Cố Thừa Luân nhìn theo bóng lưng cô độc của Thượng Thần Hi trong lòng cũng không hề dễ chịu, nhưng anh vẫn tiếp tục thu dọn đồ dùng của mình lại. Uông Thành và Ân Hi đứng ngây ra đó, tâm tình nặng trĩu theo.
Thừa Luân quay lại sau lưng lấy xuống khung hình trên giá xuống, ánh mắt dừng lại lưu luyến nhìn đến ba người thanh niên tạo dáng trên sân bóng, nụ cười rạng rỡ, tuổi trẻ tràn đầy... Đó thực sự là một kí ức đẹp. Nhưng khi con người ta dần trưởng thành đã có nhiều chuyện không còn vui vẻ như trước nữa. Cho dù không muốn chấp nhận vẫn phải chấp nhận thôi.
Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, chỉ là... quyết định lần này, rất ngoài dự liệu của đôi bên.
Cố Thừa Luân đặt khung hình vào trong thùng giấy carton, sau đó nhìn xung quanh một lượt xem có còn bỏ sót thứ gì không rồi lại ngước mắt lên nhìn Uông Thành và Ân Hi đang trầm buồn nhìn mình. Anh khẽ cười và nói: “Hai người cũng tan sở mà, tiện đường tôi đưa hai người một đoạn đến ga tàu điện ngầm.”
“Về sau cũng không còn được tiện đường nữa.” Uông Thành thở dài một trận. Ân Hi cũng ủ rũ nói: “Chúng tôi thật không nỡ xa anh.”
Cố Thừa Luân ôm thùng carton vào người nhàn nhạt mỉm cười và nói: “Không còn làm chung với nhau nhưng không có nghĩa đã hết làm bạn bè. Chúng ta vẫn có thể thường xuyên hẹn nhau ra ngoài uống nước trò chuyện.”
Nghe Cố Thừa Luân nói đến đây Ân Hi thật sự chạnh lòng, cô không biết có phải quyết định rời đi của Cố Thừa Luân lần này có chút nào vì cô đã nói lời chối anh đêm đó hay không?
Nhưng mà sự rời đi của Cố Thừa Luân rõ ràng là một chuyện tổn thất và đáng buồn của công ty. Bọn họ cùng nhau trải qua khó khăn và vui buồn, cho đến hiện tại giống như còn chưa đi được nửa đường. Bây giờ nói đứt gánh là đứt gánh, không còn bồi đắp hoài bão cùng nhau.
Biết rằng quyết định này của Cố Thừa Luân chính là muốn gìn giữ tình bạn tốt đẹp giữa bọn họ, không muốn vì phương châm làm việc khác nhau mà không ngừng chung đụng, khó khăn tiếp nhận mặt xấu khác của đối phương... Họ vẫn sẽ là bạn bè, nhưng không còn chung chí hướng, tư vị đó hoàn toàn khác biệt.
Thượng Thần Hi ngồi thu mình ở chỗ quán bar cũ, Uông Thành vẫn như thói quen đến đó xem một lượt, đúng thực bắt gặp Thượng Thần Hi đang não nề nhìn cốc bia lạnh. Đối với việc Cố Thừa Luân thất vọng cách làm việc của anh và chọn lựa rời khỏi công ty, đả kích như vậy không thua thất tình là mấy.
Thượng Thần Hi cảm giác chính mình lạc lối, chuyện tình cảm không có kết quả, anh em phân rã, công danh sự nghiệp còn chưa thấy đâu. Hai người cha ở nhà thì lo âu cùng thất vọng... Bao nhiêu chuyện rũ nhau ập đến đả kích anh, xem đi, anh đã làm được gì. Anh thật sự đáng ghét.
Uông Thành ngồi xuống gọi một cốc bia, mãi một lúc lâu mới nghe Thượng Thần Hi lên tiếng: “Mày cảm thấy sao?”
“Tao buồn, nhưng thực sự không trách thằng Luân, cũng không muốn trách mày.”
“Ừm.” Thượng Thần Hi nâng cốc bia lạnh uống một ngụm lớn.
Uông Thành lại nói: “Mày... đã nghĩ thông suốt, không còn trách thằng Luân nữa phải không?”
“Tao có tư cách trách cứ ai chứ?”
Uông Thành nhai đậu rang, gật đầu nói: “Mày nói câu này thì còn có tính người một chút. Cũng may là bọn tao nếu đổi lại người khác đã hết làm bạn với mày từ lâu rồi.”
“Dật Vĩ được tái sinh nhờ công sức của thằng Luân nhiều lắm, nó rời đi... tao thật sự không có tư cách để trách hờn. Nhưng mà công ty chính là tâm huyết của ba người chúng ta. Nhớ ngày đó hoàn công công trình Thành Nam là cả quá trình vất vả, tao không muốn anh em bọn mình cứ thế rã đám như vậy đâu.”
Uông Thành cúi mặt nhìn waiter mang cốc bia ra đặt xuống, anh ủ rũ gật đầu: “Tao cũng không muốn. Nhưng mà lần này thằng Luân rất kiên quyết, huống hồ được vào làm cho Sở quy hoạch từ trước đã là ước nguyện của nó. Nói thật, nếu không vì chú Cố đột ngột qua đời, khiến nó lâm vào khó khăn, thằng Luân đã không bôn ba chuyện làm ăn bên ngoài. Nó vì mày vì Dật Vĩ nhiều lần thách thức với nguyên tắc làm việc của mình. Mày nhất định phải ủng hộ nó Tép Nhỏ à.”
Thượng Thần Hi gục đầu, thật sự là nặng nề muốn không thở nổi. Uông Thành thì cầm cốc bia uống một ngụm lớn cũng không biết nói thêm lời nào nữa. Mọi người đều hiểu rõ vấn đề. Chỉ là không nỡ thôi.
“Thì ra hai anh đều ở đây.”
Giọng nói mềm mỏng quen thuộc vang lên, hai người đàn ông lập tức ngước mắt nhìn lên. Hơi ngạc nhiên nhìn Ân Hi.
“Sao em lại đến đây?” Uông Thành hỏi.
Thượng Thần Hi thì vẫn vậy, hơi lãng tránh.
Uông Thành lại kéo ghế bên cạnh mời Ân Hi ngồi sau đó gọi phục vụ một ly cam ép.
“Vì anh Luân đi trong lòng em cũng không được thoải mái, nên muốn tìm mọi người trò chuyện. Nghe thím Uông nói là anh đến đây.”
“Hay là em và thằng Thành khuyên thằng Luân đi, nó không làm việc cho Dật Vĩ nhưng mà vẫn nên là một phần tử cổ đông của công ty. Có thể giống như thằng Thành.” Thượng Thần Hi quay sang đề xuất ý kiến với Ân Hi.
Ân Hi nhận thấy Thượng Thần Hi chủ kiến rất hay lại hướng cô chủ động bắt chuyện cho nên tâm tình liền được khá hơn. Cô lập tức gật đầu nhận lời. Mà Uông Thành nghe thấy vậy cũng rất tán đồng.
Cả ba uống một lúc thì ra về.
Uông Thành nhìn Ân Hi rồi lại nhìn Thượng Thần Hi, hơi mất tự nhiên đề nghị: “Tao không có xe, vậy mày đưa Ân Hi về nhà đi. Đã trễ rồi đừng để cô ấy tự về nhà một mình.”
Thượng Thần Hi không thể từ chối. Cho nên đồng ý đưa Ân Hi về nhà.
Hai người sải bộ đến khu đỗ xe, trong màn đêm tĩnh mịch đoạn đường thưa thớt người qua lại. Cả hai vẫn duy trì sự im lặng nặng nề.
Điện thoại di động của Thượng Thần Hi đột nhiên đổ chuông, lúc này anh rất nhanh nhẹn mở máy nghe. Dường như xem cuộc gọi này là cứu tinh chỉ vài câu đã nhận lời đối phương trong điện thoại.
Ân Hi cũng không thể không biết rõ tâm ý của Thượng Thần Hi đối với mình ra sao. Nên khi vừa trông thấy Thượng Thần Hi tắt máy cô liền lên tiếng: “Trễ vậy rồi vẫn còn bận việc phải đi à? Vậy thôi... em tự đón taxi về.”
Ân Hi cố mỉm cười, xoay lưng nhìn ra bên đường, cảm giác bồi hồi bị nghẹn lại. Sau lưng nghe được Thượng Thần Hi gọi tên cô: “Ân Hi à!”