“Trong điện thoại họ không nói đến chém giết gì, đâu có ngang nhiên báo cảnh sát, vả lại... sợ khiến Hy Hiền rước họa vào người. Bọn chúng lại ở tận Bắc kinh, bắt giữ mẹ và em gái tao, tao không thể an tâm ở đây trông ngóng vô nghĩa.”
“Vậy thì... vậy thì mày gọi cho Tép Nhỏ thử xem sao, không chừng nó có thể nghĩ cách...”
“Được rồi Thành à, đó là mẹ của tao, tao phải tự giải quyết chuyện này. Mày chỉ cần giúp tao giải quyết các thủ tục, còn lại cứ mặc tao xoay sở đi. Tao biết mày muốn giúp đỡ cho tao, nhưng có thể đừng có càng giúp càng rối.”
Cố Thừa Luân dứt khoát cúp máy.
Bên này Uông Thành ở ngân hàng vẫn không tài nào tập trung làm việc được. Nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn lấy điện thoại gọi cho Thượng Thần Hi.
Cố Thừa Luân ủ rũ sải bước xuống gara, tâm trí rối bời, sắc mặt đã nhợt nhạt đi rất nhiều.
Thượng Thần Hi bấy giờ cho xe chạy xuống, trông thấy Cố Thừa Luân liền mở cửa bước xuống xe.
“Luân!”
Cố Thừa Luân dừng bước, sau đó dứt khoát quay phắt tiếp tục đi không màng nhìn đến Thượng Thần Hi thêm giây phút nào.
Thượng Thần Hi nóng lòng đuổi theo, “Thằng Thành đã nói hết mọi chuyện cho tao biết.”
“Tao cũng rõ không thể dán miệng Uông Thành lại.”
“Nó không muốn trông thấy mày bị bọn cho vay rượt chém chết sau này giống như tao mới muốn nói cho tao biết thôi.”
Cố Thừa Luân căng mặt, gằn lên chỉ trích: “Bây giờ mày đẩy tao từ hố này sang hố khác có khác biệt hay sao? Có khác biệt hay sao?”
Thượng Thần Hi hơi lạnh người, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh phân giải: “Cãi thắng tao cũng đâu cứu được bác gái và Hy Hiền.”
Thượng Thần Hi lấy tấm chi phiếu trong túi áo vest ra đưa đến trước mặt Cố Thừa Luân, “Nhận lấy đi.”
“Số tiền này là sao? Mày cho tao mượn với tư cách là bạn của mày, hay còn có ý nghĩa khác?”
“Mày không cần biết đây là tiền của ai, mày chỉ cần nhìn thẳng vào vấn đề, đêm nay mày phải bay qua Bắc Kinh. Và nếu mày có cách cũng không cần ủ rũ trước mặt tao? Cứng đầu có lợi sao? Bây giờ mẹ mày đang gặp nguy hiểm mà vẫn kiên trì nguyên tắc dở hơi của mày... Tao cảm thấy mày ích kỷ thì đúng hơn.”
Cố Thừa Luân sa sầm nét mặt, lời nào cũng không thể mạnh miệng nói ra được tiếp tục. Nhưng Thượng Thần Hi vẫn không ngừng lên tiếng: “Mày vì bản thân mày thì làm sao cũng được, nhưng lần này mày hành động vì người khác, mày nghĩ xem mày có quyền quyết định thay họ hay không? Mày tự suy nghĩ kĩ đi.”
Thượng Thần Hi nhét thẳng tấm chi phiếu vào túi áo vest của Cố Thừa Luân, vẻ mặt trầm lãnh cứng ngắt.
Cố Thừa Luân cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tấm chi phiếu, nội tâm đấu tranh không ngừng.
Thượng Thần Hi lúc này lại xoay lưng bỏ đi, tiếng giày da chạm xuống đất từng bước xa dần. Cố Thừa Luân khó khăn cất tiếng, “Tép Nhỏ! Mày có thể coi như là cho tao mượn số tiền này được không?”
Thượng Thần Hi dừng bước nhưng vẫn không quay mặt lại nhìn, giọng mạnh mẽ cất lên: “Mau đến ngân hàng rút tiền đi.”
“Tép Nhỏ! Mày có thể xem như cho tao mượn số tiền này... Mày trả lời đi!”
Thượng Thần Hi bất giác quay mặt lại, từng lời kiên định thốt lên: “Số tiền này vốn dĩ thuộc về mày... Không ai có thể cho mày mượn được.”
Nói rồi Thượng Thần Hi quay trở về chiếc xe, mở cửa ngồi vào bên trong và lái đi. Cả quá trình cũng không vì vẻ tái nhợt thành khẩn của Cố Thừa Luân làm lay động đến.
Cố Thừa Luân siết chặt chiếc điện thoại cầm tay, cảm giác mỏi mệt đến tột cùng... Tại sao chứ? Tại sao tất cả đều muốn dồn ép anh? Tại sao cố chấp giữ vững nguyên tắc làm người lại khó đến vậy? Tại sao con người sa lầy thì gọi là linh hoạt... tại sao?
Cố Thừa Luân mỏi mệt, đi liêu xiêu trên con phố, mấy lần dừng chân trước chi nhánh ngân hàng lại chậm rãi và do dự. Anh nhìn tấm chi phiếu 3 triệu... nhìn đến đau thắt ruột gan.
Anh biết khi mình nhận lấy số tiền này, có rất nhiều khó khăn đều được giải quyết mau lẹ... mọi thứ nhìn bề ngoài có vẻ như dễ dàng biết mấy.
Nhưng đấy là một lãnh vực sâu thẳm và vô cùng lợi hại, một khi anh sa vào sẽ không có ngày quay đầu lại được. Ngay chính anh cũng hổ thẹn khi tự soi mình trong gương.
Cái ranh giới ấy... thật sự là một thách thức khôn lường. Anh biết đây chính là lúc anh cần mạnh mẽ kiên định ra sao?
Anh bước đi tiếp... Tiếng khóc nức nở của mẹ vang lên bên tai, nụ cười ấm áp của cha, lời chú Hiếu trước khi rời khỏi Sở Quy Hoạch... “Tôi hi vọng... cậu có thể trở thành ngoại lệ.”
Hóa ra con đường ấy khó đi như vậy... Chú Hiếu đi thật sự không dễ dàng.
...
“A phải! Tôi Thượng Thần Hi đây... Ông Dương! Sáng nay tôi có kí một tấm chi phiếu 3 triệu đô, phiền ông nhờ đồng nghiệp theo sát, nếu có người rút nhớ lập tức báo cho tôi ngay. Cảm ơn!”
Thượng Thần Hi cúp máy, vẻ mặt hồi hộp.
Anh từng bước dồn ép Cố Thừa Luân như vậy... thực ra có quá tàn nhẫn hay không? Khi nãy nhìn dáng vẻ khổ sở ấy anh đã không thể kìm chế được mà không ngừng đau lòng tự trách, suýt mấy lần muốn quay xe lại... Nhưng mà, anh tốn nhiều công sức tạo ra cục diện này, anh không muốn bỏ phí. Cố Thừa Luân cứ tiếp tục làm người cứng nhắc, sẽ bị dòng đời xô đẩy. Không có chuyện lần này, thì tương lai nó làm ở Sở Quy Hoạch vẫn bị kẻ khác lập mưu tính kế mà thôi. Thay vì đi con đường bị kẻ khác sắp đặt, đi cùng anh sẽ tốt hơn rất nhiều lần. Chỉ duy nhất lần này... anh tuyệt đối không để Cố Thừa Luân chịu thêm bất kì tổn thương nào khác nữa.
...
Uông Thành ôm túi hồ sơ màu vàng đựng đầy tiền mặt, hồi hộp đưa đến cho Cố Thừa Luân trong phòng riêng. Vẻ mặt ngược lại vô cùng khó coi: “Mày có biết vay 2 triệu như vậy sẽ là dồn chính mình vào ngõ cụt hay không? Các công ty tài vụ công khai hay là lén lút đều đột lốt của những bọn xã hội đen bặm trợn... Bọn chúng sẽ không nói lý lẽ với mày đâu. Ngày trước Tép Nhỏ nợ có mấy trăm nghìn đã bị rượt chém đến mức nhảy lầu... Luân!”
“Nếu không phải vì hết cách tao đã không liều như vậy, Thành! Đừng nói nữa.”
Uông Thành nhìn đồng hồ, không ngừng lắc đầu kích động nói: “Tao không thể cứ trông thấy mày đi vào chỗ nguy hiểm mà không níu lại... tao không muốn mày chết... Bây giờ còn kịp giờ... tao... tao giúp mày rút tiền...”
Cố Thừa Luân gào lên bằng hết sức lực: “Tại sao đến cả mày cũng muốn tao nhận hối lộ.”
Uông Thành cũng không hề nhân nhượng lớn tiếng phân tích: “Chi phiếu đó là do Dật Vĩ kí, thì hãy xem như là rút cổ phần của mày, hoặc là mày mượn Dật Vĩ. Bây giờ mày mang qua Bắc Kinh trước, chuyện cần tính thì hãy tính đừng có lằng nhằng nghĩ ngợi. Sau này mày bù lại sau, Tép Nhỏ cũng không làm được gì.”
“Nó bỉ ổi không có nghĩa là tao vô lại.”
“Cái này gọi là linh hoạt, mày mặc kệ người ta cười mày ranh ma hay là khen mày mưu mẹo, có làm sao, mất miếng thịt nào? Bấy lâu nay tao trông có người mang tiền đến chiếm tiện nghi và khen tao như vậy cũng không có cơ hội.”
“Thành! Mày biết con người của tao, biết nguyên tắc làm người của tao mà. Không phải tao muốn trình bày thể hiện, sợ mọi người nhìn tao thế nào, tao chỉ muốn chịu trách nhiệm với bản thân mình mà thôi.”