“Nếu như chỉ là vấn đề tiền bạc thì không phải là vấn đề, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là vụ đánh người ta. Hôm nay anh Thần Hi đã đến sở cảnh sát, nghe nói bên đó đã chính thức lập hồ sơ khởi tố Wallace. Nếu bị buộc tội hình sự sẽ có tiền án, đến lúc đó sẽ có ảnh hưởng rất lớn cho tương lai anh ấy sau này.”
Windy vừa rửa bát vừa phân tích vấn đề cho Ân Hi được rõ, lúc dứt lời nhìn qua đã trông thấy sắc mặt trầm buồn của cô bạn.
“Thời gian này anh ấy gặp nhiều chuyện như thế, tôi còn nói lời từ chối anh ấy, trong lòng tôi thật sự vì chuyện này không hề dễ chịu. Chính tôi cũng không biết làm sao hơn.” Ân Hi cúi mặt nói.
“Cho dù bạn có ôm hết sự việc này vào người thì cũng không thể thay đổi tình hình, vả lại với tính cách của Wallace, anh ấy sẽ không thích đối phương thương hại và bố thí.”
“Ý tôi không phải vậy.”
Cả hai lau sơ trên bếp rồi cùng ra ngoài phòng khách xem tivi, Windy mở gói snack ra nhâm nhi, vu vơ nói:
“Mặc dù với sự chân thành của Wallace bị bạn chối bỏ, bản thân mình có chút không đồng tình. Nhưng cũng phải nói, trong sự việc này bạn đã thẳng thắn.”
“Bấy lâu nay mình chỉ đơn thuần xem anh Luân là một người bạn, sự ái mộ của mình dành cho anh ấy cũng không phải là loại cảm tình trai gái thông thường. Mình rất hiểu, cho nên không muốn mơ hồ khiến đôi bên sau này nảy sinh gút mắc không đáng có.”
“Hay là do bấy lâu bạn không quên được anh Thần Hi.”
Ân Hi khựng lại, giành lấy gói bánh snack về tay mình, vẻ mặt ủ dột, “Mình không muốn nghĩ đến chuyện không có kết quả. Huống hồ bây giờ mình và anh Thần Hi là đồng nghiệp, làm việc cùng nhau, trao đổi rất tốt, đối với anh Luân càng như vậy. Cho nên tôi rất trăn trở thái độ xử người xử việc của mình có vấn đề khiến cho mình mất đi những người bạn thân. Tôi không dám nghĩ, anh Luân có thể vì mình chịu tổn thương.”
“Bạn thực sự ăn năn và tự trách chỉ vì bản thân thấy có lỗi với Wallace thôi sao? Tại sao bạn không thử nhìn ở khía cạnh khác, lần này bạn buồn phiền như vậy, rất có thể vì chính bạn lo lắng cho Wallace không đơn thuần là sự lo lắng của một người bạn thông thường.”
Ân Hi khựng lại, nhíu mày trách cứ: “Windy! Bạn lại nói lạc đi đâu rồi.”
“Ây da! Bạn tự mình suy nghĩ cặn kẽ lại đi, không ai giúp bạn thông suốt bằng chính bạn đâu. Càng không ai cảm nhận được tâm tư ẩn sâu bên trong bạn. Vào cái đêm bước vào trong căn nhà, thiết kế và bày trí đều dựa trên phẩm vị của bạn. Bạn không chút nào cảm động hay sao? Đổi ngược lại là mình.” Windy khẽ che miệng cười, sau đó giật lại gói bánh snack trong tay Ân Hi.
“Bạn đừng cứ ăn liên tực như vậy, ngày mai lại giả vờ đau họng, lánh mặt mọi người và trốn ở trong nhà đúng không?”
Ân Hi nhíu mày, đưa tay muốn đòi lại gói bánh, “Cứ để mình ăn đi.”
“Muốn ăn cho nhiều vào để thành cô béo, khiến Wallace chê bạn đúng không?”
Ân Hi ôm chiếc gối trên ghế salon, vẻ mặt ủ rũ, “Tôi không có tâm trạng nói đùa với bạn đâu.”
Windy cất gói bánh sang một bên, khẽ thở dài một tiếng: “Cậu đừng tự lừa dối chính mình nữa, chấp nhận một người thực sự khó khăn đến độ này hay sao?”
Ân Hi ngây người ngước nhìn Windy chằm chằm, câu nói này tựa hồ chính Cố Thừa Luân đã thốt lên tương tự với cô.
Cô rất xót xa, không hiểu chính mình thực sự nghĩ gì nữa, cô ngốc nghếch và cố chấp quá!
...
“Tôi biết làm gì rồi.”
“Tôi muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, tôi không muốn thời gian sau bọn anh lại nói đến chuyện tiền bạc không đủ, tới đây ăn nói lung tung nữa.”
Thượng Thần Hi đưa gói tiền mặt vào tay một tên đại ca xăm trổ.
Sau đó đợi hắn rời đi, Uông Thành lo sợ nói khẽ với Thượng Thần Hi đang ngồi nhâm nhi cà phê.
“Tép Nhỏ, tao thấy chuyện này giải quyết như vậy dường như không được hay lắm.”
“Mày có cách hay hơn sao?”
Uông Thành nhăn mặt im lặng.
Thượng Thần Hi lại nói: “Bây giờ không lấy tiền bịt miệng bọn lưu manh đó chẳng lẽ đứng nhìn thằng Luân ngồi tù.”
“Nhưng đám người đó có tin tưởng được không?” Uông Thành hoang mang cực độ, làm chuyện phạm pháp quả nhiên không thể mạnh miệng ưỡn ngực và có phong thái tự tin được như Thượng Thần Hi. Anh vẫn rất nhút nhát đối với mấy loại chuyện như thế này.
Thượng Thần Hi đặt tách cà phê xuống, thản nhiên đáp: “Không lo nhiều được nữa, đây là cách duy nhất. Bọn người kia không phải giang hồ thứ thiệt, cũng phải biết thức thời. Còn nữa, tao bảo đám người đó đổi lời khai, chắc chắn cảnh sát sẽ mời mày đến hỏi chuyện, đến lúc đó mày lo mày đừng nói lung tung thì đúng hơn.”
“Kêu tao nói dối cũng không sao, nhưng cảnh sát nhắn tao đến đó thì cũng nhắn luôn thằng Luân. Mày cũng biết con người của nó, không biết ăn vụng càng không biết linh hoạt. Tao không sợ gì hết, tao chỉ sợ tới lúc đó nó khờ đến nỗi, người ta không nói bị nó đánh nhưng nó nhất mực khẳng định mình có làm, như thế xem như uổng phí công sức của bọn mình.”
Thượng Thần Hi trầm ngâm, đây cũng là chuyện anh trăn trở, nhưng không thể không nói, “Đường là do nó đi, nếu đến lúc đó nó chọn như vậy, tao cũng đành chịu.”
Thượng Thần Hi nâng tách cà phê, nhấp một ngụm.
Vẻ mặt ưu tư.
Phía này Cố Thừa Luân đi ra từ phía tòa chung cư cũ, dáng vẻ thê lương đi như người mất hồn.
Anh muốn được đối mặt với sự thật, hôm nay dành thời gian đến địa chỉ nhà tên cướp đêm đó thắp cho hắn nén nhang.
Sau đó nghe mẹ già của hắn kể về câu chuyện về hắn, trong lòng quả thực ngập tràn mâu thuẫn.
“Không thể trách vợ nó bỏ nhà ra đi, tối ngày nó vừa đánh vừa chửi, chỉ có mấy cô gái mới lớn không hiểu chuyện mới vây vào nó. May mà vợ nó bỏ đi, không chừng thằng quỷ này còn bắt người ta làm gái kiếm tiền nuôi nó. Tôi nuôi nó gần nửa đời, chính tôi cũng sợ nó nửa đời, con người của nó ma giao mánh mung, chơi hàng trắng, ngang tàng bạo lực. Tôi cũng biết trước nó sẽ có kết cục như ngày hôm nay rồi. Bây giờ nó ra đi, không phải là chuyện gì xui rủi, gia đình được yên tịnh hơn, tôi sống với đứa cháu nhỏ, tuổi già cũng được yên thân, đỡ bị nó đánh chết, nhục nhã như vậy.”
Cố Thừa Luân nhìn cậu nhóc trong vòng ôm của người mẹ già, không hiểu sao chuyện lại nằm ngoài sự tưởng tượng của anh.
Anh trở về nơi tổ chức chạy marathon dự thi, nhìn đoạn đường dài phía trước cùng đồng đội ra sức chạy đua.
Những chuyện xảy ra như thước phim chậm xuất hiện trong đầu anh, cha anh đột ngột ra đi, những chú bác thân thiết lạnh lùng trở mặt, những lời khó nghe nhắm vào anh tuôn trào. Chú út Lăng Minh thất hứa phũ phàng; Thượng Thần Hi nhét vào túi anh tấm chi phiếu dùng những lời thức tỉnh.
Trên đời này, nghèo sẽ bị người ta chà đạp. Câu nói đó không hề sai. Anh cố chấp bao năm qua, vốn dĩ được thuận buồm xuôi gió đều có cha anh trước giờ che chở.
Nhưng mà sau này, anh còn phải làm chỗ nương tựa cho những người anh thương yêu nhất.
Nhớ tới cảnh mẹ và Hy Hiền bị bọn xã hội đen bức ép, hình ảnh Ân Hi ủ rũ thương xót nhìn anh... Uông Thành giằng co tấm chi phiếu muốn ôm hết mọi chuyện vào người.
Thượng Thần Hi ra sức cưỡng ép. Anh vẫn một lòng giữ nguyên tắc, nhưng lại hạ mình nhận lấy tấm chi phiếu từ tay Helen, chịu nghe lời sỉ nhục của bà Trương.
Anh làm người cố chấp như vậy, thực sự có đáng không?
Cố Thừa Luân dừng lại, không cố tiếp tục chạy nữa. Con đường này không phải đi như vậy. Anh cũng không muốn cứ tiếp tục gắng sức vô nghĩa.
Cố Thừa Luân xoay lưng bỏ đi, cười giễu chính mình hóa ra bao năm nay ôm khư khư cái sự ngây thơ này mà sống, anh có tư cách gì oán trách Thượng Thần Hi chứ.