quả thật nhìn rất đẹp, ly của LộNghiên thay đổi màu đỏ sang màu vàng từ trên xuống dưới, nhưng ly củaLâm Hướng lại thay đổi dần từ xanh lá sang xanh lam.

“Không phải đã gọi giống nhau sao? Sao nhìn lại không giống nhau thế này.”

“Tên của chúng giống nhau, đều gọi là “Biến hóa khó lường”, quán bar đãdựa vào giới tính của khách hàng gọi rượu để làm ra những ly rượu màusắc khác nhau.” Không biết là cố ý hay vô tình, Lộ Nghiên cảm thấy LâmHướng nói còn cố nhấn mạnh thêm.

“Cảm giác của loại rượu này và tên của nó rất phù hợp.” Lộ Nghiên đánh giá.

“Em cảm thấy Mặc Đông là người thế nào?”

“Em là thục nữ, không nên bình luận sau lưng người khác.”

“Em chắc chắn mình là thục nữ chứ?”

“…”

“Nếu có người theo đuổi em, nhưng em lại không có thiện cảm với anh ta, em sẽ cư xử thế nào?”

“Cư xử bình thường thôi.”

“Vậy nếu em có thiện cảm với người theo đuổi em?”

“Cũng cư xử bình thường.”

Lâm Hướng mỉm nhìn Lộ Nghiên qua chén rượu.

“Vậy nếu người em không có thiện cảm tỏ tinh với em thì em sẽ thế nào?”

“Từ chối.”

“Vậy người em có thiện cảm?”

“Tùy từng tình huống.”

“Thật là khó xử.” Lâm Hướng càng lúc càng hơn.

“…”

“Lộ Nghiên, anh vốn từng cho rằng em là một cô gái đơn giản, hiền lành, khéo léo, dịu dàng, đáng yêu và mỏng manh.”

“Vậy hiện giờ anh cho rằng em là một cô gái thế nào?”

“Đơn giản nhưng không hiền lành, khéo léo nhưng không dịu dàng, đáng yêu nhưng không đến mức yếu đuối mỏng manh.”

“Đánh giá rất hay, dùng từ rất giỏi, cách so sánh rất gợi mở.”

“Em thật là…”

Hai người khẽ chạm ly, uống ngụm cocktail nhỏ.

Nhạc chuyển sang giai điệu nhẹ nhàng, có người mời Lộ Nghiên nhảy, côchưa kịp mở miệng đã bị Lâm Hướng lịch sự từ chối, rồi anh nắm tay LộNghiên vào sàn nhảy, Lộ Nghiên không trốn tránh được, chỉ có thể theoanh.

Âm nhạc du dương khiến Lộ Nghiên cảm giác như khúc hát ru. Bình thườnglúc thế này cô đã chìm vào giấc mộng rồi, nhưng hôm nay lại ở cạnh LâmHướng làm những việc vô vị này, ngay cả Lộ Nghiên cũng cảm thấy thật kỳlạ.

Động tác của Lâm Hướng biến hóa, cánh tay đặt bên sườn vòng ôm lấy cô,tuy không hoàn toàn đặt trên người Lộ Nghiên nhưng cô vẫn ngọ nguậy mộtchút.

“Em muốn trở thành tiêu điểm ở đây sao?”

Lúc này Lộ Nghiên mới nhìn thấy người trên sàn nhảy đang ôm nhau lắc lư, nhẹ nhàng quyến rũ.

“Nếu Mặc Đông nhìn thấy cảnh tượng lúc này, em nghĩ anh ta sẽ phản ứng thế nào?”

“Anh nhàn rỗi quá à?”

Lộ Nghiên không quan tâm anh ta nữa, cô quay người rời khỏi sàn nhảy vềchỗ ngồi, nhưng lúc này chỗ ngồi đã có thêm một người, dĩ nhiên là Trầnmặc Đông, Lộ Nghiên dừng lại.

“Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã xong, giao người cho cậu đấy.” Không biết Lâm Hướng đã đứng cạnh từ khi nào, hài hước nói những lời này với TrầnMặc Đông, trước khi đi còn thì thầm gì đó với Trần Mặc Đông, Trần MặcĐông chỉ .

Trong nháy mắt Lộ Nghiên cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cảnh tượng gìđây, không phải Trần Mặc Đông hôm nay vừa tới thành phố S sao, thế nàolại gặp nhau ở đây, lại còn những lời nói của Lâm Hướng nữa. Lộ Nghiêntỉnh táo lại, thì ra mình bị đem ra đùa giỡn, thật buồn , Lộ Nghiên cô có năng lực gì mà khiến họ phải hao tổn tâm tư như vậy.

Lâm Hướng đi rồi, Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông ngồi im lặng giữa khung cảnh ồn ào.

“Em muốn về nhà.”

“Anh đưa em về.”

Lúc về đã gần sáng, xe cộ trên đường thưa thớt, chưa đến nửa giờ đã về đến phòng Lộ Nghiên.

“Lúc sắp đi anh có chút việc nên đến muộn.”

“Cảm ơn anh đã giải thích, nhưng không cần đâu.”

Lộ Nghiên tháo dây an toàn, mở cửa xe. Cả người Trần Mặc Đông nhoài qua người Lộ Nghiên, đóng cửa xe lại.

“Em không thấy là anh đang theo đuổi em sao?”

“Đừng đùa nữa, về nhà nghỉ ngơi đi, em không tiễn anh nữa.”

“Anh và em ở cạnh nhau rất vui vẻ, nhưng theo như anh biết, em và bạn trai đã chia tay mấy tháng trước rồi.”

“Vậy thì sao, chúng ta quen nhau chưa bao lâu, hơn nữa nhận thức của emcũng nói với em rằng phải tìm một người ngang hàng với mình, chứ khôngphải một người đàn ông cao không với tới được.”

“Em đang nói đến vấn đề môn đăng hộ đối?”

“…”

“Em cho rằng mình không xứng với anh?”

“Anh uống quá nhiều rồi, anh không xứng với em mới đúng, cả nhà anh đều không xứng với em.”

“Có uống nhiều không, tự em xác định đi.”

Nói xong, Trần Mặc Đông lập tức nghiên người hôn Lộ Nghiên, Lộ Nghiênkhông đẩy được anh ra, mà Trần Mặc Đông lúc này đang im lặng trước mặt,tao nhã, hôn cô rất cuồng nhiệt. Một lúc sau, khi Lộ Nghiên thấy mìnhkhông thở được, Trần Mặc Đông lại chuyển sang dịu dàng, tinh tế, dây dưkéo dài nụ hôn. Cả người Lộ Nghiên không sức lực, dồn vào chỗ ngồi trênxe.

“Anh có uống nhiều không?” Hai người môi kề sát môi.

“Nếu không trả lời, anh sẽ tiếp tục đấy.”

Lộ Nghiên lắc đầu, trong miệng Trần Mặc Đông một hơi rượu cũng không có, vương vấn quanh Lộ Nghiên là mùi bạc hà thoang thoảng lẫn với mùi thuốc lá.

Về sau Lộ Nghiên cũng không biết mình làm sao xuống được xe. Về nhà, mởcửa, khi đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cô đã nằm trên giường, ngày hôm naynhư một giấc mộng với Lộ Nghiên, thậm chí cô còn không biết những việcvừa rồi có được coi là việc đã xác nhận quan hệ với Trần Mặc Đông không. Lộ Nghiên lắc đầu, chẳng ra làm sao cả. Cô quyết định khi chưa xảy rachuyện gì, cô phải ý thức được Trần Mặc Đông không thuộc về cô, ngoàiviệc đều là sinh vật sống thì cơ bản hai người không có điểm chung gì,thậm chí nụ hôn khi nãy không chắc anh sẽ coi trọng, dù gì không ít côgái đã nhận được nó.

Tuy nghĩ vậy, Lộ Nghiên cảm thấy như đang bán rẻ chính mình, có thể cũng không phải là bán rẻ, mà là ngoan cố; nhưng Lộ Nghiên không thể để mình phải gặp chuyện như đã xảy ra với mẹ Thẩm Nham. Đó không chỉ là sự sỉnhục với chính mình, mà còn là sự sỉ nhục với bố mẹ cô nữa. Một lần téngã là bài học, té ngã lần nữa chính là ngu ngốc.

Hơi muộn, Lộ Nghiên gửi tin nhắn cho Trần Mặc Đông. Trước kia thường cứcách hai ba ngày Trần Mặc Đông lại gọi cho cô, đây là lần đầu tiên LộNghiên chủ động liên lạc với Trần Mặc Đông.

“Tối nay chưa hề xảy ra chuyện gì cả, em không biết gì cả.” Sau khi gửi xong, Lộ Nghiên tắt điện thoại và đi ngủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv