Uông Thành gần như muốn đập bàn, hầm hầm lườm Thượng Thần Hi và chỉ trích:
“Cái tên ma giáo này! Mày không biết xã hội này còn có liêm chính à?”
“Tao đã nói đây là chuyện giữa tao và thằng Luân, mày hãy mặc kệ đi.”
“Tao không muốn từ đây mỗi ngày Thứ Bảy, sau giờ làm việc tao phải vào tù để thăm mày.”
Thượng Thần Hi hừ nhẹ một tiếng, thong dong nhấp một ngụm cà phê.
Thấy phục vụ đi ngang, Thượng Thần Hi và Uông Thành cũng chủ ý nhỏ giọng xuống.
“Thằng Luân muốn báo với cảnh sát à?”
“Nó đâu có tàn nhẫn như thế, nhưng đổi ngược lại là mày biết chừng là có đó.”
“Tao thừa nhận, nếu nó thu tiền đó thật sự có lợi cho tao, nhưng mà nó cũng hề thiệt thòi, mày hãy nghĩ coi, Cố Thừa Luân từ lúc chú Cố mất có khi nào được yên bình, sau này mang nợ còn thê thảm hơn. Tao chỉ muốn nó làm người biết phân nặng nhẹ cho nên mới quyết tâm giúp nó mà thôi. Tao cũng không muốn nó bị người ta khi dễ nhất là với lý do tiền bạc đó.” Nhìn thấy Uông Thành rũ mặt có chút lay động, Thượng Thần Hi càng nói càng mạnh mẽ, “Tao không muốn nó chết, nếu như trông thấy có vấn đề mà ngồi im không giúp mới gọi hại nó thôi.”
“Muốn giúp bạn bè còn nhiều cách khác mà...” Uông Thành nhẹ giọng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
“Nhưng tao thấy đó là một cách hữu hiệu nhất!”
Uông Thành nhăn mặt nhíu mày, “Hữu hiệu cái gì? Nó phải nhận tấm chi phiếu... thì đó mới là hữu hiệu chứ!”
Uông Thành gõ tay xuống tờ chi nằm trên mặt bàn, vẻ mặt sầu não.
Đêm qua rất trễ Cố Thừa Luân đã mang tấm chi phiếu này đến gặp anh và gửi lời nhắn lại với Tép Nhỏ, nào là từ mặt và thất vọng... Sáng sớm ra anh đã hẹn Thượng Thần Hi cùng ra ngoài giao trả lại. Tuy nhiên trong lòng cũng trăm mối ngổn ngang.
Tình hình tài chính của Cố Thừa Luân anh hiểu rõ hơn ai hết, nhất định lần này nó sẽ bị nợ nần vùi chết mà thôi.
Thượng Thần Hi nghe Uông Thành nói vậy, giống như đồng tình với mình, con người cũng thả lỏng ra: “Mày hãy thuyết phục nó...” Thượng Thần Hi nhét lại tấm chi phiếu vào người Uông Thành.
Uông Thành định nói chuyện thì nghe máy nhắn kêu bíp bíp liền mở ra xem, đúng như dự đoán là Cố Thừa Luân nhắn anh.
Anh lườm qua Thượng Thần Hi và trêu: “Chắc nó muốn tao theo nó cùng đến Sở Liêm Chính!”
Thượng Thần Hi bĩu môi tiếp tục uống cà phê.
Uông Thành thì liếc hoáy thằng bạn một cái sau đó thì đứng lên rời đi.
Thật ra thì Cố Thừa Luân hẹn với Uông Thành đến công ty môi giới.
Bàn bạc cả buổi sáng, cuối cùng Giám đốc công ty cũng đến đưa cho Cố Thừa Luân một tấm chi phiếu.
“Chủ nhà đã đặt cọc cho anh là 300 nghìn...” Sau đó đem bản hợp đồng và thủ tục cho Cố Thừa Luân xem và kí tên vào, thái độ rất chuyên nghiệp nhanh gọn.
“Chừng nào có thể lên văn phòng luật sư lấy luôn phần tiền còn lại vậy, tôi cần dùng gấp!”
Gã Giám đốc cười cười, “Anh Cố à, những lời này để tôi nghe thì được, để những taymua mà biết họ sẽ đè giá xuống.”
Uông Thành ngồi bên cạnh thay Cố Thừa Luân kiểm tra từng thủ tục, nghe vậy liền ngước mặt lên ‘xùy’ một tiếng: “Chúng tôi giao dịch công bằng đó mà. Hơn nữa căn nhà đó vừa mới sửa sang lại, giá nhà như vậy đã hạ lắm rồi. Bên Ngân hàng chúng tôi chịu cho vay, chẳng lẽ còn có người vô lương tâm siết giá nữa hay sao? Ông đừng có làm trung gian rồi ăn tiền người ta nha!”
Gã Giám đốc lặp tức xua tay và cười, “ Làm gì có chuyện đó chứ, chúng tôi đã giao dịch bên ngân hàng của anh lâu năm rồi. Chúng tôi làm ăn thật thà chững chạc đó mà, đâu phải là ông không biết... Tôi chỉ là nhắc nhở đến anh Cố vậy thôi.”
“Vậy ông nói với người khách đó giao dịch sớm một chút đi, còn nữa, bào bạn chung sở của ông khẩn trương một chút, ông bán được cao thì chia hoa hồng cao. Tốt cho cả hai bên.”
“Được được, tôi sẽ sắp xếp cho hai anh thật nhanh mà.”
“Cảm ơn rất nhiều.” Cố Thừa Luân lúc này mới lên tiếng.
Anh và Uông Thành rời khỏi công ty môi giới, vẻ mặt cũng chẳng thiết tha hơn là bao. Uông Thành bên cạnh cứ bấm máy tính trên chiếc đồng hồ đeo tay không ngừng luyên thuyên phân tích.
“Chuyển tiền cọc rồi, và trả tiền vay mượn đợt đầu, trả phí luật sư và chi hoa hồng cho bên môi giới... thì chỉ lời có hơn 100 nghìn thôi. Trước kia tốn phí sửa chữa hết mấy chục nghìn rồi, như vậy tính ra đâu có lời gì.”
Cố Thừa Luân rũ mặt, cùng Uông Thành sải bước trên phố: “Nếu có cách khác, tao đã không bán.”
Uông Thành đương nhiên hiểu, nhìn Cố Thừa Luân đổ dồn tâm huyết vào thiết kế cũng biết nó đã buộc bụng khi đưa ra quyết định này.
Nhưng mà, chuyện đã như vậy.
Uông Thành thấy bạn mình ủ rũ, thì lập tức nói lời động viên: “Dù sao mày và Helen đã chia tay nhau lâu rồi, giữ căn nhà đó chỉ thêm khó chịu. Tương lai có thể mua một căn khác tốt hơn gấp 10 lần, rồi lấy vợ sinh con... đúng không? Ý của tao là...” Uông Thành gãi đầu cười cười, “... mày muốn bán thì phải nắm giá cho vững, như vậy sẽ được lời. Bây giờ mình bán gấp trong vòng 24 tiếng đồng hồ. Họ trả giá nào cũng phải chịu. Vậy thì mình khéo còn bị lỗ.”
“Miễn gom được tiền là mừng rồi. Đêm nay mẹ tôi lên phi cơ, đâu có thể dây dưa thêm nữa.”
Uông Thành ngạc nhiên, “Hợp đồng chưa xong mà, bác gái đâu có tiền mang qua đó.”
“Mày tưởng là tao không có khuyên hay sao, chỉ là mẹ tao sợ trễ hẹn bọn người đó khó dễ Hy Hiền. Dù không có tiền vẫn về giải thích.”
“Hy Hiền chuyến này làm khổ mẹ con anh quá!” Uông Thành không thể không trách.
Trông thấy Cố Thừa Luân và mẹ Cố bôn ba chạy tiền, người ngoài như anh còn nhìn nóng ruột, không thể không trách cứ tiếng nào.
Cố Thừa Luân trầm mặc, “Dù sao cũng là người một nhà, chỗ duy nhất để nương tựa vào. Hi vọng sau lần này, nó có thêm bài học, biết rằng làm người xoay sở thật là khó nhọc.”