Cố Thừa Luân ở bên tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Thượng Thần được bố trí chỗ ngồi đồng thời tham gia cuộc họp thảo luận của ban kiến trúc.
Lúc tan tầm thì chạm mặt với Lục Tuấn, cậu ta thấy anh thì có chút gượng gạo bắt tay chào nhau.
“À, anh tên gì, tôi nhất thời không nhớ.”
“Cố Thừa Luân, hoặc có thể gọi Wallace!”
“Mọi người gọi tôi là cậu Lục, nhưng anh cứ kêu Jay đi. Phải rồi, bữa đầu nhận việc thế nào?”
“Tôi đang thích ứng. Ngày mai chỉ cần xem bản vẽ, chưa vào guồng quay bận rộn của mọi người đâu.”
Lục Tuấn vỗ vai, cao hứng đề nghị: “Vậy thì tan ca đi uống vài ly đi, coi như giao lưu. Tôi cảm thấy ái ngại với anh vì hiểu lầm của Helen lần trước. Thành thật xin lỗi.”
Cố Thừa Luân nhớ đến bài báo trong đầu có hơi phiền chán, nhưng Lục Tuấn nhiệt tình nhất thời chưa tìm ra được lời từ chối. Huống chi đến đây làm việc thì cậu ta là sếp, buổi đầu không thể không nể mặt được.
“Tôi và Helen vẫn tốt.”
“Tôi biết mà, vì cô ấy rất tin tưởng vào cảm tình của hai người, trước mặt tôi cứ luôn miệng khen ngợi anh.”
Cố Thừa Luân nghe đến đây không biết bản thân nên có thái độ gì nữa. Vẻ mặt hết sức điềm nhiên nhìn Lục Tuấn sau đó nhàn nhạt cười.
Cậu ta hoàn toàn vô tư, quay sang nói mấy câu với thư kí liền kéo anh ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho nhóm kiến trúc sư của Thượng Thần cùng ra hẹn gặp.
Cố Thừa Luân nhẫn nại, uống hết chung rượu thứ mười, đầu óc hơi choáng váng.
Nhà hàng bày trí đơn giản, nhưng được ngăn cách từng ngăn theo phong cách nhà hàng Nhật. Không lớn tiếng thì cũng chẳng nghe rõ động tĩnh chung quanh. Cho nên nhóm thanh niên ở đây khi vui say hoàn toàn có thể vừa bàn vu vơ đến công việc vừa uống rượu giải khuây bàn chuyện thị phi bên ngoài.
Đến Lục Tuấn cũng tò mò hỏi những câu vẩn vơ: “Anh và Helen quen nhau bao lâu rồi? 10 năm hay 15 năm vậy chứ?”
“Có khác biệt sao cậu Lục. Nói chung quen nhau càng lâu thì càng nhàm chán. Không còn chuyện gì để nói.” Một người trong nhóm vu vơ nói xen vào.
Mọi người rủ nhau cười sảng khoái một trận. Cố Thừa Luân hoàn toàn bất mãn. Anh xin phép ra ngoài đi vệ sinh, tránh tâm tình khó chịu làm ảnh hưởng cuộc vui say.
Cố Thừa Luân không an tâm gọi cho mẹ hỏi han kế tiếp gọi báo cho Helen rằng mình phỏng vấn suôn sẻ. Bấy giờ nghe tiếng tháo quát bên một căn phòng mới tò mò dời bước chân về phía cánh cửa để nghe rõ hơn lời lẽ bên trong.
“Dật Vĩ của cậu giờ đây là một đống đổ nát rồi.”
“Anh im miệng đi.”
“Cậu dám lớn tiếng với tôi? Cậu mau chóng dọn văn phòng công ty ra chỗ khác đi. Nợ tiền thuê văn phòng của tôi mà cứ hống hách...”
“Tôi không có tiền, anh có mắng có chửi cũng không thể thay đổi. Bất quá thì thanh lý. Anh giỏi thì đi kiện tôi đi.”
“Còn chờ cậu dạy sao? Tôi sớm đã đệ đơn đi kiện rồi, chờ ngày ra tòa tranh chấp vậy.”
“Được lắm! Cứ cố giẫm đạp tôi đi, giẫm tôi không chết đâu.”
Tiếng mảnh vỡ vang lên, tiếp theo đó cánh cửa mở toang, người đàn ông bặm trợn ra khỏi căn phòng nhỏ, bấy giờ người ngồi bên trong cũng nhìn ra bên ngoài.
Cố Thừa Luân và Thượng Thần Hi hai mắt nhìn nhau.
“Trùng hợp vậy?” Thượng Thần Hi đứng dậy đi ra ngoài, sắc mặt rất tệ, gần như muốn tím tái.
“Tao đi uống với mấy đồng nghiệp bên Thượng Thần.”
“Thượng Thần? Mày sang đó làm việc? Sao lại không nói với tao?”
Cố Thừa Luân vỗ nhẹ vào vai của thằng bạn, từ tốn giải thích: “Cũng như lần trước, cộng tác dự án và cố vấn chuyên môn. Không phải là làm chính thức. Vả lại... tao thật sự cần tiền.”
“Tao không có ý trách mày.”
“Tao biết. Thì mày cứ coi như tao tự giải thích cho chính mình.”
Thượng Thần Hi nghe thằng bạn nói vậy thì cảm giác không đúng lắm, anh khẽ chau mày ngờ vực nghi vấn ngược lại: “Có nghĩa là phía Tập đoàn Thượng Thần thuyết phục mày hợp tác lâu dài với bên đó, mày chẳng qua là do dự gật đầu?”
“Đừng nhắc về tao nữa. Ngược lại mày đó, Tép Nhỏ! Mày vẫn còn nhiều khó khăn... sao không nói với tao và thằng Thành?”
“Tao nghĩ mình giải quyết được.” Thượng Thần Hi cúi mặt, chân cọ cọ mũi giày xuống đất, dáng vẻ thê lương.
“Hôm nay rút tiền bên ngân hàng tao mới kiểm tra trương mục. Thì ra mày vẫn chưa rút tờ chi phiếu đó. Vì sao chứ? Tao muốn hợp tác làm ăn với mày, tin tưởng mày, hoàn toàn không phải thương xót giúp đỡ.”
Thấy Thượng Thần Hi quay mặt sang chỗ khác cố ý né tránh, Cố Thừa Luân lại tiếp tục: “Mày biết mày nghĩ gì và muốn làm gì nhất, cứ làm theo bản thân đi. Dật Vĩ không thể bị thanh lý vớ vẩn như thế, mày sẽ bị ghi là sổ đen, không thể đứng ra mở thêm công ty.”
“Tao biết.”
“Còn nữa, số nợ đó tao đã giải quyết. Hoàn toàn nhẹ nhõm rồi.”
Thượng Thần Hi ngạc nhiên xoay người lại ánh mắt âm trầm, bấu mạnh vào bờ vai của Cố Thừa Luân, cố ý xác thực: “Mày đã bán căn nhà mơ ước ở Trung Hoàn rồi ư?”
“Đúng vậy. Còn chưa đủ 1 triệu, cho nên tao đã rút vốn khỏi tòa soạn Star J.”
Thượng Thần Hi không dám tin những gì anh vừa nghe, ánh mắt nhìn Thừa Luân muôn vàn cảm xúc đan xen và rối bời.
Anh bấu mạnh vào mớ tóc vuốt keo hơi rối, có chút hồ đồ: “Mày chọn lý tưởng của tao ư? Mày không cần chiều tao mà hi sinh tình cảm bấy lâu nay của mình. Tình cảm của mày và Helen cũng là tâm huyết nhiều năm.”
“Tao và Helen vẫn tốt, mày không phải lo. Tao làm như vậy cũng là không muốn mình rơi vào cảnh quá túng thiếu, số tiền dư tao đã đặt cọc một căn có tiềm năng ở khu Cửu Long Thành rồi.”
Cả hai nhìn nhau một lúc lâu giống như trăm ngàn mối bận tâm không thể thổ lộ. Cũng giống như nhìn về tình cảm anh em gắn kết sâu đậm mà tự mình có thể thưởng thức.
“Hai người, đúng rồi hai người quen nhau, haha. Anh Tép Nhỏ...” Lục Tuấn bỗng dưng xuất hiện thân thiện bắt tay rồi đến vỗ vai Thượng Thần Hi, như thể rất thân thiết, dáng vẻ say rượu ấy nhìn còn có chút buồn cười, cứ như đứa trẻ: “À à, trốn ở đây sao? Vào trong cùng uống đi chứ. Đều là thanh niên cả, nói vài câu thì thân quen thôi.”
Lục Tuấn mạnh tay lôi kéo hai người đàn ông ngoài hành lang trở vô căn phòng riêng ban nãy tiếp tục đánh chén.
Bấy giờ ai nấy hầu như đều đã say khướt.
Cố Thừa Luân và Thượng Thần Hi đến sau cho nên vẫn cầm cự được. Lúc ra về loạng choạng bước chân, tay bắt cặp vai, cùng dìu đỡ lấy nhau.
“Mày biết không, tao và Lục Tuấn là anh em cùng mẹ đó. Mày nhìn hắn và tao có nhiều điểm giống như không? Nó thì tự tại ung dung, không vướng sự đời... còn tao thì nợ nần chồng chất phải suýt nhảy lầu... Mấy kẻ giàu mạnh thì tưởng mình hay ho, muốn giẫm chết tao không dễ đâu. Tao sẽ phất lên cho họ xem.”
“Đúng đúng.”
“Còn mày, không vui thì cứ nói ra. Cứ ém giữ trong lòng có lợi ích gì.”
“Tao chỉ cảm thấy muốn thay đổi điều gì đó ở bản thân, nhưng chưa tìm được phương hướng. Tao cảm thấy như sắp nghẹt thở.”
“Do mày quá khắt khe với bản thân và quá xem trọng nguyên tắc. Có ai từng bước kiên trì mà nhanh chóng thành tựu đâu. Lý thuyết lừa những kẻ thật thà... Trong xã hội này, tao sống thì mày chết, phải tranh đấu và hơn thua.”
Thượng Thần Hi thấm say, nói năn cứ tràn lan kéo dài âm giọng, vừa đáng ghét lại vừa nực cười.
Cố Thừa Luân vẫy tay gọi taxi, dìu thằng bạn vào một góc tường. Sau đó gọi điện thoại cho mẹ mình báo sẽ ngủ lại nhà Tép Nhỏ.