Giang Kiều từ nhỏ đã thích đàn ông, nhưng cho rằng chính mình là con trai, không thích chơi chung với con gái. Đồng thời cậu lại bị cha mẹ ảnh hưởng, cảm thấy tự ti với bản thân, cũng không dám thân cận với con trai.
Sau này khi biết được hoá trang, bị cha mẹ ép buộc giả làm nữ sinh, cậu mới mới quen được một ít nam sinh.
Trừ bỏ Hà Tân Nam, cậu còn chưa có bị ai ôm đâu.
Nhưng Hà Tân Nam lại lùn, vai hẹp, dáng người nhỏ gầy, ôm từ phía sau chỉ làm Giang Kiều cảm thấy khó chịu và hoảng sợ, chứ chẳng còn gì khác.
Cho tới thời khắc này, cậu mới biết được, dựa vào lồng ngực người khác, bị bao phủ trong vòng tay đối phương, luân hãm sức lực mềm nhẹ khó đường thoát ra là loại cảm giác này.
Người này ôm thật sự rất tự nhiên, cằm còn gác trên đỉnh đầu cậu, mùi nước hoa nhẹ nhàng như nước chảy, lắp đầy khoang mũi của cậu là mùi chanh bạc hà tươi mát trộn lẫn hương gỗ tuyết tùng quyến rũ.
Trái tim Giang Kiều đập kinh hoàng, như bên trong có gắn cánh quạt, vội vàng quay vòng. Hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu:
"Anh là ai, anh....anh mau buông tay."
Đối phương nói: "Tôi là Alex, em tên gì?"
Rõ ràng hắn nói tiếng Trung, lại nói ra một cái tên tiếng Anh. Giang Kiều cố ý nói: "Tôi tên Giang Kiều, Giang trong sông nước, Kiều trong nhịp cầu."
"Ồ, cây cầu bên sông." Alex nói, "Tên này ngược lại rất dễ nhớ."
Khẩu âm của hắn, nghe giống như người đến từ Bắc Kinh.
Nhưng Giang Kiều không thèm để ý, chỉ nghĩ là hắn nói tên thật, tên nhóc này ngay cả họ cũng không chịu nói, thật là khốn nạn.
Cậu kéo tay đối phương, xoay người đối mặt với hắn, nhưng bị sự chênh lệch chiều cao làm đơ cả người, lại bị hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu không khỏi cảm thấy bối rối hoảng loạn.
Alex cởi khăn quàng cổ của mình, đem quấn lên cổ cậu vài vòng, " Tuyết rơi lớn như vậy mà em mặc ít thế này, chồng em là thằng ngốc à."
"Hắn không phải chồng tôi."
Giang Kiều cắn môi, cúi đầu điều chỉnh khăn quàng cổ. Đột nhiên chú ý tới logo trên khăn, là mẫu mới của Burberry.
Điện thoại vang lên tiếng chuông, là thông báo WeChat. Cậu đã đổi sim du lịch, Hà Tân Nam không số mới này.
Giang Kiều đang nghĩ có nên nhận hay không, Alex đã vươn một ngón tay, trực tiếp ấn tắt, "Em đã có tôi, còn để ý đến hắn làm gì?"
Giang Kiều trừng mắt liếc hắn một cái, "Tôi có quen biết anh sao."
"Vậy thì mau xuống, đến trạm rồi." Alex nói.
Hắn vừa rồi còn mang ý cười, ánh mắt như có chưa móc câu muốn lột sạch quần áo trên người Giang Kiều, nhiệt tình như lửa. Nháy mắt lúc này đã lạnh xuống, giọng nói bình tĩnh không còn chút cảm tình.
Lúc này ngực Giang Kiều khó chịu cực, mắt thấy cửa đã mở ra nhưng vẫn không nhúc nhích, có loại uất ức nói không nên lời, giống như bị ai chơi một vố.
Cậu đứng ở chỗ đó, kéo dài đến khi tàu điện ngầm bắt đầu tiếp tục di chuyển.
Alex tay trái cắm vào túi quần, lạnh nhạt cậu, cho tới khi nét ửng hồng từ mặt cậu biến mất thay bằng thần sắc tức giận, mới chậm rãi mở miệng:
"Sao lại không đi?"
Giang Kiều: "......"
Cái đồ khùng! Kéo người ta tới lại đuổi người ta đi!
Giang Kiều không trả lời được, sắc mặt dần dần tái nhợt. Alex nhìn thấy thú vị, mới cong khóe miệng, nở nụ cười tà mị khiêu khích, dường như băng tuyết tan rã.
"Được rồi, tôi không hỏi nữa."
Hắn vừa nói, đã duỗi tay ôm lấy vai Giang Kiều, nửa ép buộc dẫn cậu lại ghế, hai người song song nhau ngồi xuống.
Bàn tay kia ban đầu còn đặt trên vai, rất nhanh đã trượt xuống ôm eo, cách một tầng áo khoác, làm Giang Kiều đứng ngồi không yên.
Alex gục đầu xuống, cánh môi phun ra hơi thở ấm áp, chầm chậm vuốt ve da thịt non nớt trên vành tai Giang Kiều, thanh âm trầm thấp như tiếng đàn violon trong đêm vắng toát ra vẻ lười biếng.
Làm màu nhưng mà gợi cảm muốn chết luôn.
"Nếu như em thật sự xuống xe, tôi khẳng định là phải cầu em trở về." Hắn nói, "Vừa rồi lúc em cười với tôi, em giống như một tinh linh nhỏ có cánh, không cẩn thận liền bay đi."
Lời này tuy giả dối muốn chết, nhưng hắn nói thật nghiêm túc, cứ như tất cả là sự thật, cho dù Giang Kiều nửa tin nửa không, cũng không khỏi cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, giống như bị lông chim trêu chọc.
Nhưng lúc này cậu đã bình tĩnh lại, không còn bị hắn dắt mũi, liền đẩy Alex ra, nói: "Tôi còn muốn đi phố cổ."
"Tôi cùng em đi."
"Anh muốn làm gì?"
"Em nói xem?"
"Tôi không nói."
"Muốn chịch em."
"......"
Giang Kiều trợn to mắt, trong đầu nổ tung, buột miệng thốt lên: "Anh...... Sao lại thế này, anh là cái đồ không biết xấu hổ?"
Tuy rằng trong lòng cậu biết rất rõ, người này rõ ràng biết cậu đã có đối tượng vẫn muốn trêu chọc, nhất định không có ý tốt, tha hương nơi đất khách, hơn phân nửa là hẹn chịch.
Nhưng mẹ nó cũng quá không khiêm tốn rồi.
Giang Kiều vừa thẹn vừa giận, sắc mặt phiếm hồng, hàm răng trắng bóng cắn môi, đem đôi môi đã thoa son cọ đến tươi đẹp ướt át.
Dáng vẻ nhỏ nhắn vừa thanh thuần vừa hư hỏng này làm Alex nhìn đến khoái chí, không khỏi cười nói: "Chúng ta thích nhau, còn muốn gì nữa?"
Giang Kiều bĩu môi, "Ai thích anh."
Quá tự tin rồi.
"Em đó. Thêm WeChat của tôi còn cho tôi khi dễ, để em đi em lại luyến tiếc."
"Tôi không có."
"Vậy thì cút nhanh."
"Anh......"
Giang Kiều dỗi cực kỳ, lập tức đứng dậy.
Giày cao gót vừa bước một bước, cánh tay cậu đã bị kéo lại, cả người Giang Kiều lảo đảo đứng không vững, hai chân tách ra, ịn cái mông ngồi lên đùi Alex.
___________________________________
Mặc dù là niên hạ nhưng do công và thụ lần đầu gặp nhau chưa biết tuổi hai bên, nên mình để công gọi thụ là em. Sẽ sửa đổi hoặc không tùy vào những chương tiếp theo nha!!