Reng reng!
“Alo!”
“Cậu có phải là Cố Thừa Luân đó không?”
“Là tôi... Ông, sao lại biết được số điện thoại của tôi?” Cố Thừa Luân nhận ra giọng nói của đối phương, lập tức cảnh giác hỏi.
Bên kia đầu dây chợt cười, “Người ra ngoài làm ăn đương nhiên có cách thức của họ. Sao rồi, tay của cậu đã lành lại chưa? Làm việc phải cẩn thận đó.”
“Không cần ông bận tâm!” Cố Thừa Luân lạnh lùng đáp lại.
“Cậu không cần khách sáo với tôi.”
“Số tiền còn lại đó tôi nhanh chóng chuyển trả cho ông mà, chỉ cần là các ông không làm khó mẹ và em gái tôi.”
“Cậu không phải lo, tôi chờ cậu qua đây! Sau này... chúng ta còn kết bạn với nhau!”
Cố Thừa Luân tắt điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng.
Bên này, nhìn thấy Thượng Thần Hi đột nhiên đến Lôi Kình cũng rất sảng khoái nhắc về bữa cơm tối mà ông ấy hẹn được, khiến Thượng Thần Hi trong lòng càng nôn nóng.
“Ông Lôi! Tôi rất hiểu tính cách của thằng bạn này, tôi hy vọng ông đừng trông mong vào nó. Huống hồ nó làm ở Sở quy hoạch chức vị không cao lắm, không giúp được gì cho chúng ta đâu.”
Lôi Kình đang cao hứng liền bị mấy lời này của Thượng Thần Hi chọc tức, sắc mặt liền thay đổi, “Tôi nhìn nhận ai, thưởng thức ai không đến lượt cậu chỉ điểm đâu. Ban đầu chính cậu cũng muốn đưa nó vào tròng, OK! Cậu thất bại tôi cũng không trách cậu, giờ đây tôi đích thân hẹn nó cậu lại năm lần bảy lượt kiếm cớ từ chối, được thôi. Hiện tại cậu út của nó chịu ra mặt hẹn nó cậu lại nói tới nói lui. Giỡn mặt với tôi!”
Nói tới đây Lôi Kình đứng bật dậy rời khỏi bàn làm việc. Thượng Thần Hi nóng lòng đuổi theo.
“Cố Thừa Luân là bạn thân nhất của tôi, tôi không muốn ép nó đi vào con đường mà nó không muốn đi.”
Lôi Kình thực sự bị lời nói của Thượng Thần Hi làm cho phẫn nộ: “Hiện giờ cậu đang nói chuyện với ai! Cậu đừng tưởng tôi đang trọng dụng cậu thì nghĩ bản thân đang có cân lượng lắm. Lôi Kình này muốn nâng ai lên muốn đạp ai xuống, thì tùy tâm trạng!”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người họ...
Lôi Kình lập tức mở máy nghe, biết là Windy gọi tới, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
Nói một lúc ông quay sang lườm Thượng Thần Hi: “Bữa tối hôm nay cậu thích thì đến, không thích thì tôi không ép! Hừ.”
Thượng Thần Hi đứng lặng ở đó, trong lòng rối bời, cố ý gọi điện thoại cho Cố Thừa Luân nhưng lại không có tín hiệu. Anh chán chường chạy về nhà tắm gội nằm thất thểu trên sofa.
Mãi cho đến khi nghe có tiếng chuông cửa dồn dập anh mới uể oải rời sofa đi đến mở cửa.
“Cậu út!”
Lăng Minh tay xách chai rượu, tay kẹp hộp xì gà thượng hàng đánh giá Thượng Thần Hi từ trên xuống dưới có vẻ bất mãn: “Sao giờ này còn ăn mặc như thế? Mau thay đồ đi, chẳng phải nói đến sớm trước khi ông Lôi đến hay sao? Đâu có thể để ông ấy đợi.”
Thượng Thần Hi ngẩn người: “Người ông Lôi muốn gặp là thằng Luân, cậu tới đó với con cũng vô ích thôi.”
“Thằng Luân ư! Chết tiệt thật! Đúng lý hai cậu cháu cùng đến đó thì phải lẽ, nó không biết nghĩ gì đã tự lấy xe chạy đi một mình đến chỗ hẹn. Cho nên tôi mới ghé sang đây rủ cậu cùng đi nè. Mau mau tranh thủ!”
Thượng Thần Hi ngây dại... Thằng Luân đã đi?
“Thằng Luân thật sự đi gặp ông Lôi ư?”
“Không biết chừng nó đã tới chỗ hẹn rồi!”
“Cậu út! Cậu ép nó?”
Lần này đến lượt Lăng Minh ngây dại, sau đó thì chuyển sang bực dọc: “Sao tôi phải ép nó chứ! Điên thật!”
Thượng Thần Hi nghe tới đây lập tức quay vào nhà thay quần áo, bộ dạng hối hả.
Mặc dù Thượng Thần Hi đã cố gắng tranh thủ thật nhanh nhưng cuối cùng đến chỗ nhà hàng Lôi Kình đặt sẵn vẫn bị muộn gần mười lăm phút, cậu út Lăng Minh theo sau cứ liên tục phàn nàn làm anh tâm tình càng thêm bức bối.
Nếu không vì chuyện muốn xác minh Cố Thừa Luân đồng ý nhận lời bữa tối thân mật với Lôi Kình, anh thậm chí còn không muốn tới.
Chỉ là... vừa đẩy cửa phòng VIP ra, hình ảnh bên trong khiến Thượng Thần Hi chấn động.
Cố Thừa Luân dốc cạn ly rượu nho, vẻ mặt tươi cười lật ngửa chiếc ly xuống, chỉ có một giọt rượu còn sót lại trượt khỏi miệng ly, sảng khoái nói: “Hy vọng thắng lợi!”
Lôi Kình cười đến mức lộ nếp nhăn: “Ha ha. Chúc mừng thắng lợi!”
Lăng Minh thấy tình cảnh này thì vội vã chạy vào làm thân.
“Chào ông Lôi! Tôi đến trễ, à cũng tại Tép Nhỏ...”
“Không sao, mới vào đề thôi.”
“A, có chút quà mọn, mong ông không chê.” Nói rồi đưa quà tới trước mặt Lôi Kình, sau đó thấy ông ta đang bận kẹp điếu xì gà hút thì đưa quà cho Simon cũng đang ngồi bên cạnh.
Tuy nhiên hai người vẫn một dạng bối rối đứng đó... cho tới khi Lôi Kình đưa ly rượu đã rót đầy từ lúc nào lên và nói:
“Ly này phạt cậu!”
“Tôi cũng có phần đi trễ, thì cứ để tôi uống!” Lăng Minh tỏ ra nhiệt tình lãnh trách nhiệm vào người.
Nhưng Lôi Kình ngược lại ngăn cản Lăng Minh, nhấn mạnh: “Tới trễ không thành vấn đề. Thượng Thần Hi! Ly này phạt cậu không hiểu thấu bạn bè. Cậu một mực nói Wallace hẹp hòi, cố chấp, thực tình không đúng một chút nào. Nhìn kĩ thì... Wallace người ta phóng khoáng cởi mở. Còn nói là bạn thân của nhau, coi có đáng phạt không?”
Bấy giờ Simon và cậu Kiệt ngồi đó cũng cười nói chêm vào, Thượng Thần Hi cũng không thể không dóc cạn ly rượu mà Lôi Kình đưa cho rồi cười nhạt, không khí nhanh chóng trở nên dễ chịu hơn, cậu út Lăng Minh cùng tìm chỗ ngồi cạnh Cố Thừa Luân, còn Thượng Thần Hi vẫn một dạng ngây ngốc ngồi gần chỗ Lôi Kình.
“Wallace và ông Lôi giống như vừa gặp đã thân, không chút xa lạ, vừa rồi cũng bái sư học nghề rồi.” Simon hồ hởi nói vào, ánh mắt hơi đá về phía Thượng Thần Hi.
“Bái sư?” Thượng Thần Hi bàng hoàng hỏi lại Simon.
“Phải rồi.” Simon nhướng mày.
Lôi Kình lại nói: “Cậu theo tôi bấy lâu, cứ luôn miệng nói không thích chơi đánh golf. Tôi chỉ muốn kiếm một người bạn đi chơi chung với tôi thôi.”
Cố Thừa Luân khiêm nhường đáp: “Ông Lôi không chê tôi học hỏi chậm chạp là được rồi.”
“Ông Lôi tặng cho anh thẻ hội viên câu lạc bộ tức là tin tưởng anh rồi.” Simon vui vẻ tán dương.