Cố Thừa Luân vẫn giữ nét vô tư, lại còn nói đùa: “Đương nhiên là có, đánh cướp Ngân hàng đấy. Chỉ là tao không có cái gan đó thôi.”
Thượng Thần Hi cười khiên cưỡng, âm giọng vẫn khác thường: “Mày thử đảo một vòng và nghĩ xem... tiền mà mày cần... không chừng đã nằm ở trong túi của mày rồi. Chỉ coi là mày có biết lấy ra sử dụng hay không mà thôi.”
Lần này Cố Thừa Luân đã nghe được mùi vị lạ lùng trong từng câu chữ của Thượng Thần Hi, anh khựng lại... từ từ quay mặt trực nhìn vào ánh mắt âm trầm của thằng bạn.
Cố Thừa Luân nhíu nhẹ mi tâm, biểu cảm đã chuyển thành một chữ lạnh: “Tận sâu trong nội tâm của mày có một lí lẽ làm người thật là sâu xa... Ẩn ý gì? Khó nói ra miệng lắm à?”
Thượng Thần Hi đứng thẳng dậy, hai tay bỏ vào túi quần, thẳng thắn đi vào đề phân giải đến Cố Thừa Luân: “Mày làm ở Sở Quy hoạch, bề ngoài chỉ là làm công ăn lương cho Chính phủ không có gì nổi trội. Nhưng mà mày có biết không, trong mắt của nhiều nhà Phát triển các người có thể nêu giá cho một mảnh đất...”
“Mày muốn bọn tao ở Sở Quy hoạch lén lấy tin bán ra ngoài?”
“Chẳng có ai bị tổn thất...”
“Chúng tôi làm việc... chẳng có ai làm chuyện vậy đâu.”
“Bên mày đã có người làm như vậy rồi, nếu không tao đã không tự bịa mà nói.” Thượng Thần Hi nghiêm nghị trả lời, vô cùng chắc chắn thuyết phục Cố Thừa Luân.
Cố Thừa Luân không nhịn được nữa, lập tức phản đối: “Cái này do sức tưởng tưởng của mày quá phong phú.”
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, một vẻ bất đồng khó chịu.
“Luân! Tao chỉ muốn nhắc mày là có con đường đi như vậy thôi. Và đã có nhiều người đang đi. Cũng là vì chuyện này, dù cho có những tin mày không đem ra bán nhưng vẫn có nhiều người nắm bắt được. Trò chơi này vốn là như thế, sao mày lại dại dột?”
Cố Thừa Luân nóng giận đối đáp: “Bởi vì tao còn tính người...”
Cố Thừa Luân quay người bỏ đi. Thượng Thần Hi cố gắng hỏi tới để giữ chân lại: “... thì được lợi hay sao?”
Cố Thừa Luân quay mặt lại, chắc nịch nói: “... nhưng thiệt thòi hay sao?”
Thượng Thần Hi cũng không nhin được, bất mãn lao tới gần: “Luân! Trên đời này ở hiền sẽ bị chà đạp...”
“Tao chỉ tin ‘ở hiền sẽ gặp lành’...”
“Mày muốn làm mẫu người này?”
Cả hai người gân cổ đối đáp, cặp mắt đều đỏ ngầu.
Lần này Cố Thừa Luân rất kiên định nói:
“Chú Hiếu chính là như vậy... Chú ấy là người thầy dẫn dắt tao ra nghề. Chú ấy đã là một tấm gương tốt cho tao - làm người trung trực không phải là ngu, có thành tín không phải là ngốc, chúng tôi không kiếm loại tiền đó cũng có thể sống một cách vui vẻ. Chú Hiếu đã trên 50 tuổi, con đường này chú ấy đã đi cho tao thấy rất rõ ràng. Có lẽ mày sẽ cảm thấy rất là nhàm chán, nhưng mà tao cũng không cảm thấy như vậy là dại dột, càng không nhìn ra mình đang thiệt thòi.”
Trông thấy Cố Thừa Luân kích động như thế Thượng Thần Hi cũng không thể tâm bình khí hòa để làm dịu xuống, anh nuốt xuống nước miếng, từ tốn giải thích cho chính mình: “Tao chỉ là không muốn trông thấy mày cứ nợ nần rồi nhận lấy khổ sở, đơn giản vậy thôi.”
“Tép Nhỏ! Tao biết là mày quan tâm cho tao. Tao vẫn luôn coi mày là bạn thân, nhưng mày làm ơn hứa với tao, sau này đừng bao giờ nhắc đến chuyện ăn hối lộ kia với tao nữa. Tao không muốn vì phương thức làm người của hai đứa khác nhau mà khiến cho chúng ta không thể làm bạn bè, mày có hiểu không đây?”
Thượng Thần Hi không muốn nói nữa bất mãn xoay lưng về lại chiếc xe. Cố Thừa Luân cũng buồn phiền hướng về khu chung cư.
Tuy nhiên lúc mở cửa xe ra Thượng Thần Hi chợt nhớ tới liền quay sang gọi lớn với Cố Thừa Luân: “Hey! Luân! Thím Uông có hẹn cả nhóm đến Sênh kí ăn mỳ. Mày chạy bộ đổ mồ hôi như vậy... tắm rửa xong rồi hả đến đó nha. Đừng để cả đám chúng tôi phải ngửi cái mùi đó.”
Cố Thừa Luân quay lại, tức cười nhìn thằng bạn. Sau đó thì tiếp tục rời đi.
...
Sáng sớm Lôi Kình đã gọi Thượng Thần Hi đến biệt thự riêng của ông ấy để trò chuyện.
Không bàn cũng biết ông ấy đang lăn tăn vấn đề gì.
“Nghĩ xem, chúng ta phải hình dung người bạn này của cậu ra sao đây? Là thuần lương hay đơn giản chứ hửm? Chú Hiếu kia cũng chịu thâu tiền, trong cái ngành này của chúng tôi cũng chẳng phải bí mật. Như vậy mà thằng bạn của cậu còn đi tôn thờ ông ta.”
“Chú Hiếu là thầy của nó, khó trách nó đặt lòng tín nhiệm.”
Lôi Kình cười lớn mỉa mai, “Cậu cũng thật thông cảm cho thằng bạn của mình quá chứ. Nếu đổi ngược tôi là cậu thì sẽ thọc bể mánh ngay chú Hiếu kia là loại người gì, không để bạn cậu cứ tiếp tục mù quáng nữa.”
“Phải có lúc thức giấc mà...” Thượng Thần Hi cười khẽ.
Hai người từ trên cầu thang đi xuống quầy bar rót rượu, nhìn nhau trao ra hàm ý, “... thay vì từ miệng tôi nói ra, cứ để nó tận mắt nhìn thấy đi.”
“Cái tên ma giáo này...” Lôi Kình chợt lườm Thượng Thần Hi, “... hôm nay đến sớm không chỉ muốn tôi kí vào cái hợp đồng đơn giản vậy đâu ha.”
Bị Lôi Kình nhìn trúng tâm tư, Thượng Thần Hi không thể không nói thẳng ra ngay: “Tôi muốn nhờ Simon chỗ ông Lôi thu thập tài liệu ăn hối lộ của chú Hiếu.”
Lôi Kình đưa ly rượu cho Thượng Thần Hi, vẻ mặt trầm tĩnh: “Được. Nhưng sau đó cậu dùng vào chuyện gì... không cần nói cho tôi biết. Tôi không muốn mấy người trong giới trách tôi không giữ quy củ, phá vỡ nguyên tắc trò chơi.”
“Yên chí đi ông Lôi. Đây chỉ là công việc nội bộ của Dật Vĩ chúng tôi mà thôi.”
Lôi Kình nhấp ngụm rượu, cảm giác thư giãn, “Tôi thì tò mò muốn hỏi thêm một câu, cậu thật sự nghĩ tốt cho bạn thân của cậu... hay là muốn biến nó hư hỏng đi.”
Thượng Thần Hi trầm mặc vài giây thì thong thả nhấp ngụm rượu và đáp lời: “Tôi muốn nó được khôn lanh hơn. Nó nên nhận ra, bản thân ra đời lập nghiệp không còn nhàn nhã ăn học như trước, có nhiều thứ cần gánh vác. Cứ trung hậu thật thà mãi như vậy sẽ thành ngu muội và bị cá tính này hại chết mà thôi. Làm người lươn lẹo một chút không phải tốt hơn sao?”
Lôi Kình cười đậm. Nhìn Thượng Thần Hi thật sâu sắc sau đó xoay lưng về lại thư phòng.