“Ân Hi? Sao em đi cùng thằng Luân vậy?” Uông Thành bước vào cửa hàng đồ dùng cho trẻ con, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Ân Hi lại lườm sang Cố Thừa Luân.
“Tình cờ vậy!” Cố Thừa Luân quay mặt lại cảm thán.
Trông thấy Uông Thành đột nhiên xuất hiện như vậy, Cố Thừa Luân và Ân Hi đều ngỡ ngàng, bất giác cũng dâng lên cảm giác ái ngại.
Trước ánh mắt thăm dò của thằng bạn Cố Thừa Luân không khỏi lúng túng.
Anh bâng quơ hỏi sang Hy Hiền: “Em đi mua sắm với thằng Thành đó à, mua được gì rồi, không thấy xách gì hết vậy?”
“Em và anh ấy mới dạo một vòng thôi...” Hy Hiền nói như muỗi kêu, ánh mắt rơi trên người Ân Hi đang bẽn lẽn cười với cô.
“À đây là Hy Hiền em gái anh. Đã có nhắc với em trước đó rồi... hiện tại đang ở chỗ chú thím Uông làm ở quán mỳ. Còn đây là Ân Hi.” Cố Thừa Luân quay sang giới thiệu cho hai người làm quen.
Nhưng mà trái ngược với Hy Hiền, Uông Thành dường như không có ý tha cho họ.
“Mày nói bận việc đó mà, giao Hy Hiền cho tao. Hóa ra là đi chơi, mày làm anh trai kiểu gì vậy chứ!”
Hy Hiền đánh nhẹ vào tay Uông Thành một cái.
Cố Thừa Luân không thể không giải thích: “À, tao mua quà đầy tháng cho con trai một người đồng nghiệp, nhờ Ân Hi đi cùng góp ý và chọn dùm thôi.”
Ân Hi làm thư ký ở Dật Vĩ thường hay bị Thượng Thần Hi sai vặt mua quà cho đối tác làm ăn, chuyện kiểu này cũng không phải hiếm khi, nhưng ngay cả Cố Thừa Luân cũng học theo thì thực sự là quái gỡ rồi.
Uông Thành đương nhiên không chấp nhận.
“Tao cũng rành chọn quà lắm, còn có cả Hy Hiền, theo lẽ mày nên nhờ hai đứa tao chứ hả? Mày với Ân Hi, văn phòng làm việc một người ở Trung Hoàn một người ở tận Vịnh Nước Nhỏ, đâu có cần cực như vậy hẹn nhau.”
“Đang hẹn hò đương nhiên là đi cùng nhau chọn quà rồi, anh đừng nói linh tinh nữa, làm chị ấy ngại rồi kìa!” Hy Hiền nói đỡ cho hai người họ.
Uông Thành định phản pháo lại, nhưng... khoan đã! Là nói, đang hẹn hò nhau sao?
Đôi mắt trố to lần nữa đánh giá Cố Thừa Luân và Ân Hi đang ngại ngùng đưa mắt nhìn nhau. Tín hiệu này... chính là đáp án rồi?! Uông Thành hoàn toàn choáng váng, lý nào... lý nào là hai người họ hẹn hò với nhau.
Trước đó... cũng không nhìn ra có tương tác mập mờ gì cả.
“Nói... nói trúng rồi hả? Hẹn hò... là hẹn hò?” Uông Thành mấp máy môi một lúc mới hỏi thành lời, vẻ mặt đều là sự sửng sốt.
“Ừm... phải đó!” Cố Thừa Luân gật đầu, sau đó nhìn sang Ân Hi xem cô có ái ngại để Uông Thành biết chuyện giữa họ hay không.
Dù sao đi nữa, chuyện đến đối với mấy người thằng bạn thân của anh coi như cũng đột ngột. Nhất là khi trước đó Uông Thành đã tỏ rõ là yêu thích Ân Hi.
Thấy mọi người đều có vẻ sượng sùng, nhất là Ân Hi, Cố Thừa Luân liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “À, ăn tối chưa? Hay là cùng đi với nhau đi.”
Uông Thành vừa định nhận lời thì bên này đã bị Hy Hiền kéo đi, cô bạn nhỏ còn bỏ lại một câu đầy tâm huyết: “Không đâu, mắc công biến thành hai cái bóng đèn! Anh Thành, đi thôi!”
Cố Thừa Luân thở hắt ra một tiếng, nhìn gương mặt đỏ ửng của Ân Hi thì vô cùng thông cảm. Anh nhìn xuống chiếc xe đẩy cho em bé rất ưng ý, chủ động đổi đề tài: “Vậy chọn cái này làm quà đi, anh thấy được lắm!”
“À, được. Vậy mua cái này!” Ân Hi cũng gật gù.
Hai người chờ nhân viên gói hàng xong thì nắm tay nhau cùng dạo phố, mãi chưa nói với nhau câu nào khác.
Thấy không khí không đúng lắm, Cố Thừa Luân cũng không ngại mở lời hỏi thẳng với Ân Hi.
“Dạo gần đây hơi bận, đáng lẽ trước đó nên hẹn em và Hy Hiền ăn bữa cơm làm quen trước. Vừa rồi thằng Thành tự nhiên xuất hiện, làm anh có chút ngại, y như bị nó bắt quả tang mình làm chuyện xấu vậy.” Cố Thừa Luân cười khổ một tiếng, từ từ chuyển ánh mắt sang quan sát biểu tình của Ân Hi, thật ra anh rất muốn biết cô đang suy nghĩ gì. “Đột ngột như vậy, chạm mặt với nó, có phải... em cũng thấy không được tự nhiên đúng vậy không? Nhìn em... dường như là không được vui.”
Ân Hi nắm chặt tay của Cố Thừa Luân, dịu dàng mỉm cười, cô nói rất thành thật: “Haiz, anh tưởng là em thích yêu đương vụng trộm hay sao, mình cũng đâu phải là diễn viên, đến chuyện hẹn hò cũng giấu giếm bạn bè thân thiết!”
Cố Thừa Luân cũng cười, trong lòng thật sự thấy an ủi. Vừa muốn nói gì đó thì điện thoại của Ân Hi đột nhiên đổ chuông.
“Alo! Em nghe đây! À, em để ở văn phòng công ty, ngay trên bàn... Tập tài liệu màu đỏ.”
“...”
“Không cần đâu, em ở gần công ty thôi mà, em sẽ tới lấy mang về cho Windy, anh không cần phải ghé nhà đưa cho cô ấy đâu!”
Nói xong Ân Hi tắt máy, quay sang nói với Cố Thừa Luân: “Chứng từ pháp lý còn vài chỗ nhờ Windy xem qua, tài liệu đó ở công ty, anh đưa em về lấy rồi hẳn về nhà được không?”
“Tép Nhỏ gọi à, nó đang ở đâu?”
“Em không hỏi, nhưng nghe cách anh ấy nói chuyện có lẽ đã ghé sang công ty.”
Cố Thừa Luân gật đầu sau đó nhanh chóng lái xe đưa cô đi.
Bây giờ đã trễ, tòa nhà văn phòng tối om. Lo ngại Ân Hi một mình lên trên đó nên Cố Thừa Luân cũng đi cùng.
Lúc tới văn phòng, quả nhiên bên trong đã tắt hết đèn, dãy hành lang cũng đặc biệt tăm tối, bóng dáng cao to lom khom khóa lại cánh cửa, dễ dàng nhận ra người đó là Thượng Thần Hi.
Trong phút chốc, bàn tay Ân Hi vẫn đang được tay Cố Thừa Luân giữ chặt lấy đột ngột rút ra khỏi... Thượng Thần Hi đúng lúc quay mặt lại.
“Tới rồi sao? Anh cũng vừa xong việc...” Thượng Thần Hi thấy Cố Thừa Luân đứng bên cạnh Ân Hi thì có hơi ngạc nhiên, anh bất giác khựng lại vài giây liền hỏi. “Mày đưa Ân Hi tới đó à? Trễ vậy rồi, có mày đưa cô ấy về nhà tao cũng an tâm!”
Thượng Thần Hi cười cười đưa tập tài liệu màu đỏ giao cho Ân Hi.
Cô đón lấy, cũng không nói thêm câu nào.
Ba người cùng bước vào thang máy đi trở xuống. Ra tới chỗ đậu xe thì qua loa chào nhau ra về.
Ân Hi lại rơi vào im lặng, suốt đoạn đường không nói chuyện câu nào. Mà Cố Thừa Luân cũng hoàn toàn giữ vẻ mặt lạnh lùng không gợi chuyện.
Cố Thừa Luân cho xe dừng lại trước khuôn viên nhỏ, nhìn ngọn đèn đường yếu ớt lé lói rọi xuống lối nhỏ quanh co dẫn vào tòa chung cư, cuối cùng cũng chịu quay sang nói với Ân Hi:
“Tối rồi, anh đưa em vào trong!”
“À không cần. Em tự mình đi vào được mà.” Ân Hi vội vàng tháo dây an toàn ra, vừa muốn đẩy cánh cửa bước xuống thì nghe được giọng nói trầm ấm của Cố Thừa Luân vang lên.
“Về tới nhà anh sẽ gọi báo cho em. Em vào đi, nhớ cẩn thận.”
Rốt cuộc Ân Hi cũng không kiềm được, cô quay mặt lại, thẳng thắn nói với Cố Thừa Luân.
“Anh Luân à, chuyện lúc nãy... anh đừng buồn em nha!”
Cố Thừa Luân rất kinh ngạc, sau đó thì điềm đạm nhìn cô và hỏi ngược lại:
“Vậy theo em... anh nên nghĩ như thế nào?”
“Vừa rồi em bỏ tay anh ra không phải vì em còn vướng mắc ở chỗ anh Thần Hi đâu. Chỉ là em chưa kịp chuẩn bị cho mình, không biết đối diện mối quan hệ của chúng ta với anh ấy như thế nào...”
“Tép Nhỏ là bạn thân của anh, chạm mặt nó lúc này so với lúc nãy gặp Uông Thành anh còn ái ngại hơn. Không riêng gì em, bản thân anh thấy cũng cần có thời gian để mà thích ứng.”
“Em chỉ sợ anh vì hành động khi nãy của em mà để ở trong lòng.”
“Em đừng khờ quá!” Cố Thừa Luân nắm lấy bàn tay của Ân Hi, dịu dàng trải lòng mình: “Hai người quen nhau cần nhất phải tin tưởng lẫn nhau, nếu chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng cố chấp, anh thấy em nên suy nghĩ lại có nên chọn anh làm bạn trai hay là không?”
Ân Hi nhẹ nhàng cười, trong lòng thấy vô cùng ấm áp.
Cố Thừa Luân cúi xuống hôn nhẹ vào bờ môi của Ân Hi, sau đó giúp cô mở cánh cửa ra: “Trễ rồi, để anh đưa em vào nhà!”
***