"Wallace!"
Bọn họ, quả nhiên cứ không muốn cho anh được dễ thở.
Helen mở cửa xe bước vội đến trước mặt Cố Thừa Luân, ánh mắt trong màn đêm đặc biệt sáng quắc.
Cố Thừa Luân đánh giá cô từ trên xuống dưới, nét mặt hờ hững dị thường.
Vì điều này khiến Helen có chút không được tự nhiên.
“Em tình cờ chạy ngang đây, hơi tò mò là không biết anh đã về chưa, cho nên...”
“Anh mới về hôm nay.”
“Anh ổn hay không?”
“Cảm ơn.”
Helen nghẹn lại, ánh mắt hơi đảo nhẹ, đúng lúc này bắt gặp chỗ băng bó trên tay Cố Thừa Luân, không khỏi khẩn trương hỏi tới: “Tay của anh bị thương à, có nặng hay không?”
“Anh không sao, chỉ là vết xước ngoài da.” Cố Thừa Luân lập tức bỏ tay rút vào trong túi quần, cố ý lảng tránh.
Trước sự hờ hững lạnh lùng này của đối phương khiến Helen rất không thoải mái.
Cố Thừa Luân lại nhìn cô thêm một lần nữa, như có như không mỉm cười và nói: “Em lại có tiệc tham gia ư? Ăn diện đẹp như vậy chắc chắn có nhiều người đang đợi em.”
Helen cười lại một cách đầy gượng gạo: “Em đã nói sai câu gì hay sao?”
“Không có sai, anh hiểu rõ ý của em rồi.”
“Em nghĩ, có phải anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi hay không?” Không thì vì sao cứ phải làm mặt lạnh khó chịu với cô như vậy. Lời nói cũng thật quá khiên cưỡng rồi.
“Có hiểu lầm thì đã sao? Lạ lắm hay sao?”
Nhưng Helen vẫn rất nhẫn nại hỏi thăm Cố Thừa Luân thêm một lần nữa: “Có phải chuyện của anh bên đó chưa giải quyết hết có phải vậy không?”
Câu hỏi này lại quen tai như vậy. Cố Thừa Luân cảm thấy thực sự mệt mỏi.
“Cho dù chuyện có được giải quyết hay không, tiền anh nợ em nhất định sớm giải quyết, tuyệt đối không kéo dài dây dưa khiến em phải bận tâm lo nghĩ.”
“Anh... anh nghĩ em như vậy sao? Em đâu có phải hẹp hòi cố ý đến đòi nợ.”
“Chí ít thì mẹ của em đã thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng bà ấy.”
Nói đến đây Helen như thể đã hiểu ra.
“Mẹ của em đã đến tìm anh sao?”
“Bác ấy chỉ muốn anh phải rạch ròi xem em là chủ nợ hơn rằng phải nghĩ em là bạn bè. Anh cảm thấy lời khuyên ấy rất đúng, bản thân em cũng nên xem như vậy sẽ được công bằng hơn.”
“Em thật sự không biết ý định của mẹ em, càng không biết mẹ em đã đến tìm gặp anh.”
“Helen! Anh rất mệt, không muốn tiếp tục nói thêm lời nào nữa.”
Cố Thừa Luân quay lưng bỏ đi, Helen đứng lặng người ở đó, xúc động gọi lớn.
“Cố Thừa Luân! Chia tay rồi thì em cũng mất đi tư cách làm bạn bè quan tâm đến anh được sao?”
“Do bản thân anh không có diễm phúc đó thôi, em không cần phải bố thí, anh nhận không nổi.” Cố Thừa Luân quay mặt qua, lạnh lùng cất tiếng, “Goodnight!”
Helen ngây người, tận sâu trong tim như có từng đợt kim đâm, đau đến không chịu nổi, mà nước mắt ngưng đọng cũng không chảy xuống, cảnh đêm trước mắt mờ mịt đến dị thường.
Bên trong nhà hàng thiết đãi tiệc rượu, khách đến càng lúc càng đông, các nhân viên kể cả model của Star J đều hăng hái xã giao đón khách. Lục Tuấn ngồi nói chuyện với một vài ông chủ lớn, tuy nhiên lại mất tập trung nhìn ra ngoài cửa, trong lòng không khỏi bất an.
Bên ngoài phóng viên hăng hái chụp hình, có vài người vây quanh, đoán chừng là gương mặt nổi tiếng xuất hiện. Ở đây ngoài Lục Tuấn có sức hấp dẫn ấy, trong loạt khách mời, khỏi nghĩ cũng biết người đến chính là chú của anh - Lục Phiến.
Lục Tuấn xin lỗi vị khách mình đang nói chuyện, sau đó đứng lên ra ngoài tiếp đón Lục Phiến.
“Chú, thật mừng vì chú chịu dành thời gian đến dự tiệc từ thiện tối nay.”
Lục Phiến khoác choàng cánh tay với một cô minh tinh đi vào, trông thấy Lục Tuấn bắt chuyện liền ra hiệu cho cô minh tinh đó sang chỗ khác nói chuyện với mọi người. Bản thân ông tỏ ra niềm nở cặp lấy vai của Lục Tuấn, đánh giá quang cảnh chung quanh một lượt rồi nói.
“Thực sự mừng sao? Vừa rồi ở ngoài cửa trả lời phỏng vấn, chú liếc thấy vẻ mặt thất vọng của cháu kia mà. Dường như người đến không phải là người con trông đợi. Nên mới không được vui.”
“Ây! Đâu có.”
“Thiết tiệc ra trò lắm chứ, nhưng mà công tác tiếp đón khách quý có hơi lơ là. Chủ nhiệm Tòa soạn Star cô Helen gì đó đâu rồi không thấy?”
“À, cái này...”
“Nghe trợ lý riêng nói con bị cô ấy cho leo cây, kể từ đó mất ăn mất ngủ?”
Lục Tuấn gãi đầu, có chút xấu hổ: “Con đâu phải rất xem trọng vị trí của cô ấy trong lòng mình như vậy, đến mất ăn mất ngủ sao? Kẻ nào gièm pha trắng trợn vậy chứ?”
Đúng lúc này Helen cùng thiếu gia họ Kiều đi vào, Lục Tuấn mất tập trung nhìn qua, Lục Phiến vì biểu cảm kì lạ của thằng cháu cũng thay đổi tầm nhìn hướng ra cửa.
Lục Phiến tức thì mở lời trêu, “Khí chất và nhan sắc cũng không tệ, đáng để mấy anh chàng mất ăn mất ngủ lắm chứ?”
Helen trông thấy Lục Phiến, liền từ chối khéo với Kiều thiếu gia, bước lên chào hỏi. Tuy nhiên Lục Phiến qua loa mấy lời thì đến gặp các người khách khác.
Lúc này chỉ còn Lục Tuấn và Helen.
“Helen! Sao hôm nay lại đến trễ như vậy. Vừa rồi bị họ Kiều kia dây dưa làm phiền hay sao?”
“Chuyện vặt thôi, anh không cần để tâm.” Helen tỏ ra lảng tránh, muốn di chuyển qua chỗ khác tiếp đãi khách thì bị Lục Tuấn nhìn ra ý đồ kéo ngược trở lại và nói:
“Tối nay xong tiệc chúng ta gặp riêng nhau nói chuyện được không? Hôm đó thực sự là do xe tôi hư, không thể đến đón em, không phải bản thân tôi không có ý trân trọng em đâu. Em đừng nhạy cảm mà...”
“Xin lỗi Jay, tôi hiện tại không có hứng thú bàn chuyện riêng với anh.”
“Helen! Em sao vậy?”
Helen nhún vai sau đó dứt khoát quay đi chỗ khác.
Lục Tuấn ủ rũ, thở dài một tiếng. Xa xa cảnh tượng này đều thu lại trong tầm mắt của Lục Phiến. Nụ cười trên môi của ông ta khi nói chuyện với mấy người bạn cũng đặc biệt thâm trầm.
Đêm nay Helen uống rất nhiều rượu, và hoàn toàn phớt lờ Lục Tuấn. Đến cuối tiếc khiến anh vô cùng lo lắng gọi điện thoại và tìm kiếm cô khắp nơi. Đợi khi chạy một đoạn khỏi khách sạn thì trông thấy xe của Kiều thiếu gia chạy loạng choạng. Lục Tuấn thấy không an tâm liền nối máy cho Giám đốc hôm nay đi cùng hắn.
Tuy nhiên lúc anh chạy đến gần lại bắt gặp có cả Helen ngồi trong xe, cả hai đều dáng vẻ say khướt. Tức khắc, Lục Tuấn đẩy cửa xe chạy đến kéo Helen ra ngoài.
Kiều thiếu gia trông thấy liền giật mình la lên: “Jay! Cậu không thể không giữ phép vậy, đêm nay Helen hứa sẽ đi cùng tôi rồi.”
“Im đi! Cậu lái xe như vậy khéo đưa cô ấy đến bệnh viện thì đúng hơn. Tôi đã gọi người dưới của cậu rồi, ngồi trong xe đợi đi, đừng có bát nháo.”
Kiều thiếu gia chơi chung với Lục Tuấn từ nhỏ, bản tính cả hai ra sa đều rất rành, trông thấy Lục Tuấn kiên quyết thì cũng không nhịn được bước xuống xe đôi co. Tuy nhiên Lục Tuấn phớt lờ, đặt Helen vào trong xe mình rồi lái đi.
“Xin lỗi, tối đêm nay có lẽ làm anh thấy thất vọng về biểu hiện của tôi.”
Helen thều thào. Lục Tuấn rất bất ngờ.
“Nói chuyện mặc cảm như vậy hình như không giống tính cách của em cho lắm.”
“Còn anh, là một người rất tự tin và cầu tiến...”
“Chính xác. Nhưng tôi lại không phải là người áp đặt người khác.”