“Tép Nhỏ! Tép Nhỏ! Nhóm nhân công lao động tổ A tổ B đã đình công nghỉ làm rồi. Tính làm sao?”
Buổi sáng đến công trường lại có thêm chuyện mới, Thượng Thần Hi quả thực buồn phiền.
Anh nhìn Uông Thành và Ân Hi vẻ mặt ủ rũ, thì động viên ngược lại hai người họ.
“Mấy người đó có lòng chơi mình mà. Mặc kệ đi. Tao sẽ tìm cách.”
“Còn thằng Luân đâu? Bình thường nó đến sớm nhất mà.”
“Còn số vật liệu thống kê hiện tại thiếu rất nhiều...” Ân Hi lên tiếng.
“Thôi đi, mấy chuyện đó tính sau. Sáng sớm ra thật phiền mà.” Thượng Thần Hi cau có trở vào trong nhà tạm gác, lật xem tờ báo mới trên bàn thì lập tức sững sờ.
Uông Thành và Ân Hi ai làm việc nấy, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
“Anh Tép Nhỏ! Chỗ bên tôi còn thiếu công tắc điện đầu bằng và bóng đèn, gạch men... Nếu không có, đến chiều chỉ lo chúng tôi hết chuyện để làm, càng không làm các công đoạn khác được.”
Gần đến trưa lại có một nhóm trưởng vào thông báo, Thượng Thần Hi nghe thấy thì bực tức trong người, kéo bộ đàm ra hối thúc Ân Hi nhập hàng.
Ngoài cửa Cố Thừa Luân đi vào.
“Tao nghe thằng Thành nói lại, nhóm nhân công tổ A và B bỏ việc à?”
“Phải. Chắc là có người khác trả lương cho họ rồi. Lục Phiến thực sự nghĩ ra kế này... Luân! Chuyện lần trước tao bàn với mày...”
“Tao đã bàn xong rồi. Ngày mai họ sẽ cho người đến làm. Chỉ có điều...”
“Điều gì?”
Cố Thừa Luân ngồi xuống ghế đối diện Thượng Thần Hi: “Nhân công lao động giá rẻ, nhưng mà xét kinh nghiệm và hiệu suất tao không đánh giá cao đâu. Cho nên tao nghĩ vẫn phải tìm hai nhóm trưởng giàu kinh nghiệm dẫn dắt và các nhân công thợ chính chủ chốt.”
Thượng Thần Hi ngẫm nghĩ liền tán đồng: “Yên chí đi, cái này tao nhờ vả anh Kiên được. Lần trước anh ấy có nhắc đến chuyện này. Nói đến xây dựng thì không được kéo dài thì giờ, phải trong thời gian ngắn làm xong tiến độ. Cứ cho bọn nhân công thay phiên làm theo ca.”
“Nếu vậy buổi tối vẫn phải có người trực ở đây.” Cố Thừa Luân nói.
“Tao sẽ ở lại đây.”
...
Ân Hi bỏ bữa trưa chạy đến văn phòng luật sư của Windy.
Windy trông thấy Ân Hi đến thì vô cùng ngạc nhiên, liền kéo cô ấy vào phòng riêng.
“Có chuyện gì à? Bạn không phải rảnh rỗi đến tìm mình nói chuyện chơi chứ nhỉ?”
“Xin lỗi nha Windy, bạn có thể nói với khách hàng lần trước cho mình nhận lương sớm hơn một chút... A, là trong ngày hôm nay... được chứ?”
Windy hơi ngỡ ngàng nhưng cũng có thể thông cảm cho Ân Hi, cô xác minh hỏi lại lần nữa: “Phải trong ngày hôm nay sao? Bạn... xảy ra chuyện gì?”
“A, không có gì.”
“Chúng ta tuy rằng không còn làm việc với nhau nhưng đã nói là bạn bè kia mà, tôi hi vọng có thể san sẻ với bạn, Ivy!
Ân Hi ngượng ngùng cuối cùng cũng thổ lộ cho Windy biết: “Công trình Thành Nam xảy ra chút vấn đề... Hiện tại thiếu một số vật liệu, số nhỏ thôi, nên mình muốn mua về.”
“À, vậy chúng ta xuống phố ăn trưa trước nha. Mình có bản lương bên Kế toán, sẽ dựa theo đó cho bạn ứng trước.”
Ân Hi ngỡ ngàng nhưng lại vui mừng. Còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn đã bị Windy nhiệt tình kéo đi.
Nhưng Ân Hi trong lúc khẩn trương bữa trưa cứ vậy mà ăn qua loa. Windy trông thấy thì không đành lòng cho nên chịu làm tài xế chở Ân Hi đi dọ tìm ở các đại lí tìm mua vật liệu trong bản kê.
Ân Hi háo hức chạy vại đủ nơi chỉ mong tìm được nơi có giá thành tốt nhất. Mấy lần ôm thùng hàng chất lên xe chạy qua đường còn suýt bị xe tông trúng. Windy thật sự không hiểu, động lực nào khiến cô ấy chịu để bản thân vất vả ngược xuôi như thế.
“Ở đây họ bán rẻ nhất đó, còn chịu bớt cho tôi mỗi loại 3 đô.” Ân Hi lại từ chỗ đại lí khác ôm thùng hàng chất vào cốp xe, phấn khích nói cho Windy được cùng vui.
Lúc vòng sang bên kia mở cửa xe suýt thì bị một chiếc xe chở hàng đâm trúng, khiến Windy giật thót cả người.
“Ivy! Bạn hối hả nhưng cũng nên cẩn thận chứ.”
“Mình biết rồi. Cảm ơn bạn Windy!”
Lúc nhập hàng còn phải thuê xe vận chuyển, mặc dù Ân Hi tính toán rất kĩ nhưng vẫn hụt tiền, cô còn bấm bụng quay sang mượn Windy 2 nghìn. Nhưng Windy từ đầu tới cuối không than phiền nửa lời, cứ vậy rút ví cho cô mượn, thậm chí còn chở cô về tận công trường. Lúc này trời đã chạng vạng tối.
“Anh Thần Hi! Anh xem em đã nhập đủ các vật liệu rồi. Từ đây công trình không còn sợ thiếu cái gì nữa.”
Nhìn thấy Thượng Thần Hi đứng một mình ở trước công trường buồn chán đi tới đi lui Ân Hi vội vả xuống xe khoe thành tích của mình hôm nay.
Chỉ không ngờ rằng Thượng Thần Hi mặt căng như mới bị ai siết nợ, hầm hầm lườm Ân Hi, quát mắng: “Sao không đợi sáng ngày mai mới về chứ? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Doãn Ân Hi khựng lại, nhưng vẫn chưa hiểu, còn tưởng Thượng Thần Hi vì lo lắng cho cô đã bôn ba nên cố giải thích thêm: “Windy có lòng chở em và hàng hóa về tận đây, số còn lại xe chở hàng sẽ chuyển đến sau...”
“Anh chẳng biết tại sao làm có chút xíu chuyện cũng lâu như vậy. Có biết 3 tiếng đồng hồ quý giá thế nào không? Công nhân thì hưởng lương trọn, còn công trình thì bị tổn thất nửa ngày.” Thượng Thần Hi càng nói càng gay gắt nóng giận.
Doãn Ân Hi bấy giờ mới hiểu ra. Cô im lặng sau đó quay đi lấy hàng ở chỗ xe của Windy. Windy nhìn thấy tình cảnh này thì bất bình không chịu nổi. Cô đứng ngoài xe không nhịn được liền tiến lại chỗ Thượng Thần Hi đang đứng
“Làm phiền cô đã đưa Ân Hi đi mua đồ.”
Windy hừ lạnh một tiếng rồi bực tức chất vấn: “Tôi chở bạn ấy đi mua vật liệu từ đầu giờ chiều, nhìn bạn ấy lăng xăng chạy vại khắp nơi, còn phải năn nỉ người ta bớt giá. Được người ta bớt có mấy đô thôi đã mừng rỡ, tươi cười. Cứ bôn ba như vậy cả một giọt nước cũng chưa có uống, và mấy lần qua đường suýt bị xe tông nữa. Giờ về tới sao lại ăn nói khó nghe với bạn ấy như vậy? Thật ra anh có tình người không chứ?”
Ngỡ đâu sau khi nghe những lời mình vừa nói Thượng Thần Hi sẽ cảm thấy có chút áy náy, không ngờ rằng Windy còn thấy anh ta cứng rắn hơn, lời lẽ mạnh bạo: “Làm việc thì chính là như vậy, chẳng ai quan tâm đến quá trình đâu, họ chỉ nhìn vào kết quả. Được là được, không được là không được, không thể viện cớ.”
Windy nhíu mày thật chặt càng thêm bất bình, cô không ngại đáp trả cực gắt: “Vậy thì tôi cũng mong rằng sau này anh có thành công cũng đừng nghĩ là công lao của riêng mình, nghĩ mình quá tài giỏi. Ít ra cũng có những nhân viên như Ivy san sẻ áp lực. Tôi cũng không biết là bản thân anh đã hay biết chưa, thật ra Ivy đã tự móc tiền túi mua vật liệu cho công ty.”
Thượng Thần Hi lập tức sa sầm sắc mặt. Anh quay sang dõi theo bóng dáng bé nhỏ ở ngoài kia ôm mấy thùng hàng chất vào kho và hướng dẫn người chở hàng chất đồ vào. Ngay lúc này chính anh cũng trông thấy cô lấy tiền trong ví boa cho đám người khuân vác.
Windy biết Thượng Thần Hi hiểu ra cớ sự tâm tình rối bời thì cũng không tiếp tục nói lời khó dễ nữa. Cô bỏ đi về, để họ tự tâm sự lẫn nhau. Trong chuyện này ai đúng ai sai kì thực khó phân giải, nhưng Ân Hi ngốc nghếch tự ôm hết vào người thì rõ ràng đáng giận đáng trách không kém.