Phía này ở Sở quy hoạch chính phủ, Cố Thừa Luân mặc vest nghiêm chỉnh đến trình diện cấp trên. Nụ cười ấm áp chào các đồng nghiệp, con người toát lên hơi thở trí thức đường hoàng mang đến cho người khác cảm giác thật thà đáng tin cậy như chính con người anh.
Mặc dù là người mới, nhưng Cố Thừa Luân với kinh nghiệm và học thức chuyên môn vừa đến đã được nhậm chức Town Planner (Nghiên cứu quy hoạch thành phố), được cấp văn phòng làm việc riêng.
Cố Thừa Luân ngồi trong văn phòng đọc báo cáo, bên ngoài có tiếng gõ cửa, lúc ngước mặt lên, không ngoài dự đoán người bước vào chính là chú Hiếu – người thầy từng dẫn dắt anh tham gia rất nhiều công trình thực tiễn. Hai năm gần đây chú ấy được sở mời về công tác cho chính phủ, ở tuổi sắp về hưu nên chú ấy đã chuyển hướng sang làm công chức. Thời gian trước đó từng kể cho Cố Thừa Luân nghe về nhiều dự án tiềm năng ở khu Cửu Long Thành, nhà thờ Jonh’n, và cũng hi vọng anh sẽ như ông, chọn đến làm công cho chính phủ.
Tính cách của Cố Thừa Luân khuôn mẫu, thích đeo đuổi nguyên tắc khi làm việc. Lại là người ôn hòa, có kiến thức chuyên môn tốt, rõ ràng hợp đến môi trường làm công chức hơn tranh đấu bên ngoài. Lần này vì cậu đến, cả hai như thêm một lần nữa có cơ hội sát cánh làm việc, trong lòng vô cùng hoan hỷ.
“Sao hửm, từ nhà đến chỗ làm giao thông có được thuận tiện hay không?”
“Chào chú Hiếu!”
Trông thấy sắp tài liệu dầy cộp trên bàn của Cố Thừa Luân chú Hiếu ngỡ ngàng và trêu: “Ngày đầu đã làm khó mình rồi hay sao? Nào, qua văn phòng của tôi uống tách cà phê trò chuyện một chút đi.”
“Vâng ạ.”
Tầm giờ này cũng sắp nghỉ trưa nên Cố Thừa Luân không ngại đồng ý. Anh đi theo chú Hiếu vào một văn phòng khác lớn hơn. Ở đây thì chú Hiếu làm trưởng phòng, là cấp trên của Thừa Luân.
Văn phòng của chú Hiếu tuy rằng rộng lớn, nhưng khi Cố Thừa Luân vào đến thì thấy trên bàn làm việc của ông có hơi lộn xộn, nên khá ngạc nhiên.
Thấy chú Hiếu ngại ngùng thu dọn anh cũng cuộn lại bản vẽ nằm ngổn ngang trên bàn giúp một tay.
Chú Hiếu vội giải thích: “Hai hôm nay phải làm bản báo cáo đấu giá tòa nhà cũ đi cải cách tu sửa, nên hơi bận rộn một chút.”
Cố Thừa Luân vừa cuộn vừa xem thiết kế bên trong ánh mắt vô cùng tán thưởng, nhưng lúc này anh lại trả lời câu hỏi vừa rồi của chú Hiếu khi mới bước vào cửa: “Hiện tại đến đây làm việc có hơi xa, nhưng cháu vừa thiết kế lại căn nhà ở Cửu Long Thành ngày trước được chú giới thiệu mua, sẽ sớm chuyển đến đó. Sau này đi lại sẽ thuận tiện hơn.”
“Thật giỏi quá chứ!”
Cố Thừa Luân gom hết các bản vẽ bỏ vào hộp giấy sau đó di chuyển về ngăn tủ đặt ngay ngắn trở lại. Lúc này trông thấy một mô hình chung cư ngày trước do chính anh và chú Hiếu bắt tay tạo ra, hào hứng ôm lấy vào người và mang trở lại bàn làm việc.
“Chú Hiếu! Mô hình này vẫn còn ở đây à?”
“Phải đó. Tôi thấy không choáng chỗ nên vẫn giữ lại, lâu lâu sẽ lấy ra nhìn và nghĩ về lí tưởng của chúng ta.”
Cố Thừa Luân rút khăn giấy lau lại bề mặt dính đầy bụi bám trên khung kính bọc thành hình khối quanh mô hình, ánh mắt sáng ngời nhớ về kỉ niệm thời mới ra trường.
“Cháu còn nhớ hôm xưa theo chú học hỏi, chú làm công trình này cho Nghĩa Hải đã bỏ nhiều công sức. Tiếc là ông chủ không biết thế nào là khái niệm hoài bão bảo vệ môi trường là gì cả.”
Chú Hiếu thở dài, nhìn Cố Thừa Luân nâng niu hộp mô hình đó như xoa dịu cõi lòng: “Khi đó tôi thì theo đuổi lí tưởng, còn người đầu tư chỉ quan tâm đến lợi nhuận, họ không xem trọng cũng là đương nhiên. Ý tưởng chính vẫn là của cậu, tôi thấy tiếc cho cậu thôi.”
“Tuy rằng có hơi tiếc nuối... nhưng những gì chú dạy cháu đều ghi nhớ, chú còn nói sẽ tạo ra một xã khu tách biệt nằm giữa Hong Kong bộn bề này thành hiện thực, và hoàn thiện hơn vượt xa những gì có trong mô hình. Tại đó có thể tự cung tự cấp, hệ thống rõ ràng, giảm mức thấp nhất ô nhiễm môi trường... Đến bây giờ cháu vẫn thấy ý tưởng này rất hay.”
“Cậu còn đặt tên cho nó là ‘Đô thị ngàn hoa’. Nhưng mà, đối với một người sắp về hưu như tôi, cậu nhắc đến hai từ ‘lí tưởng’ sẽ khiến câu chuyện bị cụt hứng đấy! Bây giờ cái chuyện lí tưởng nhường lại cho bọn trẻ các cậu.”
Cố Thừa Luân vẫn giữ nụ cười ôn hòa nhìn mô hình bên trong khung kính, tự dưng lại khao khát Dật Vĩ có thể tạo ra kì tích ấy trong tương lai. Chỉ tiếc...
Chú Hiếu vớ tay lấy lọ thủy tinh đựng bột cà phê hào hứng giới thiệu: “Có cà phê hòa tan thượng hạng đây. Loại này uống ngon lắm.”
“Ây! Ngày đầu đi làm đã quên mang theo cái ly.”
Chú Hiếu bật cười, nói lời mời: “Đến giờ rồi, tôi mời cậu ăn trưa.”
Cố Thừa Luân vừa định mở miệng đồng ý thì nghe tiếng bíp bíp của máy nhắn mang ở chỗ thắt lưng. Anh mở ra xem sau đó ngẩng đầu lên nói lời từ chối với chú Hiếu: “Ây, coi bộ hôm nay không thể ăn trưa với chú. Bạn con từ Bán đảo Hong Kong chạy qua, kì thật không nỡ từ chối.”
Ân Hi dừng muỗng chăm chú ngồi nhìn Cố Thừa Luân ăn cơm thật vội vàng thì lấy làm buồn cười, không nhịn được bèn trêu: “Làm công chức chính phủ vất vả vậy sao? Nhìn anh coi bộ rất đói bụng.”
Cố Thừa Luân khựng lại, tự cười chính mình: “Tôi ăn vồ dập lắm à? Dạo này chơi thể thao quá sức nên ăn uống chưa được điều độ, cứ thấy cái bụng trống rỗng.”
“Anh chơi thể thao gì mà lại than quá sức?”
“Sở thông tin chính phủ phối hợp cùng cơ quan từ thiện tổ chức chạy maraton vận động từ thiện. Tôi thấy mình bây giờ đi làm giờ giấc ổn định cho nên tham gia thôi.”
“Tôi sẽ đi cổ vũ cho anh.” Ân Hi lập tức nói.
Cố Thừa Luân nhìn cô mỉm cười, tay cầm lên ly nước uống một ngụm: “Em cố tình từ Hong Kong đến tận Vượng Giác Cửu Long mời tôi ăn bữa cơm, chỉ để chúc mừng cho tôi ngày đầu đi làm hay sao? Còn nghĩ mọi người vẫn để bụng chuyện tôi rời đi.”
“Không có đâu. Anh Thần Hi có nói, mong anh vẫn còn là một phần tử của Dật Vĩ, vẫn là một cổ đông. Anh nghĩ thế nào?”
Cố Thừa Luân hơi ngạc nhiên, hóa ra Thượng Thần Hi muốn Ân Hi đến đây làm sứ giả. Anh mỉm cười và đáp: “Thật ra thì tôi cũng không muốn rút vốn khỏi công ty. Vậy thì cứ như ý mọi người đi. Sau này có vấn đề gì vẫn có thể gọi tôi ra bàn thảo.”
Ân Hi tươi cười nói, “Anh hứa rồi đó nha! Thật ra một lúc nữa tôi tiện đường đến khu gần đấy lấy vé xem ca kịch cho anh Thần Hi.”
“Vé xem ca kịch? Là thế nào?”
Ân Hi vừa ăn vội vừa đáp: “Công ty Dật Vĩ thu mua đất giúp cha của Windy, anh Thần Hi nói cho nên phải lấy lòng của các địa chủ ở Tân Giới. Đi săn mấy cái vé này chỉ để làm quà tặng.”
Nghe xong Cố Thừa Luân lập tức bĩu môi, nói: “Lại là sáng kiến mua chuộc lòng người của Tép Nhỏ đó à? Nhưng cứ sai bảo em chạy vại.”
“Đây là mối làm ăn của công ty đó mà. Tôi chỉ là làm tròn bổn phận của mình.”
Cố Thừa Luân liếc nhẹ cô một cái có ý trêu, phản trắc đáp: “Bổn phận? Em chỉ là thư kí đâu phải là con sen trực cả ngày lẫn đêm. Cho dù là bạn gái cũng không nên sốt sắn như vậy.”
Nói đến đây Doãn Ân Hi lập tức xịu mặt buông nĩa. Cô nâng lên cốc nước, uống lấy một ngụm lớn vờ lãng tránh.
“Anh lại nói sang đâu rồi...”