Cố Thừa Luân lòng dạ không an tâm, nhưng cũng không thể không về Hong Kong tiếp tục công việc và xử lý số các khoản tiền. Anh ngồi trên máy bay, nhìn xuống lòng bàn tay ẩn ẩn vết máu có chút thất thần.
Phía này nữ tiếp viên Hàng không đẩy xe thức ăn và nước uống đi tới, nhìn vết thương trên tay anh và quan tâm hỏi: “Anh à, anh có cần tôi liên hệ đồng nghiệp băng lại vết thương cho anh hay không?”
Cố Thừa Luân giật mình ngước mặt lên, có chút mất tự nhiên: “Cảm ơn, sắp xuống máy bay rồi, không cần phiền như vậy.”
“A, vậy anh có muốn uống gì không ạ?”
Cố Thừa Luân nhìn xe thức uống, nhưng tâm tình nặng nề lại suy nghĩ đến chuyện khác: “Chỗ cô có báo mới Hong Kong hay không?”
“Có đây ạ. Anh đợi tôi một chút.”
Nữ nhân viên tươi cười lục tìm dưới ngăn tủ, lấy ra một tờ báo của Hong Kong đưa đến cho Cố Thừa Luân. Sau đó tiếp tục đẩy chiếc xe đi.
Cố Thừa Luân gấp gáp mở xem nội dung bên trong tờ báo, càng xem càng nóng lòng.
Tiêu đề nhỏ nằm trong một góc phần tai nạn chết người rất nhanh đập vào mắt Cố Thừa Luân.
Anh đọc từng chữ trong nội dung bài viết, mồ hôi lại không ngừng chảy xuống.
Tên cướp đêm đó quả nhiên đã chết.
Vết thương chí mạng nằm ở phần đầu, do va chạm mạnh vào một cây đinh nhọn của mấy tấm váng kết thành giường đã bị xử lý.
Nói như vậy anh đã ngộ sát, anh giết người rồi...
Cố Thừa Luân siết chặt tờ báo trong tay, thần hồn điên đảo.
“Này cô, cô còn bài báo nào khác nữa hay không?”
“Chỗ báo Hong Kong bên chúng tôi chỉ có loại đó.”
Nữ tiếp viên khi nãy trả lời.
Cố Thừa Luân hơi choáng, cả người vừa lạnh vừa run. Anh cất giọng: “Chỗ các cô có rượu tây không? Cho tôi một ly.”
“Có ạ. Anh đợi nhé!”
Cô gái tươi cười sau đó nhanh nhẹn rót một cốc rượu vang vừa đủ đưa đến cho Cố Thừa Luân. Sau đó thì rời đi.
Cố Thừa Luân uống hai ngụm liền hết, đầu óc rối bời.
Hình ảnh tối đêm vừa qua không ngừng lặp đi lặp lại xuất hiện trong tâm trí anh. Anh nhắm nghiền đôi mắt, cố gắng giữ bình tĩnh. Tiếng rên rỉ trong con hẻm ấy lại vang lên, không ngừng ám ảnh anh.
Cố Thừa Luân về tới Hong Kong cũng không gọi báo cho ai hay, một mình trốn trong góc phòng nhìn ngọn đèn tường cổ mình đã mua lần trước. Ánh sáng ấm áp phủ lấy đôi mắt anh dệt ra những cơn mơ.
Ký ức của anh và cha lại lập lờ hiển hiện.
Buổi sáng Cố Thừa Luân đến Sở làm việc rất sớm. Trên bàn phủ đầy các tờ báo anh mới mua về. Cứ xem, Cố Thừa Luân không ngừng bóp trán vò đầu thống khổ.
Đến cuối cùng, anh đã giết người.
Cố Thừa Luân thật sự không thể chấp nhận sự thật này. Anh không cho phép mình phạm sai và sống sai.
Hiện tại, anh đã gây ra sự cố đáng tiếc như vậy.
Cố Thừa Luân vớ tay lấy cốc nước, nhưng tay cầm không vững trong tức thì làm chiếc cốc sứ rơi xuống bàn. Tiếng vỡ vang lên tan tát.
Thím lao công nghe thấy âm thanh chấn động liền giật mình chạy vào bên trong xem qua.
“Có chuyện gì thế? A, để tôi nhặt lại giúp cậu.”
“Không sao đâu, cháu tự thu dọn ạ.”
Cố Thừa Luân vội vã nhặt lại các mảnh vỡ, thím lao công thấy vậy thì cũng không làm phiền anh.
Cố Thừa Luân nhìn hình vẽ hoa hướng dương trên cốc sứ, trong lòng không khỏi siết lại. Cứ như vậy đến tận giờ nghỉ trưa, tinh thần của anh vẫn không có khởi sắc, vẻ mặt u ám bao phủ.
Tony, một đồng nghiệp thân quen lịch sự gõ xuống cánh cửa phòng, niềm nở nói vọng vào: “Wallace! Ăn trưa với chúng tôi nhé! Ăn món Nhật, hửm?”
Cố Thừa Luân cười miễn cưỡng.
“Sorry, đúng lúc tôi không có khẩu vị, mọi người cứ đi ăn cùng nhau đi.”
“Okay!”
Cố Thừa Luân cúi đầu, nhìn vào bản vẽ trên bàn, đầu óc hơi choáng.
Lúc này ngoài cửa lại có tiếng động, giọng nói quen thuộc lanh lảnh của người phụ nữ cất lên: “Không có khẩu vị sao? Vậy thì có vẻ như tôi đến thật không đúng lúc rồi.”
Cố Thừa Luân sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt và nụ cười ấy nhìn anh, thiện ý gì cũng không có.
“Bác đến tìm cháu có việc ạ?” Cố Thừa Luân đứng dậy. Lịch sự hỏi lại.
“Muốn mời cậu ăn trưa, không biết là...”
“Dạ được.”
Cố Thừa Luân mời bà Trương đến nhà hàng nhỏ gần Sở dùng cơm.
Bà Trương ngồi xem thực đơn rất lâu, có vẻ như các món ăn bên trong đều thấy không hợp khẩu vị. Cố Thừa Luân cũng không có tâm trạng, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh.
Bà Trương trông thấy dáng vẻ ấy thì không khỏi cảm thán: “Không có khẩu vị đến nỗi không buồn xem thực đơn luôn à?”
Cố Thừa Luân nhìn qua bồi bàn, cất tiếng: “Cho tôi tách cà phê.”
“Vâng ạ.”
Bà Trương quả thực không có chút khẩu vị, nên trả lại thực đơn vào tay bồi bàn, hơi nhún vai: “Món tráng miệng số 1 này đi, nhưng mà một lúc nữa hãy mang ra. Cảm ơn.”
Đợi bồi bàn rời đi, lúc này Cố Thừa Luân không ngại nhìn bà Trương và thẳng thắn nói:
“Cháu hôm nay thật sự bận bịu công việc, không có thời gian cùng bác trò chuyện nhiều hơn. Chúng ta đôi bên quen biết nhiều năm, có chuyện gì... hay là bác cứ nói thẳng ra với cháu đi.”
Bà Trương cầm ly nước uống một ngụm, vẻ mặt vô cùng thư giãn, bà tán thưởng, “Lúc trước tôi vẫn chưa nói với cậu, thật ra tôi thích nhất là tính cách thẳng thắn này của cậu đó.”
“Lúc trước chẳng mấy khi bác dành lời khen ngợi nào cho cháu.”
Cố Thừa Luân được khen là vậy nhưng hiển nhiên không hề vui vẻ, hôm nay đối phương chủ đích đến tìm anh, chuyện có thể nói anh nghĩ bản thân đã sớm đoán biết.
Đương nhiên càng không có hảo ý tốt đẹp gì. Dù sao, bà ấy xưa giờ rất không vừa ý với anh, ngay cả khi cuộc sống tốt đẹp và bên cạnh Helen hạnh phúc. Bà ấy cũng luôn kiếm cớ chê bai, lời lẽ hà khắc. Anh vốn đã quen.
“Vậy sao? Có thể con người tôi thích che đậy và gói ghém tâm tư.”
“Cháu hiểu ý bác, cháu biết bác đang bận tâm đến chuyện Helen cho cháu mượn tiền.”
“Cậu đi vào trong tâm vấn đề rồi đó, chỉ là nội dung không mộc mạc như vậy đâu. Nhất là hôm nay tôi đến đây không phải đòi nợ.”
“Bác cứ yên tâm, cháu không dự định kéo dài đâu.”
“Trên thực tế tôi cũng không dự định kêu cậu trả.”
“Bác à, có phải Helen chưa nói rõ với bác rồi hay không, số tiền cô ấy đưa không phải con số nhỏ.”
“Tôi biết. 1 triệu chứ gì? Tuy tôi không rõ cụ thể sự việc này ra sao, nhưng với tính cách của cậu, nếu không phải vì cậu lâm vào đường cùng thì sẽ không dễ lên tiếng vay mượn như vậy. Thật ra tôi chỉ lo nghĩ cho cậu thôi, cậu đã giải quyết chuyện riêng của mình xong rồi chưa?”
Cố Thừa Luân bị ánh mắt của bà Trương trực nhìn, có chút không thoải mái. Anh cúi mặt, khẽ khàng đáp: “Cảm ơn bác quan tâm. Không có gì.”
Bà Trương thở dài một tiếng rồi nói: “Cậu không muốn nói tôi cũng không có tư cách hỏi cậu. Hơn nữa bây giờ Helen cũng không phải là gì của cậu hết.”
Cố Thừa Luân bàng hoàng ngẩng đầu hướng nhìn bà Trương, thành thật đáp: “Ý cháu không phải như vậy đâu.”
“Nhưng ý của tôi đích thị là như vậy.”
Cố Thừa Luân và bà Trương nhìn nhau, vẻ mặt đôi bên đều hết sức miễn cưỡng, mà bà Trương rất không ngần ngại bày tỏ ý tứ của mình cho đối phương được rõ.
“Cũng như nói, có quyền lợi thì phải có nghĩa vụ, lý lẽ đó tôi sống từng tuổi này thì thực tình thấu đáo lắm. Bây giờ Helen không còn là bạn gái của cậu, chúng tôi đương nhiên không có quyền gặng hỏi chuyện riêng gia đình cậu, đồng thời chúng tôi cũng không có trách nhiệm phải giúp cậu làm bất cứ chuyện gì.”