Giang Kiều: “……”
Giang Kiều sững sờ, sắc mặt xanh mét, đùa cái quỷ gì vậy? Bổng dưng cậu trở thành tiểu tam?
Tâm tư kiều diễm của cậu nhất thời lạnh xuống hơn phân nửa, sau một lúc lâu cậu mới miễn cưỡng nói: “Anh…… Ừm, anh dẫn tôi tới đây không sợ bị cô ấy thấy sao?”
Alex dựa vào khung cửa, dù bận vẫn ung dung, “Sợ cái gì? Cậu đi theo tôi cũng đâu có để ý tới bạn trai mình.”
“Tôi đang định chia tay với anh ta!”
Giang Kiều buột miệng thốt ra, lại phát hiện lời mình nói ra vừa ngu ngốc vừa đê tiện, cứ như muốn giữ người này lại, sợ bị hắn hiểu lầm.
Ngốc quá đi, người ta đã có bạn gái rồi mà còn vây, tra đến nổi trắng trợn, ai để ý cậu có chia tay hay không nữa?
Cậu hối hận vô cùng, Alex lại cười khúc khích, đột nhiên bước lên phía trước một bước, mạnh mẽ kéo cổ áo Giang Kiều, hôn lên mặt cậu, bàn tay phía dưới ôm eo thấp giọng hỏi:
“Thật sao?”
Giang Kiều cắn môi, “Ừm……”
“Em không nói sớm, hại tôi ghen ghét nửa ngày.”
“A?”
Alex hừ nhẹ, “Cho nên mới không muốn nói cho em biết, tôi đã chia tay rồi.”
“……”
Giang Kiều ngẩn ra, tim đập nhanh như vó ngựa, máu trong cơ thể chảy trở lại, nhưng cũng không quá tin tưởng, “Anh đừng nói xạo đó.”
“Nói thật mà.”
Alex lấy điện thoại mở khóa màn hình cho cậu xem.
Mới vừa mở lên liền hiện ra giao diện chat, người này không có để tên, hình đại diện là một cô gái nửa nằm trên bờ cát với ánh sáng hồng nhạt, khuông mặt trái xoan, mái tóc thẳng dài, cười ngọt ngào trong nền trời xanh thẳm.
Alex lướt tin nhắn rất nhanh, cậu xem không thấy rõ lắm.
Nhưng theo Giang Kiều hiểu, chắc là mấy lời giải thích lấy lòng linh tinh, bằng những từ rất hèn hèn mọn.
Alex trực tiếp lướt xuống cuối, trả lời lại: Đống mỹ phẩm này của cô còn ở chỗ tôi, đến lấy sớm một chút đi.
Bên kia rất nhanh đã trả lời: Có thể gặp nhau không?
Alex: Không, hiện giờ đang hẹn hò.
Giang Kiều:……
Thật mẹ nó lãnh khốc vô tình.
Cậu cảm thấy có chút khó chịu cho cô gái kia, đồng thời trong lòng cũng hiểu rõ, thằn nhóc này nói chuyện dễ nghe quá đi, cái gì mà hẹn hò, kỳ thật vốn dĩ cũng chẳng xem cậu ra gì, nói không chừng còn không thiếu người hầu hạ.
Nhưng lúc này, được người vừa đẹp trai vừa có tiền dỗ dành, được ôn nhu ôm vào lồng ngực hôn môi, trở thành tình nhân của nhau, trong lòng cậu đúng là rất nhộn nhạo, hưởng thụ không thôi. Muốn ngừng cũng chẳng được.
Nhân sinh hiếm có được vài lần hoang đường, cậu nghĩ chi bằng tận hưởng hết hôm nay đi.
Ngày mai rồi hẵng quên hắn.
Giang Kiều nghĩ như vậy, liền đẩy cái điện thoại của hắn ra, ngoan ngoãn tiến vào lồng ngực Alex, lúc cậu nghiêng đầu chóp mũi vô tình cọ vào xương quai xanh của hắn, hơi nóng bỏng phả vảo chiếc cổ bóng loáng mịn màng.
Alex rất trắng, có thể thấy rõ ràng mạch máu trên cổ, hầu kết nhô ra rõ ràng, trông có vẻ quyến rũ kỳ lạ.
Giang Kiều nuốt nước miếng, “Anh chia tay lúc nào thế?”
“Sáng nay.”
“A?……”
Không thể tiếp tục nữa, như vậy liền chia tay. Quá trâu bò rồi.
Nhưng Giang Kiều rất nhanh liền quên mắng, thứ nhất, chính cậu cũng không khác lắm, thứ hai, cánh tay Alex đột nhiên dùng sức ôm chặt cậu, ngón tay từ phía dưới váy ngắn bắt đầu sờ soạng vào tất chân.
Kỹ thuật của hắn rất thuần thục, gian xảo cố ý kéo vải lên, làm đến bên dưới Giang Kiều phát đau, không thể không khép hai chân lại.
Tiếp theo hắn cuốn mép váy lên, rồi lại vén váy cậu lên cao, rất nhanh cái mông múp thịt đã lộ hơn phân nửa ra bên ngoài.
Giang Kiều cả kinh, gương mặt nháy mắt đỏ lên. Trước mặt cậu là cái gương làm cậu không dám nhìn thẳng vào, giãy giụa nói: “Đừng, để tôi thự cởi……”
“Tôi nhịn không được.” Alex thấp giọng nói, “Làm một lần trước đi rồi hãy, tôi bảo đảm sẽ làm em sướng, chịu không? Cầu em đó bé cưng.”
Giọng Alex trầm thấp vang lên với tiếng hít khí nhè nhẹ, vừa cầu xin vừa kéo quần lót của Giang Kiều xuống.
Đàn ông là cái đồ lừa dối.
____________________________________________
Có mấy chỗ hai người ve vãn nhau nên mình để Alex gọi Giang Kiều bằng em cho nó tình.