“Trên cơ bản kết cấu ba tầng đã hoàn thiện, chỉ còn thiếu mái nhà, lắp các cửa, hệ thống và tu bổ trang trí. Tao muốn làm thêm khuôn viên nuôi thú cưng.” Thượng Thần Hi nhìn bản vẽ cũ và phân tích. Sau đó quay sang nói với Doãn Ân Hi: “Em chuẩn bị làm trợ lý công trình nha. Yên tâm lần này không bắt em nấu canh nữa đâu.”
Cố Thừa Luân liếc thằng bạn vừa muốn nói gì đó thì bị Thượng Thần Hi tiếp tục cướp lời: “Mày lại phổ cập kiến thức chuyên môn cho tao nữa ha, nhân có công trình Thành Nam tao sẽ chú tâm hơn. Liên hệ công ty nhân công xây dựng và cung ứng giao cho mày đấy Luân.”
Cố Thừa Luân hết nói nổi chỉ đành gật đầu cười trừ.
“Chẳng phải mày thích đi nhanh thắng lớn sao? Vẫn còn chí ham học đó?”
“Nhà cao vạn trượng vốn từ đất, đạo lý này mày tâm đắc tao cũng tâm đắc. Tao rất noi gương theo mày, điều chỉnh bản thân lại.”
“Chỉ sợ móp méo.” Cố Thừa Luân nhướng mày.
“Ân Hi! Theo tôi đến công trình Thành Nam.”
“Vâng.”
Lúc Thượng Thần Hi và Ân Hi đều đứng bật dậy muốn rời đi thì bấy giờ ngoài cửa có người chạy ập vô: “Sorry! Tao đến trễ.”
“Chà, đợi bọn tao họp xong rồi mày mới đến.” Thượng Thần Hi tỏ ra nghiêm khắc.
Uông Thành ngại ngùng gãi đầu, “Ông chủ ngoài giờ như tao đúng thực không có tích sự gì... Tao bận rút tiền. Chỗ này có tấm chi phiếu, là tiền tích lũy cưới vợ của tao, không nhiều nhưng cũng hơn 400 nghìn. Công ty... nói là của ba đứa, tao cũng muốn đóng góp để có vai trò thích hợp sánh với mọi người.”
“Chà, hồi công ty không có tiền sao mày không chịu khó đóng góp chứ.” Thượng Thần Hi lại trêu.
Cố Thừa Luân không nhịn nổi ôm cuộn bản vẽ đi đến bên cạnh Uông Thành, “Tao có nhiều sổ sách muốn bàn với mày đó Thành, mặc kệ Tép Nhỏ đi...” sau đó Cố Thừa Luân lại đón lấy tấm chi phiếu, đưa đến cho Thượng Thần Hi, “Nhưng mà cái này cũng phải nhận.”
Cố Thừa Luân mỉm cười, đi về văn phòng làm việc của mình. Tuy rằng tỏ ra điềm tĩnh nhưng điệu bộ này thực tế chọc cười được người ta. Sau đó Thượng Thần Hi lại đưa ngược tấm chi phiếu về tay Uông Thành.
“Mày giữ con dấu và nắm tài chính của công ty mà, tự nhập chi phiếu này vào ngân quỹ đi.”
Thượng Thần Hi bĩu môi kéo tay Doãn Ân Hi ra ngoài. Cả quá trình Uông Thành chỉ trưng bày vẻ mặt ngây ngốc khi bị hai thằng bạn vờn. Anh là dân tài chính, đương nhiên chờ định kì mới rút tiền như thế mới có lợi tức. Chứ đâu phải do anh hẹp hòi... khiến lần này đóng góp chỉ như thêu hoa trên gấm không chút ý nghĩa vậy chứ.
Thượng Thần Hi và Ân Hi bắt xe đến tận công trình Thành Nam ở khu Vịnh Đồng La.
Sau khi quan sát thực tế thì tổ chức họp với các lãnh đạo cũ trước đây bàn giao công việc. Ân Hi ở bên cạnh ghi chú lại tường tận. Họ đến tìm Windy làm luôn thủ tục chuyển giao cuối cùng. Cả quá trình xem như thuận lợi.
Lúc về Ân Hi than khát nước liền tìm một cửa hàng tiện lợi mua mấy chai nước uống. Khu này phố sá không được tấp nập, hàng quán thưa thớt.
Lúc cô bước ra ngoài trông thấy chốt điện thoại cộng cộng thì muốn đến đó gọi báo bình an cho chú thím Uông, nhân tiện bảo họ chừa bụng để cô mua chè lạnh về ăn.
Nói chuyện được mấy câu thì cô cảm giác ở phía sau có bóng đen đến gần, cô nghĩ là Thượng Thần Hi thấy cô đi lâu thì tìm đến. Cho đến khi cô cảm nhận được phần cổ có cái đó buốt lạnh truyền tới, ánh sáng hơi dạ lên mắt... không thể nhầm lẫn chính là lưỡi dao bén đang kề trên cổ cô.
“Có nhiêu tiền móc ra hết đi.” Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên bên tai, khiến ai nghe cũng phải dựng tóc gáy.
“Đại ca à, anh đừng manh động nha. Tôi đưa... đưa hết mà.”
Ân Hi bị người đó khống chế, kéo mạnh ra ngoài, hoảng sợ hét lên một tiếng thì im bật.
Chỗ này ít người qua lại còn khuất trong bóng cây và cột điện lớn, không để ý sẽ khó lòng phát giác ra.
Doãn Ân Hi lần mò tay vào trong túi quần đưa hết số tiền lẻ cho hắn ta. Lưỡi dao vẫn ở yên đó kề sát bên cổ, đối phương không có chút động thái nào ngoài vẻ lạnh lùng, cho đến khi trong thấy số tiền ít ỏi của cô thì cau có tỏ ra nóng giận.
“Còn nữa... còn nữa mà...” Ân Hi mở túi xách tay ra, lục lọi bên trong. Nhưng trong trí nhớ của cô thì hôm này rõ ràng không mang theo nhiều tiền mặt. Cô... có thể bị sát hại với nguyên do quá ít tiền giao nộp hay không?
“Này anh kia!”, giọng nói quen thuộc từ xa vọng tới, Doãn Ân Hi giống như gặp được cứu tinh, muốn thở phào một hơi, nhưng cảm nhận lưỡi dao cứa nhẹ vào cổ cô mới bàng hoàng lạnh điếng người. Như muốn nức nở: “Anh Thần Hi! Cứu tôi...”
“Mày la lên tao giết nó ngay.”
“Cần tiền thôi mà phải không? Chỗ tôi nhiều tiền lắm.” Thượng Thần Hi móc tiền mặt trong túi có hơn 3 ngìn, cuộn lại ném về hướng tên cướp.
Mà tên cướp đó cũng ăn ý đưa tay lên cao chụp lấy, thao tác nhuần nhuyễn như đã được tập luyện qua.
“Tháo luôn đồng hồ trên tay mày nữa.” Tên cướp tham lam yêu cầu.
Thượng Thần Hi không chút nghĩ ngợi, tháo chốt đồng hồ ra ném đến cho tên cướp. Lần này đợi tay cầm dao của tên cướp hơi mất cảnh giác cùng ý định muốn tẩu thoát Thượng Thần Hi phán đoán chuẩn xác liền phóng tới một cước đá mạnh vào ngực tên đó, nhanh nhẹn đủ lực khiến đối phương phải ngã ấp xuống đất. Mà Thượng Thần Hi theo đó mất trớn cũng ngã lăn theo, cả hai giằng co đánh đấm qua lại.
Ân Hi được thoát liền la toáng lên thất thanh: “Cướp! Có cướp!”
Cô cầm cái túi xách trong tay đập túi bụi vào đầu tên cướp, không hề nhân nhượng. Dân chúng nghe truy hô thì vây quanh, trong chốc lát đã kịp lao đến hỗ trỡ Thượng Thần Hi, bắt lấy tên cướp.
Hai người không những không bị cướp đi tài vật mà còn đánh hạ tên cướp hỗ trợ cảnh sát bắt giữ. Lúc này vô cùng vui sướng ở trong lòng.
Chuông điện thoại lại reo lên, Thượng Thần Hi bắt máy: “Tao nghe đây. Phải. Ân Hi đã không sao. Về đi sẽ kể cho mày nghe.”
“Là anh Thành gọi à? Sao anh ấy lại biết?”
“Nhờ nó gọi điện thoại báo với tôi rằng em đang nói chuyện với thím Uông thì đột ngột dừng lại, bên đầu dây còn nghe được giọng nói lạ. Cho nên tôi mới kịp thời chạy đến, không thì đợi hút xong điếu thuốc chắc em đã bị...”
“Anh Thần Hi! Tay anh chảy máu kìa... Sao anh liều lĩnh như vậy? Tên cướp lấy tiền thì bỏ đi đó mà, cần gì dây dưa để bản thân chịu tổn thương.”
Thượng Thần Hi nhìn xuống phần cổ của Ân Hi cũng có một vết cứa nhỏ đang rỉ máu. Anh nhìn dáo dác một lượt bảo với cô: “Đến trạm y tế quanh đây băng bó sơ qua vậy. Em cũng bị thương kìa, cứ như vậy về thằng Thành sẽ chửi tôi.”
“Anh ấy hiền lắm, không chửi anh đâu. Tôi chỉ thấy ngược lại.”
“Chà, tôi vừa cứu em mà em lại bênh cho nó.”
Ân Hi bật cười: “Thì tôi trêu chọc anh mà.”
Ân Hi lúc này trông dáng vẻ thật đáng yêu, Thượng Thần Hi không giấu được rung động và yêu thích. Anh đưa tay ra véo nhẹ vào gò má mềm mại của cô: “Sao không dùng bản lĩnh này trêu chọc lại tên cướp kia chứ?”
Hai người đi ra ngoài mặt lộ đón taxi. Sau đó nhờ tài xế đưa đến trung tâm y tế gần đây nhất.