Buổi sáng bầu trời quang đãng, những áng mây trắng cuộn tròn như quả bông gòn, tia nắng ấm áp từng sợi len qua.
Bốn người ngồi trên chiếc xe chạy hòa trong phố sá tấp nập.
Chiếc xe dừng lại trước trung tâm đấu giá mua bán đất, Thượng Thần Hi lập tức quay đầu lại nhìn Ân Hi ngồi chỗ ghế phía sau:
“Em mở điện thoại và sẵn sàng nha!”
“Chi phiếu mang theo trong người rồi chứ?” Cố Thừa Luân hỏi.
Uông Thành thì ngược lại nói lời động viên: “Ân Hi! Đừng căng thẳng quá, chúng ta chuẩn bị tốt chắc chắn không có vấn đề gì nữa.”
Doãn Ân Hi gật đầu, nhìn biểu cảm gương mặt của mỗi người, mỉm cười nói: “Tôi đã sẵn sàng, giờ tôi đi vào trong đây.”
Ân Hi không nề hà thêm giây nào lập tức đẩy cửa xe ra và bước xuống, rồi quay lại vẫy tay chào ba người bọn họ.
Lúc đến cửa trước sảnh thì bị một người đàn ông hối hả đâm trúng, có hơi mất thăng bằng, nhưng cô rất nhanh đã bình thản trở lại, còn nhìn người nọ nói ‘xin lỗi’ qua lại hai câu. Người thanh niên đó cũng rất lịch sự kéo mở cánh cửa kính lớn mời cô đi vào trước.
Ân Hi quay mặt lại nhìn về phía chiếc xe của Thượng Thần Hi, sau đó thì bước đi vào bên trong.
Ba người đàn ông ngồi trong xe từ đầu chí cuối vẫn không rời mắt khỏi Ân Hi, cho đến khi cô mất dạng sau cánh cửa mới buông lỏng nhìn nhau.
“Ông Châu có cử người vào trong đó xem không?” Cố Thừa Luân lại nghi vấn.
Thượng Thần Hi lắc đầu: “Ông ấy tin tưởng chúng ta, vả lại đang có việc riêng lát nữa mới tới.”
“Bây giờ chúng ta làm gì?” Uông Thành phía sau chồm người tới và hỏi.
“Qua bên kia đường đỗ xe đợi.” Thượng Thần Hi nói xong liền đề máy cho xe chạy.
Chỗ đó cách sảnh chính trung tâm không xa, ngồi trong xe đều có thể quan sát chung quanh. Bọn họ dẫu sao cũng không an lòng. Lúc này đợi được 10 phút đã gọi cho Ân Hi.
“Ân Hi! Tóm lại em phải bình tĩnh, vừa bắt đầu thì phải gọi lại cho anh... Okay! Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Chúng ta ngồi ngoài này đợi đã thấy căng thẳng rồi, huống chi Ân Hi ngồi trong đó. Hay là cho tao vào trong với cô ấy đi, không ai nhận ra tao đâu.” Uông Thành ôm lấy thân ghế dựa sau lưng Thượng Thần Hi cố gắng mở lại thuyết phục.
Nhưng Thượng Thần Hi từ đầu chí cuối vẫn nghiêm mặt, đến Cố Thừa Luân cũng không có ý tán đồng. Uông Thành cũng không cố nói thêm nữa.
Thượng Thần Hi lại quay sang, tỏ ra thư thả bảo: “Bên kia có cửa hàng tiện lợi, mày sang đó mua nước đi. Thả lỏng một chút.”
“Yên tâm đi, đã đến phút này rồi chỉ có thể giữ bình tĩnh.” Cố Thừa Luân lên tiếng.
Uông Thành hừ lạnh một tiếng, trán đã lấm tấm mồ hôi, vẫn là cảm thấy có hơi khát nên mở cửa đi ra ngoài.
“Kính thưa quý vị! Buổi đấu giá chính thức được bắt đầu!”
Tiếng nhân viên trên bục truyền xuống, dáng vẻ nghiêm trang trịnh trọng. Ân Hi bấy giờ lập tức mở điện thoại ra và gọi cho Thượng Thần Hi.
“Vậy à... Được rồi, em đừng có tắt máy, để bọn anh ngoài này kịp theo dõi.”
“Hôm nay trung tâm đưa ra lô đất được đấu giá nằm ở số 234 đường DC thôn Cẩm Điền thuộc Nguyên Lãng khu Tân Giới, diện tích là 10 nghìn 630 mét vuông. Giá khởi điểm đưa ra là 3 triệu, mỗi lần đấu giá ít nhất là 200 nghìn. Bây giờ chính thức bắt đầu.”
MC trên bục đọc một loạt tuyên bố trong hồ sơ sau đó gõ búa gỗ xuống bàn.
Bên kia đầu dây Thượng Thần Hi loáng thoáng có thể nghe được tình hình bên trong. Ân Hi hồi hộp nhưng vẫn cố gắng thuật lại tình hình:
“Chính thức bắt đầu rồi, giá khởi điểm 3 triệu... Hiện tại cả hội trường chưa có ai giơ tay cho giá cả.”
Khoảng 1 giây sau Ân Hi đưa tay lên cao, MC trên bục lập tức đọc to lên: “3 triệu 200 nghìn!”
“4 triệu!” Một người thanh niên ngồi ở hàng ghế đầu đưa tay lên cao và tự cất tiếng lớn.
Ân Hi bàng hoàng nghiêng người nhìn qua, khi nhìn rõ mặt người thanh niên đó cô liền nói lại ngay với Thượng Thần Hi qua chiếc điện thoại vẫn luôn áp sát bên tai.
“Có người vừa đưa tay tự kêu giá 4 triệu.”
“4 triệu ư? Là ai vậy?”
“Là người thanh niên vừa rồi đụng trúng em ở ngoài cửa.”
“Ân Hi! Nếu có người đưa tay em phải nhớ mặt, và thuật lại cho anh biết, để anh xem xét theo dõi... Bây giờ là giá gì rồi? Được được, đưa tay đi.”
Cố Thừa Luân và Uông Thành vẫn gắt gao theo dõi, mỗi lần nêu giá đều ghi chú lại trên quyển sổ tay.
Không khí ở trong xe cũng hồi hộp không kém.
“Sao hả? Có người tiếp tục ra giá à? Lại là người thanh niên đó?”
Thượng Thần Hi nghiêm mặt, nhìn sang Cố Thừa Luân đọc giá lại.
Rất tập trung nghe từng động tĩnh ở bên kia đầu dây.
“4 triệu 6 rồi à? Giơ tay tiếp!”
Cố Thừa Luân nhíu chân mày, lên tiếng nhắc: “Sắp tới giá chốt của mình rồi.”
“5 triệu lần thứ nhất! 5 triệu...” MC đọc to lên.
Ân Hi nghe theo Thượng Thần Hi lần nữa giơ tay.
“5 triệu 200 nghìn!” MC đọc to.
“5 triệu 800 nghìn!” Một người thanh niên ở hàng ghế cuối cùng đưa tay lên cao, tự nêu mức giá.
Ân Hi lạnh cả người, càng lúc càng căng thẳng, cô run run thuật lại cho Thượng Thần Hi được biết:
“Có người lần đầu giơ tay đã đưa ra mức giá 5 triệu 800 nghìn rồi. Đã vượt mức giá quy định của chúng ta, vậy phải làm sao? Có nên tiếp tục đưa tay hay không? Hắn hả... hắn đeo caravat màu tím, nhìn vẫn còn trẻ và lạ mặt lắm!”
“Giơ tay!” Thượng Thần Hi gằn giọng.
Cố Thừa Luân và Uông Thành ngồi gần đó khẩn trương rất nhiều. Liên tục hỏi đã đến mức giá nào.
“6 triệu!”
“6 triệu sao? Tép Nhỏ đừng theo nữa chuyện không phải tầm thường đâu.” Cố Thừa Luân hồi hộp trong lòng liền lên tiếng cảnh tình.
Thượng Thần Hi trán đẫm mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói lại: “Không sao đâu, chắc chắn mình sẽ có lời mà. Ân Hi! Giơ tay!”
Ân Hi bên trong hội trường liền giơ tay lên cao, trả giá 6 triệu.
MC trông thấy liền nêu to lên: “6 triệu! 6 triệu lần thứ nhất! 6 triệu lần thứ hai! 6 triệu lần thứ ba! Thành giá!”
“Giao dịch rồi.” Ân Hi thều thào nói, thở ra một hơi dài.
Bên này trong xe, Thượng Thần Hi đấm nhẹ vào vô lăng. Cũng thở ra một hơi.
“Làm tốt lắm, chút nữa anh gọi lại cho em.”
Tuy nhiên khác xa với vẻ mặt tươi tỉnh của Thượng Thần Hi, Cố Thừa Luân một dạng cau có không vừa ý, Uông Thành cũng đơ ra không biết nói gì hơn ngoài cảm thán một câu: “Cuối cùng cũng xong!”
Trông thấy vẻ mặt bất mãn của Cố Thừa Luân lúc này Uông Thành lay mạnh đôi vai của thằng bạn, tỏ ra tươi cười động viên: “Luân à, đừng ủ rũ vậy mà. Đúng là hơi đắt, nhưng Tép Nhỏ đã nói, số lời của mình sẽ nhân lên nhiều mà.”
Cố Thừa Luân chỉ biết thở dài, vẻ mặt trầm ngâm: “Tao không có gì để nói.”
Ba người ngồi trong xe đợi Ân Hi ở bên trong tiến hành làm thủ tục và kí hợp đồng giao tiền cọc.
Thượng Thần Hi bâng quơ nhìn về phía cửa chính trước sảnh, bấy giờ người tham gia kì đấu giá đã lần lượt ra ngoài.
Trông thấy dáng người thanh niên cao ráo thắt caravat màu tím cầm tạp xách da đi về phía chiếc xe chạy đến đón. Thượng Thần Hi nhìn rõ dáng vẻ người đó, càng lúc càng không dám tin điều mình vừa nghĩ đến.
Anh mở tung cửa xe ra, chạy thẳng một mạch về phía trước, Uông Thành và Cố Thừa Luân trông thấy vẻ bất thường cũng xuống xe đuổi theo.