Cố Thừa Luân thu dọn hành lý và cất kĩ chỗ tiền mặt vào trong túi xách tay, sau đó khẩn trương rời khỏi nhà.
Lúc xuống dưới khuôn viên tìm chỗ đón taxi thì trông thấy một chiếc xe mui trần màu đỏ chạy đến chặn trước mặt. Anh có hơi kinh ngạc, vì đúng lúc nhận ra người bên trong chính là Helen.
Trông thấy anh Helen có vẻ vội vàng xuống xe, sau đó đi đến trước mặt anh, vẻ mặt vẫn còn nét căng thẳng và hấp tấp.
“Cũng may anh chưa lên máy bay, Thượng Thần Hi nói đêm nay anh lên máy bay nhưng lại không biết anh bay chuyến nào. Em cứ sợ là tới không kịp gặp anh...”
Cố Thừa Luân nhìn tấm giấy nhỏ trong tay Helen, biết đó là chi phiến anh liền lạnh lùng quay đi chỗ khác, tâm tình thoáng chốc đã nặng nề trở lại, lời lẽ khó nghe gì cũng không ngại ngần thốt ra, “Mấy người buông tha cho tôi đi, được không? Đừng khinh thường nguyên tắc làm người của tôi như vậy.”
Nói rồi Cố Thừa Luân tiếp tục bỏ đi, không muốn bận tâm đến Helen nữa.
Helen kinh ngạc, nhanh nhẹn níu lấy cánh tay của anh, buộc anh phải dừng lại, nói cho rõ ràng, “Wallace! Anh đừng vội từ chối em có được không?”
“Có phải trong thâm tâm của mọi người, thực tế anh là kẻ mềm lòng, dễ bị thu phục? Cũng không cần lấy chi phiếu ra chà đạp lên lòng tự trọng của anh.”
Helen nhíu nhẹ mi tâm, mặc dù không hiểu rõ lời mà Cố Thừa Luân vừa nói, nhưng cô biết anh đang chịu một áp lực rất lớn. Cô giữ điềm tĩnh, từ tốn nói với anh: “Anh đang nghĩ vớ vẩn gì vậy chứ? Thật ra...”
“Vậy em có ngại nói cho anh biết, rốt cuộc Tép Nhỏ đã nói gì với em hay không?”
“Anh Thượng Thần Hi chỉ nói cho em biết, bác gái đang gặp rắc rối ở Bắc Kinh và dạo này anh đang có xích mích với anh ấy, cho nên không muốn nhận tiền của anh ấy. Nhưng trên thực tế anh đang còn thiếu một số tiền mới đủ mang qua giúp bác gái. Hôm nay anh ấy nói với em, nhờ em giúp anh chuyện này.”
Cố Thừa Luân trầm mặc, sau đó hít một hơi thở, nỗi lòng nghẹn lại. Anh hướng mắt về ngoài đường, vờ như không để tâm, nhưng lời nói ra, tâm sự gì cũng nhìn thấu, “Cho đến ngày hôm nay em không cần và cũng không có trách nhiệm để giúp anh bất kì chuyện gì hết.”
Helen nhíu chặt chân mày, “Trong mắt anh, em có còn nhân tính hay không và sự thật bản thân em có nhân tính hay không, lại là hai sự việc.”
“Vừa rồi lời anh nói... không phải là ý như vậy.” Cố Thừa Luân trầm thấp giọng nói.
“Vậy anh nghe ý em nói đi được không? Đúng vậy... chúng ta đã chia tay, nhưng em chưa bao giờ chấp nhất coi anh là bạn em. Có thể đơn phương anh không muốn chúng ta vẫn là bạn bè... nhưng cũng không thể thay đổi được lập trường làm người của em trong chuyện này.”
Helen nâng tấm chi phiếu lên, nhưng chính mình lại ái ngại hơn hẳn Cố Thừa Luân.
Cố Thừa Luân vẻ mặt vốn dĩ tái nhợt, lúc này trông càng thê lương hơn, anh nói: “Anh không có lí do gì để nhận tiền của em...”
“Tiền này... em không phải cho anh kia mà, anh phải trả lại... Anh không coi em là bạn, thì có thể xem em là ngân hàng đi. Em cũng có thể tính tiền lãi. Lãi suất như thế nào thì tùy anh quyết định, con số đưa ra cho đến khi bản thân anh chấp nhận mới thôi. Được không? Wallace! Anh cầm lấy đi...”
Helen hết lời... đã cố gắng thuyết phục lay động đến Cố Thừa Luân. Cô cũng rất sợ... rất sợ anh ấy sẽ không đón nhận số tiền này, điều đó cũng giống như anh không đón nhận tấm lòng của cô, phủ định cô. Cô càng không muốn anh sang Bắc Kinh gặp nguy hiểm... Cô hiểu được tâm ý của Thượng Thần Hi, cũng có thể nhìn ra vấn đề.
Con dấu và chữ ký của Thượng Thần, có ý nghĩa trấn áp rất lớn giúp Cố Thừa Luân được bảo hộ.
Helen hoang mang lo lắng... còn Cố Thừa Luân thực chất cũng bộn bề đắn đo và giằng xé chính mình, anh không ngừng đấu tranh tư tưởng. Lần này nhận tiền của Helen so với tiền của Thượng Thần Hi đưa đến trước mặt mâu thuẫn không hề ít hơn.
Chỉ là... anh nhìn ra được bên nặng bên nhẹ, càng nhìn rõ chính mình cần đến số tiền này biết bao nhiêu.
Cũng như Uông Thành đã nói, anh đi như vậy sang Bắc Kinh thực sự là liều lĩnh và nguy hiểm, nhất là khi có thể chọc giận bọn người đó, khiến anh chịu thiệt thân, có thể đẩy mẹ và em gái vào chỗ nguy hiểm hơn nữa.
Lời của Thượng Thần Hi lại vang lên bên tai. Anh ích kỉ, chỉ nghĩ đến tự tôn của chính mình, anh cũng không có tư cách thay người khác đưa ra quyết định, nhất là khi quyết định ấy có tính hệ trọng liên quan đến an nguy của họ.
Anh không thể... đánh liều trên người của mẹ mình và Hy Hiền.
“Tuy anh Thượng Thần Hi không nói rõ cho em biết chuyện xảy ra của bác gái, nhưng em có thể xác định chuyện không hề tầm thường, và biết anh rất cần đến số tiền này. Hơn nữa lần này em cho anh vay tiền, anh không nợ em ân tình gì, tội gì trong lúc này anh còn tính toán công bằng hay không với em chứ?”
Cố Thừa Luân đưa tay ra, đón nhận tờ chi phiếu, vẻ mặt trầm tĩnh lạ thường, nhưng đôi mắt nhìn Helen chứa đầy xúc động
“Cảm ơn em, Helen!”
Helen giống như được trút mối lo, tâm tình phần nào thả lỏng, cô nghiêng đầu, dịu dàng đề nghị: “Vậy em đưa anh đến sân bay luôn nha...”
“Không cần.” Cố Thừa Luân lập tức cự tuyệt, “Đã làm phiền em nhiều rồi. Anh đã đặt xe.”
Helen biết không thể miễn cưỡng Cố Thừa Luân, huống chi anh ấy đối mặt với cô... có lẽ càng không được thoải mái.
Helen tự thấy ái ngại, nhìn Cố Thừa Luân cất giấu lại vẻ chua xót và thương tâm, cô đưa tay ra hơi xiết lấy cánh tay của Cố Thừa Luân, quan tâm nói: “Wallace! Anh phải thật bảo trọng nha... mọi chuyện... hãy thật cẩn thận. Em đi về đây.”
Dứt lời, Helen liền xoay người đi về trong chiếc xe và lái đi. Cũng không muốn dây dưa làm trễ nải thời gian của Cố Thừa Luân.
Cố Thừa Luân dõi theo cô, sau đó lại nhìn vào tấm chi phiếu có hơi chấn động.
Là 1 triệu.
Con số này không hề nhỏ.
Helen trong thời gian ngắn không chút do dự mang đến cho anh... Cố Thừa Luân nghẹn lại, bản thân anh cũng có ngày rơi vào bước đường này, túng quẫn đến nỗi khiến một cô gái bận tâm thương xót.
Mãi nghĩ vẩn vơ thì chiếc taxi chạy đến trước mặt, lúc này anh mới chợt nhớ đến chuyện hệ trọng trước mắt cần anh đi đương đầu.
Anh không được lơ là, làm ra hành động sai sót nào.
Anh mở cửa xe, nhanh nhẹn ngồi vào bên trong, hai tay ôm lấy túi xách, vẻ mặt lạnh lẽo.
Chiếc taxi đang phăng phăng chạy, tự dưng lại bị chết máy, Cố Thừa Luân nghĩ vận xui cứ không buông tha cho anh. Anh nhìn đồng hồ... lại nhìn vẻ mặt bất mãn khó chịu của tài xế taxi.