“Có biết đánh không đó, đừng có đánh bừa làm ông chủ mất mặt!”
Cố Thừa Luân lạnh người, nhưng vẫn không muốn lời qua tiếng lại với Lục Tuấn trong trường hợp này, chỉ tập trung đánh bi.
Lôi Kình nghe xong điện thoại thì quay sang nói với Lục Tuấn: “Có người bạn mới tới bác phải tiếp đãi, không đánh bi với con được.” Lại quay sang nói với Cố Thừa Luân: “Ở lại đánh với Jay đi, đánh xong ván này rồi lên phòng trên đợi tôi... Mọi người tự nhiên nha!”
Cố Thừa Luân gật đầu, nhìn Lôi Kình và bọn người Simon rời đi thì cởi áo khoác vest cất sang một bên, nhìn Lục Tuấn điềm đạm xã giao: “Chắc anh không ngại tôi không đủ trình độ chơi với anh chứ!”
“Hừm, trước mặt tôi anh không cần nói chuyện khách sáo dài dòng đâu... Nịnh bợ thôi mà! Đánh đi!”
Cố Thừa Luân sững người, cơn uất giận dâng lên, nhưng vẫn đè nén xuống. Anh quay sang tập trung đánh bi, cốt là vẫn không muốn đôi co.
Tiếng viên bi va vào nhau đẩy viên bi kia vào lỗ, mấy phát không hề trượt... Lục Tuấn quan sát thấy, xem ra kĩ thuật của Cố Thừa Luân không hề tệ chút nào, trong lòng càng chướng mắt. Nhớ tới lời lẽ gay gắt cùng thái độ của Helen dành cho mình, anh cuối cùng cũng không nhịn nổi mà lên tiếng đã kích:
“Không biết lúc xưa anh có cái gì hay ho mà trước đây Helen chịu cặp kè với anh, còn chẳng biết có phải là làm từ thiện hay không nữa.”
Cố Thừa Luân căng mặt, nhìn viên bi phía trước, rất mạnh bạo thục chiếc gậy trong tay thật mạnh, tựa như muốn đáp trả lời đả kíchcủa Lục Tuấn. Bi chạm mạnh, ‘tạch’ một tiếng rồi đẩy viên bi kia rơi xuống lỗ.
“Phụ nữ đúng là mù quáng, chẳng thà quen với một con chó theo đuôi... không đáng chút nào!” Lời lẽ cay cú của Lục Tuấn không ngừng vang lên trong căn phòng chỉ còn có hai người.
Cố Thừa Luân vẫn rất tập trung đánh bi, chỉ là chân mày đã nhíu chặt lại.
“... chắc tại kiếp trước cô ấy mắc nợ anh chăng, nên kiếp này phải trả.”
Vì Cố Thừa Luân chưa hề đánh trượt cú nào, nên vẫn tiếp tục đánh, không hề cho Lục Tuấn có cơ hội trổ tài. Rất nhanh trên bàn bi chỉ còn lại hai viên bi lớn màu trắng và đen.
Cố Thừa Luân tỏ ra điềm tỉnh, ngước lên nhìn Lục Tuấn, từ tốn nói: “Xin lỗi nha cậu Lục! Chắc lát nữa tôi phải lấy tiền bàn của anh rồi!”
Cố Thừa Luân khom sát người vào bàn bida, chuẩn bị làm động tác cuối cùng đánh bi vào lỗ. Lục Tuấn nóng giận, cảm thấy thật không cam tâm, cho dù phương diện nào, cũng không muốn Cố Thừa Luân phải thắng.
Lục Tuấn lao tới, giật cái viên bi đen vào tay, không muốn cho Cố Thừa Luân đánh cú cuối: “Tôi không thích cho anh thắng!”
“Sức chịu đựng của con người có giới hạn, Lục Tuấn!” Cố Thừa Luân không nhịn được quát.
“Thế thì làm sao, đồ nịnh bợ!” Lục Tuấn hất mặt quát lại.
Cố Thừa Luân đã không còn đủ nhẫn nại, lập tức xông tới níu chặt hai tay ghì siết cổ áo của Lục Tuấn, gằn lên đầy dữ tợn: “Mày nói gì?”
“Có gì không dám nói chứ, đồ nịnh bợ!” Lục Tuấn gồng người, nói thẳng vào mặt Cố Thừa Luân.
Ngay khi Cố Thừa Luân vừa muốn động thủ thì Thượng Thần Hi bên ngoài trông thấy hai người lớn tiếng giằng co đã phi vào tách hai người ra.
“Luân! Mày làm gì vậy? Buông nó ra đi!”
“Vậy thì hỏi thằng em rơi của mày kìa!” Cố Thừa Luân hừ một tiếng, ánh mắt bén lạnh, quay phắt người với tay lấy áo khoác vest rồi một mạch rời đi.
Bên này cậu Trương đi cùng với Lục Tuấn nãy giờ ra ngoài nghe động tĩnh cũng chạy vội tới, ngơ ngác không biết chuyện gì.
Thượng Thần Hi không thèm nhìn tới Lục Tuấn nữa, kéo Cố Thừa Luân cùng ra một góc rồi nói: “Mày cần gì cãi nhau với thứ người đó, hôm nay ông Lôi đãi ăn cơm, đừng có làm cụt hứng!”
“Okay! Cụt hứng thì tao rút lui, được chưa?” Cố Thừa Luân đẩy vai Thượng Thần Hi rồi bỏ đi.
Thượng Thần Hi nói với ở sau lưng: “Luân! Rốt cuộc mày giận ai chứ?”
“Sorry! Tao cảm thấy tâm trạng không được tốt, ông Lôi đang tiếp khách ở tầng trên, phiền mày nói với ông ấy một tiếng, tao muốn về nhà trước. Chơi vui vẻ nha!” Cố Thừa Luân quay đầu lại, nói rồi tiếp tục xoay người rời đi.
Thượng Thần Hi cũng biết không thể xoay chuyển thằng bạn nên đành mặc nó về trước.
Cố Thừa Luân buồn bực nuốt cục giận xuống gara lấy xe, không ngờ đi chưa được bao lâu thì tiếp tục chạm mặt với Lục Tuấn.
Hắn lái chiếc mui trần chở cậu Trương lao tới, rõ ràng trông thấy Cố Thừa Luân đã đứng lại vẫn cố cho xe chạy gần sát, suýt thì muốn tông trúng.
Hắn nghiêng đầu lườm về phía Cố Thừa Luân, không hề nhân nhượng mà to tiếng kiếm chuyện: “Lại là anh à, chó ngoan không cản đường, hử? Sao, bị điếc hả? Cút đi... thằng nịnh bợ...”
Cố Thừa Luân giống như chôn chân một chỗ, phẫn nộ gì cũng sớm bị trào ra, dứt khoát lao tới chỗ Lục Tuấn đang ngồi, dùng chiếc điện thoại thúc mạnh vào lưng hắn thật mạnh mấy cái.
Vì Lục Tuấn đang thắt dây an toàn, ngồi thỏm trong chiếc mui trần nên động tác bất tiện, trước sự tấn công của Cố Thừa Luân hầu như không kịp trở tay phản kháng.
Còn chưa xong, Cố Thừa Luân đã dùng sức kéo Lục Tuấn ra khỏi xe, đấm vào mặt hắn mấy phát lăn tròn trên thân xe.
Cậu Trương cũng mở cửa xe xông tới đánh trả, nhưng vừa đưa tay lên đã bị Cố Thừa Luân quay sang thúc vào mặt một cú choáng váng, chân đá bay thẳng về mép tường. Động tác nhanh gọn dứt khoát.
Cậu Trương loạng choạng nhìn thấy cây lao nhà ở gần đó liền bắt lấy đánh về phía Cố Thừa Luân.
Cố Thừa Luân bị đánh trúng mấy phát nhưng không hề nhìn ra có chút nào đau đớn, răng cắn chặt tung cước về phía cậu Trương hạ gục. Lục Tuấn sau lưng nhảy tới muốn đánh trả thì bị Cố Thừa Luân thúc vào mặt thêm một cú, ngã nhào xuống nền nhà.
Cố Thừa Luân giật mạnh cây lao nhà trong tay cậu Trương hung hăng lao tới chỗ Lục Tuấn đánh liền mấy cái, đè mạnh thanh lao nhà vào ngực Lục Tuấn, ngăn hai tay hắn kìm cặp, ánh mắt như muốn giết người rít vào mặt Lục Tuấn: “Đừng có chọc giận tao, tao không còn là Cố Thừa Luân của trước kia nữa...”
Cố Thừa Luân thở mạnh một tiếng, buông thanh lao nhà ra, hắn nhặt lại chiếc điện thoại sau đó sải bước bỏ đi. Giống như đánh đấm một màn không hề tốn bao nhiêu sức lực.
Còn về phần Lục Tuấn và cậu Trương, mặt mày sưng vù chảy máu, tái mét chẳng còn chút hơi sức nào. Có không cam tâm cũng chỉ biết dìu đỡ nhau đứng dậy dõi theo bóng lưng của Cố Thừa Luân.
Đến khuya Lục Tuấn cũng mò về nhà, mặt mày rũ rượi cúi thấp xuống, vốn nghĩ mọi người trong nhà đã ngủ, không ngờ phòng khách mở đèn sáng bưng.
Thượng Hân, Lục Phúc An còn có cả Lục Phiến đều ngồi ở đó uống trà, giống như... đang đợi anh về.
Thượng Hân trông thấy mặt mày của Lục Tuấn đã sưng đỏ thì kích động bật dậy hỏi: “Mặt của con bị làm sao vậy?”
“Không có gì, con sơ ý trượt té thôi. À, mọi người trễ vậy còn chưa ngủ sao? Con vào trong tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước.”
“Đứng lại!” Lục Phúc An nghiêm mặt gọi một tiếng.
Lục Tuấn khép nép, không thể không đứng yên.
Lục Phiến cũng đứng dậy, nói thay anh trai mình: “Tại sao con lại cúi đầu, tại sao không dám nói cho mọi người biết là Cố Thừa Luân đã đánh con. Bị người ta đánh cũng không dám lên tiếng, từ nay họ Lục chúng ta đâu còn chỗ đứng nữa. Con không cần sĩ diện nhưng chú cần!”
“Cần gì nghiêm trọng như vậy, chỉ là đánh nhau thôi mà. Bọn con uống say động tay động chân thôi.”
“Jay! Chú con đang quan tâm con đấy! Con ra ngoài gây tai họa, còn không biết đúng sai?” Thượng Hân bực dọc, cảm thấy vẻ mặt này thật khó coi, không muốn nhìn thằng con hư đốn như vậy nữa, bà dứt khoát bỏ đi về phòng.
Lục Tuấn cúi mặt xấu hổ, không còn dám đối diện với ai.
“Chú nói cho con biết, chú tuyệt đối không bỏ qua chuyện này!” Lục Phiến căng mặt, lẫm liệt nói.