“Em để quên điện thoại... nên quay lại.”
“Em muốn xem anh có về đây không, đúng chứ?”
Doãn Ân Hi khẽ gật đầu. Quả thực không sai, cô có linh cảm Thượng Thần Hi sẽ quay trở về công ty lúc không còn ai ở đây và một mình suy tư nghĩ cách.
Cô hi vọng trong những lúc như thế này Thượng Thần Hi có thể mở lòng và trò chuyện với cô, cùng cô đưa ra hướng giải quyết.
“Anh xin lỗi!” Thượng Thần Hi thều thào trong miệng.
Ân Hi khẽ tiến lên mấy bước, cố nở nụ cười mềm mại nói với Thượng Thần Hi: “Khờ quá! Em đâu có trách anh.”
“Anh đang tìm cách.”
“Vậy em và anh cùng nghĩ.”
“Không cần đâu.”
“Thêm một người biết chừng thêm một cách.” Doãn Ân Hi mạnh mẽ đáp.
“Em không giận anh chút nào thật sao?”
“Nếu em muốn giận... em chỉ giận anh một điều. Là với quan hệ của chúng mình tại sao anh không thể thành thật hơn chứ?”
Bị Doãn Ân Hi chất vấn như thế Thượng Thần Hi không khỏi khó chịu ở trong lòng, anh giận chính mình... không biết nên đối mặt với cô lúc này như thế nào nữa.
Anh cúi mặt, giấu lại tiếng thở dài.
Ân Hi lần nữa đặt câu hỏi, có vẻ nghẹn ngào: “Có phải... anh không có gì để nói với em?”
“Về thôi. Anh đưa em về.”
Thượng Thần Hi quay trở vô trong văn phòng lấy áo khoác vest và cặp xách, vu vơ lãng tránh những thắc mắc có thể tuôn trào của Doãn Ân Hi.
Chỉ mới như thế anh đã không thể chịu đựng được, nếu như phải để mặc cô gánh chịu hậu quả, có thể anh sẽ phát điên mất thôi.
Anh vô lại đến đâu, trước ánh mắt trong ngần tha thiết ấy rõ ràng không thể đánh đổi chính mình làm điều trái với lương tâm được nữa.
Anh nhận ra, anh đối với Ân Hi còn có sự trân quý và cảm phục. Dù một chút, cũng sợ cô phải chịu tổn thương nhiều hơn vì anh. Anh không nỡ.
Anh đã có quyết định của mình.
...
“Anh còn có cách nào khác không?” Windy vừa tập trung lái xe vừa quay mặt sang Thượng Thần Hi ngồi ở chỗ ghế phụ bên cạnh hỏi. Chỉ thấy anh ta nhăn mặt nhíu mày, tinh thần trì trệ.
“Nếu có cách tôi đã không cần tìm đến cô.”
“Nhưng mà lúc nãy trong điện thoại cha tôi có nói rõ là không muốn gặp anh. Tôi hiểu tính của cha tôi, anh càng cố chấp ông ấy càng không nhân nhượng. Hay là anh cho tôi thời gian, để tôi thuyết phục cha tôi thêm chút nữa.”
Thượng Thần Hi nhíu chặt chân mày, đau đầu đáp: “Cô cũng biết là tôi không còn thời gian nữa mà... Tóm lại lát nữa tới đó gặp cha cô, những chuyện còn lại tôi sẽ tự lo, tuyệt đối không làm cô khó xử.”
Thượng Thần Hi đã nói đến mức đó Windy không còn gì có thể dây dưa thêm nữa. Cô tập trung lái xe, trong lòng không ngừng hi vọng Thượng Thần Hi sẽ không bị cha cô gây khó dễ nào quá đáng.
Trông thấy anh ta chịu đựng áp lực này, cô biết cô không trách anh ta nữa rồi.
Xe dừng lại trước một villa thuộc Hội quán cao cấp dành cho những người trong giới thượng lưu đến đây thư giản.
Vì lo lắng Thượng Thần Hi bị đuổi khỏi từ ngoài cửa nên Windy nhất quyết đưa anh ta vào tận bên trong tìm gặp cha của cô.
Windy đến đây rất được nể mặt, trong tích tắc đã được quản lí đưa thẳng đến chỗ Lôi Kình đang bơi.
Cha cô chọn hẳn một bể bơi riêng biệt dành cho khách VIP, có quầy bar và nhân viên phục vụ đứng xung quanh.
Thượng Thần Hi đi bên cạnh, chưa từng đến một nơi đẳng cấp và thời thượng thế này để hưởng thụ, cũng cảm nhận được sự cách biệt rõ rệt của hai thế giới trái ngược với bọn anh.
Anh càng bước đi thì càng lo lắng, mặc dù với dáng vẻ cao ráo phong trần đó, rất đổi thu hút với mọi người nơi đây.
Windy cuối cùng cũng đưa Thượng Thần Hi đến chỗ của cha mình, nhìn ông ấy đang bơi dưới bể nước trong vắt nghe tiếng tay đập nước vang lên tan vỡ... Ông ấy ngoi mình lên và tiến sát chỗ bậc thang, từ từ di chuyển lên phía trên.
Nhân viên bên cạnh ăn ý tiến sát lại giúp ông ấy mặc vào áo choàng tắm màu trắng.
“Daddy!” Windy kêu lên một tiếng.
“Ông Lôi!” Thượng Thần Hi cũng lên tiếng chào.
“Anh ấy là Thượng Thần Hi.” Windy vẫn giới thiệu với cha mình.
Lôi Kình nhìn con gái, rồi chuyển mắt sang Thượng Thần Hi, có chút sắc bén nói: “Cậu là con trai lớn của Thượng Hân phải không? Cậu nhỏ à, cha dượng của cậu là một tên gian xảo, còn lâu mới đuổi kịp, cố chơi thêm vài hiệp nữa đi.”
“Cảm ơn ông nhắc nhở.”
Lồng ngực của Thượng Thần Hi không ngừng cuồn cuộn đến mức choáng ngộp cả người. Từ khi trưởng thành đến nay, chưa có ai trước mặt anh nói một câu: con trai lớn của Thượng Hân thẳng thừng như vậy. Cuộc đời này, chuyện anh muốn phủ định nhất chính là mối quan hệ với nhà họ Thượng, với người phụ nữ kia. Mỗi khi suy nhắc đến oán hận trong lòng liền được dịp sục sôi và căm phẫn.
Nhưng mà hôm nay, trước mặt Lôi Kình, Windy và biết bao nhiêu người anh buộc phải im lặng và cam nhận loại sự thật ấy.
Cha dượng? Hai chữ này đối với anh lại càng nực cười và vô hạn mỉa mai hơn nữa.
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà Lôi Kình phải mang chuyện này ra để nhấn mạnh. Vì muốn hạ nhục anh hay chỉ đơn giản mỉa mai nhà họ Thượng được tiếng gia giáo vẫn tồn tại một đứa con rơi như là anh đây.
Với quan hệ của Windy và Lục Tuấn cho thấy sự thâm giao của hai nhà họ Thượng và Lôi, lí nào từ trong lời nói của Lôi Kình lại ẩn chứa vẻ bất mãn kia như thế? Thượng Thần Hi đối với điểm này thực sự có chút nghi hoặc.
Tuy nhiên chuyện chính hôm nay đến không phải phân trần chuyện xưa cũ đời trước... Anh biết mình cần xuống nước để nhận lấy sự ủng hộ của Lôi thị.
Cho nên anh vẫn vậy, duy trì vẻ mặt điềm nhiên và nhẫn nại.
Lôi Kình lại tiếp tục lên tiếng, nồng đậm mỉa mai: “Cậu cũng giỏi lắm! Một kẻ sắp lâm vào cảnh phá sản như cậu mà con gái của tôi cũng chịu nể mặt ủng hộ.”
Windy hơi khẩn thiết nói: “Cha à, anh Thần Hi cũng là bạn của con mà.”
“Cha đang khen nó thôi!” Lôi Kình nhìn sang cô con gái khẽ nhướng mày, dịu giọng xuống bảo, “Cha... cũng phải học hỏi ở nó.”
“Tôi theo ông học hỏi thì đúng hơn.” Thượng Thần Hi nhanh miệng đáp. Anh muốn đề cập với ông ấy mong muốn của mình lúc này.
Lôi Kình đăm chiêu liếc nhìn Thượng Thần Hi, đương nhiên nghe ra được ẩn ý bên trong. Ông lại nhìn sang Windy, vẻ mặt dịu dàng bảo: “Cha nghĩ sẽ nói chuyện với bạn của con lâu lắm, con có chuyện gì cần làm thì đi trước đi.”
Windy có chút bất đắc dĩ nhìn cha mình, nhưng cô biết cô không nên lưu lại đây và nói thêm bất kì điều gì, cô mỉm cười tỏ ra tự nhiên đáp: “Vậy con đi trước nha!”