Báo mới Hong Kong đều đồng loạt đưa tin về thanh niên trẻ ôm nhiệt huyết mà muốn nhảy lầu tự tử, song song nghị luận về công trình xây dựng chung cư Thành Nam bị lở dở khiến rất nhiều nhân công lao động thất nghiệp rơi vào cảnh khốn đốn tương tự. Trong khi ai cũng nghĩ chủ đề Hot sẽ là buổi khai trương tòa nhà văn phòng cao cấp Vinh Uy của Tập đoàn Thượng Thần. Tuy nhiên sự sai lệch nảy sinh này lại vô cớ đẩy chung thành một chủ đề... Rất nhiều người qua đó đã gán ghép tiêu cực giữa hai giới trong xã hội và sự chèn ép khiến các công ty nhỏ không thể vươn lên trở mình.
Người phụ nữ đọc một loạt các bài báo thì khá phiền lòng, bà cho người gọi cậu con trai đến văn phòng mình để thảo luận, cậu con trai nghe qua tình hình dư luận bên ngoài cảm thấy rất đổi thản nhiên, cậu nhún vai đáp:
“Người thuê văn phòng chỉ nhìn chất lượng và giá cả hợp lý, còn người đọc báo thì chỉ thích đọc những điều gây tranh cãi. Rõ ràng là hai thái cực khác nhau. Chủ yếu là công tác tuyên truyền lần này xem như không hiệu quả như mong đợi. Phí cho chúng ta tổ chức party, mời những gương mặt nổi trội như vậy tạo thu hút...”
“Vậy con đánh giá công trình Thành Nam thế nào?”
“Ai đầu tư vào thì sẽ bước đầu được ủng hộ, khỏi cần tuyên truyền mà vẫn được tiếng lành.”
“Khá đấy! Công ty nào có hứng thú thầu lại công trình Thành Nam, thì mẹ sẽ bỏ vốn đầu tư cho công ty đó.”
Cậu con trai gật gù, nhưng không nói thêm gì, cứ nhìn đồng hồ.
“Có hẹn?”
“Dạ vâng.”
“Gần đây con đầu tư vào một tòa soạn và một công ty giải trí. Mẹ đã thay con cho người đánh giá hai công ty đó. Thấy cũng okay. Con cứ tập trung làm đi, phải nghiêm túc tạo ra thành tựu.”
“Cảm ơn mẹ ủng hộ. Chào mẹ. Giờ con phải đi đây.”
Cậu con trai đứng dậy, có vẻ nôn nóng. Người phụ nữ thấy vậy thì không nói thêm, nhẹ nhàng gật đầu. Đoán thầm trong bụng chắc là có hẹn với con gái.
Bà lại nhìn ra ngoài ô cửa sổ, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cái tên ‘Thượng Thần Hi’.
Thượng Thần Hi nhảy mũi một cái, tay vớ lấy khăn giấy quẹt lau nước mũi. Anh cầm cốc cà phê đi ra ngoài, nhìn quanh văn phòng một lượt. Mọi người đều đã tan làm.
“Anh Thượng! Anh có hẹn với... một người tên là Uông Thành.”
“Tôi biết rồi. Chưa về sao?”
Doãn Ân Hi xếp chồng hóa đơn và danh sách kê khai hàng hóa vào giá sách, quay qua nói với Thượng Thần Hi.
“Tôi cố gắng nắm hết hàng hóa của công ty mình...”
“Thượng Thần Hi! Ai là tên khốn nạn Thượng Thần Hi?”
“Khốn nạn?” Doãn Ân Hi rụt cổ, khẽ than thầm trong bụng.
Người phụ nữ hung hãn đẩy cửa văn phòng vào, ném cái hộp nhựa lên bàn Lễ tân, sang sảng la to.
“Dám thuê đám lăng băm lắp đường ống hư hại cho tôi, rỉ nước, rỉ sét, còn ăn tiền giá trên trời... Thật tức điên đây mà.”
“Tìm Thượng Thần Hi sao? Tôi cũng đang tìm hắn. Hắn trốn mất dạng rồi...”
Thượng Thần Hi ném hết tập tài liệu dầy trên bàn xuống, bực dọc nghiến răng: “Chết tiệt, nợ tôi mấy trăm nghìn đô liền bốc hơi.”
Người phụ nữ giật cả mình. Âm thầm cảm khái. Tận mấy trăm nghìn đô la Hồng Kông ư? Thế thì chắc không quay lại nữa.
Phía này Uông Thành và Cố Thừa Luân từ trong thang máy bước ra đã nghe dãy hành lang vang vọng tiếng ồn ã. Cả hai đang nói chuyện chủ ý nhỏ giọng xuống:
“Hôm qua Tép Nhỏ muốn tự tử thật đó. Báo chí đăng hơi thái quá, nhưng mà tao đọc suýt khóc luôn. Mong là những nhà đầu tư vì làn sóng này có thể nhìn trúng công trình Thành Nam, đẩy mạnh lại tiến độ xây dựng, để đơn đặt mới mấy thiết bị mà bên Dật Vĩ bị đọng có chỗ xuất đi. Phải trách mày Luân à, mối làm ăn này là do mày giới thiệu. Tép Nhỏ mới liều lĩnh gom hàng, thầu hết cho công trình đó, ai ngờ bên đó đổ nợ, nói tạm ngưng là tạm ngưng... Khiến Dật Vĩ nợ nần chồng chất theo.”
“Tao biết. Tao thật tiếc cho nó. Nhưng tao không nghĩ nó là kiểu yếu đuối dễ muốn chết. “
Uông Thành cạn lời, cuối cùng không muốn nói thêm câu nào nữa.
Cả hai vào tới thì giẫm phải đống tài liệu vương vãi ra đất, có chút ngỡ ngàng.
Lúc ngước mặt lên thì trông thấy cô gái nhỏ như ánh mặt trời, đôi mắt hạnh long lanh sáng quắc bàng hoàng nhìn về hai anh.
Doãn Ân Hi nhìn hai người đàn ông vừa vào tới, nghĩ đến lại có thêm hai chủ nợ trong lòng không khỏi lo lắng. Cô đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hiểu tình cảnh mà Dật Vĩ đang phải đối mặt. Hôm nay lúc đọc báo, nhìn bóng lưng vững chãi của ông chủ Thượng Thần Hi mà suýt nữa không kìm lòng rơi nước mắt.
Người trẻ lập nghiệp không tránh khỏi đôi lần khó khăn vấp ngã, cô cảm thấy Thượng Thần Hi rất đáng cảm thông. Cô càng không nghĩ vì cảnh khốn cùng trước mắt mà bỏ việc rời đi. Cô muốn thử sức đồng hành và ủng hộ anh ta. Cô cũng có niềm tin Dật Vĩ sẽ trở mình thành đạt.
“Hai anh à, công ty sắp đóng cửa rồi có gì hôm sau hẳn bàn nhé. Ông chủ của tôi không tiếp khách nữa.” Doãn Ân Hi bước ra ngăn cản Uông Thành và Cố Thừa Luân đi tới.
Người phụ nữ kia cũng nghĩ là hai người đòi nợ khác đến phá rối nên không muốn dây dưa chửi rủa vài câu Thượng Thần Hi khốn kiếp thì bỏ đi.
“Là người nhà cả, cô đừng nghĩ nhầm. Nó đừng sờ sờ như vậy trốn được sao?” Uông Thành phì cười gạt nhẹ tay cô gái ra. Chậm rãi tiến vào trong.
Cố Thừa Luân cũng mỉm cười và gật đầu chào, anh cúi người nhặt lại tài liệu dưới đất, thái độ rất ôn hòa.
Doãn Ân Hi hiểu ra cũng nhanh nhẹn nhặt lấy tài liệu.
“Cảm ơn.”
“Lại bị đòi nợ à? Tép Nhỏ, mày thê thảm tới bước đường này lâu nay đều không tâm sự với tụi tao, còn nghĩ mày chống cự nổi.” Uông Thành thở ra.
“Đi ăn thôi. Thê thảm gì chứ, thiếu gì người giàu ngoài kia mắc nợ người ta, chẳng qua giấu kĩ không bị rượt chém mà thôi. Tao vẫn tốt lắm. Còn tuyển thêm nhân viên, đó! Thư kí mới!”
“Xin chào, tôi tên Doãn Ân Hi. Có thể gọi tôi Ivy.”
Cố Thừa Luân gật nhẹ đầu, thoải mái đáp: “Cố Thừa Luân, gọi tôi Wallace cũng được.”
“Còn tôi là người đã nói chuyện qua điện thoại với cô ban nãy, Uông Thành. Cứ gọi Thành được rồi. Đúng rồi ha, hay là đi ăn cơm chung đi.”
Doãn Ân Hi xoay người lấy túi xách nghe Uông Thành mở lời mời thì ngỡ ngàng, cô vội xua tay.
“Không đâu, tôi bận kiếm nhà rồi.”
“Trễ như vậy còn kiếm nhà? Chuyên gia nhà đất ở đây, bạn bè làm mô giới cũng nhiều, để anh ấy giới thiệu. Luân!”
Cố Thừa Luân nhìn qua Doãn Ân Hi đánh giá một lượt, mảnh mai, gọn gàng, gương mặt trái xoan xinh xắn, nhất là ánh mắt thật có hồn. Thật sự là một cô gái thanh tú; dáng vẻ cũng khá đoan chính... Nhưng mà Uông Thành này có phải quá bao đồng rồi không? Chưa quen biết gì đã tỏ ra nhiệt tình.
“Cô muốn tìm nhà thế nào?” Cố Thừa Luân lịch sự hỏi thăm.
“Cần nhất là gần ở đây. Nhưng mà tôi thật không dám phiền anh đâu, tôi nghĩ mình ứng phó được.”
“Nếu ngày mai chưa tìm được nhà thì nhân lúc đến tìm Tép Nhỏ tôi sẽ đưa cô đến khu nhà của tôi xem qua và ở tạm. Mẹ tôi cũng đang cho thuê, quan trọng là đến đây làm tiện lợi.” Uông Thành đến gần Doãn Ân Hi, nhìn cô thật thà nói.
“Cảm ơn ý tốt của anh.”
Thượng Thần Hi kéo Uông Thành đi, bỏ lại một câu ngắn ngủn lạnh nhạt: “Được rồi tan làm đi, nhờ cô đóng cửa văn phòng lại giúp tôi.”
Cố Thừa Luân nhìn Doãn Ân Hi gật nhẹ đầu chào sau đó cũng đi theo hai người bạn.