Bước Lên Thượng Lưu

Chương 21: Không cho cậu đi



Giang Kiều bị hắn mắng tới nổi giận, nhưng cố gắng nhịn xuống, hít thở sâu nói: “Vậy sao. Anh cũng không phải cũng từng du học à?”

“Đó là chi phí chung, so với cậu không giống nhau.” Hà Tân Nam nói, “Hơn nữa cái gì cũng đừng học. Tôi đã sớm cùng mẹ cậu nói qua, ra nước ngoài cũng vô dụng, vì vậy sẽ không cho cậu đi”

“Tôi nỗ lực học, sẽ không lãng phí tiền.” Giang Kiều lạnh lùng, “Nhưng vấn đề bây giờ là rốt cuộc có thể hoà bình chia tay không?”

“Không thể, cậu nợ tôi.”

“Là anh ngoại tình trước.”

“Tôi chỉ quen trên mạng thôi. Huống chi cậu là đồ khuyết tật, tôi thật thích cậu mới có thể chấp nhận. Cậu muốn chia tay, tôi có mặt mũi nào nói gặp bạn bè? Bây giờ bọn họ đều đã thấy ảnh chụp của cậu, cậu phải biết suy nghĩ cho tôi chứ.”

Hà Tân Nam luôn sợ đầu sợ đuôi, nói chuyện với người lạ thì co rúm làm, lúc này lại như răng đồng răng sắt, nói chuyện trôi chảy cực kỳ.

Gân xanh trên tráng Giang Kiều co giật, cắn răng nói:

“Khỏi níu kéo, tóm lại bây giờ chúng ta kết thúc, ai về nhà nấy đi. Anh còn ra ngoài nói bừa, tôi sẽ đem chuyện anh ngoại tình nói ra.”

“Tôi sẽ không nói bừa.”

“Vậy thì tốt.”

“Nhưng tôi sẽ nói cho mẹ tôi,” Hà Tân Nam có chút tự đắc, “Mẹ tôi rất tức giận, sẽ làm gì tôi cũng không biết đâu.”

“Anh……”

Giang Kiều vừa muốn chửi hắn thì tin nhắn của mẹ cậu lại hiện ra. Cậu bổng nhiên có dự cảm không ổn, tay cầm điện thoại run lên.

Vương Tuệ hỏi: “Cùng Tiểu Hà thế nào rồi?”

Giang Kiều nói: “Con chia tay.”

Vương Tuệ: “Sao lại thế này?”

“Mẹ, còn không thể hòa hợp với hắn ta, càng không thể vì kết hôn mà lấy lòng hắn. Ba ngày trước vừa đến Thuỵ Điển, con đã phát hiện hắn ta cùng người khác……”

Còn chưa nói xong, Vương Tuệ liền cắt ngang, an ủi nói: “Không có việc gì không có việc gì, chia tay thì chia tay đi, trước hết về nhà, chúng ta lại tìm người khác.”

Thái độ mẹ câu biến chuyển quá nhanh, Giang Kiều nhất thời bối rối, nửa ngày cũng không nói chuyện. Cậu lại nghe mẹ nói: “Bất quá, ai…… Kiều Kiều, chắc không thể cho con du học được rồi.”

“?!”

Giang Kiều trợn to hai mắt, “Tại sao?…… Tại vì con không kết hôn sao? Con, con sẽ kết hôn mà, hiện lại kết hôn luôn cũng được!”

“Không phải không phải, là anh con hôm qua gọi điện đến, nói là đã cùng người yêu hòa giải, muốn mua nhà, mẹ đã đưa hết tiền cho anh trai con rồi.”

Vương Tuệ cười nói: “Cũng đâu cần thiết xuất ngoại đâu, trở về con liền có công việc, lại còn có thể ở nhà, ở cùng cha mẹ không phải tốt hơn sao, hà tất phải dốc sức đi làm ở bên ngoài? Anh chị con đều không ở đây, mọi chuyện trong nhà cũng cần con giúp đỡ.”

Giang Kiều vội nói: “Nhưng mà thư mời nhập học của con, với lại con thi IELTS cũng cao, còn có visa nữa, hai tháng sau sẽ nhập học, trước đó đã thay đôi nhiều lần, còn phỏng vấn rất nhiều…… Ba con nói sao?”

Vương Tuệ: “Ba con cũng muốn con về nhà sớm một chút. Mặc dù xin visa đã lãng phí rất nhiều tiền, nhưng con lại đến thành phố lớn xin, cũng coi như là đi du lịch, làng phí thì lãng phí đi.”

“Nhưng tiền học phí đóng trước của con……”

“Trường học thu rồi à? Haiz vậy cũng không có cách, nếu như con còn nhập học không phải lại càng tốn nhiều hơn sao, hà tất phải thế, về nhà không phải tốt hơn sao.”

Giang Kiều: “Nhưng mà……”

“Con hiểu chuyện một chút!”

“…… Dạ.”

Kỳ thật Giang Kiều vốn dĩ cũng không nghĩ đến du học.

Vào đêm trước khi tốt nghiệp năm ngoái, ba cậu đến Sydney với bạn bè, lúc trở về liền ồn ào nói nước ngoài không tồi, vui tươi hớn hở khuyên cậu xuất ngoại học cao học.

Giang Kiều chỉ xem là vui đùa, căn bản không để trong lòng. Nhưng hôm sau Giang Văn Minh lại nhắc tới, còn nói rất xem trọng cậu, từ đó Giang Kiều dần dần để tâm.

Khi đó cậu đã bỏ lỡ kỳ nộp đơn, chỉ có thể đợi sang năm nhập học. Giang Kiều không muốn tốn tiền cha mẹ tìm người môi giới, tự mình xoay xở, hỏi vô số người, bài tự thuật đã sửa lại bảy tám trăm lần, phỏng vấn đến đến chóng mặt.

Điểm trung bình môn tốt, nhưng Giang Kiều lại thiếu kinh nghiệm. Cuối cùng cậu cũng đăng kí được vào một trường đại học ở Anh, tuy rằng xếp hạng không cao, nhưng chuyên ngành tài chính, hơn nữa còn có vị trí tốt ở Luân Đôn.

Offer yêu cầu ngoại ngữ, cũng may tiếng Anh của cậu không tệ, đóng cửa học tập hai tháng liền qua được kỳ thi, kỹ năng nghe nói đạt điểm cao, đọc viết cũng vừa đạt đến giới hạn tiêu chuẩn.

Lúc ấy Giang Kiều đã từng nghĩ, kỳ thật ông trời đối xử với cậu cũng rất tốt.

Hiện tại yêu cầu công việc rất cao, sức cạnh tranh của nghiên cứu sinh càng lúc càng lớn, huống chi chỉ cần ở Anh học một năm, tính ra vẫn rất lời, hơn nữa còn có được những trải nghiệm mới

Giang Kiều tưởng tượng như vậy, trong lòng càng vui vẻ hạnh phúc. Cho nên rất nhanh đã bắt đầu chờ mong được du học, mặc sức tô vẽ tương lai. Hăng hái nộp hồ sơ, kể cả những yêu cầu kia của mẹ cậu cũng nguyện ý làm theo.

Nhưng quả nhiên, mọi chuyện không nên nói trước.

Cậu quá mức mong đợi.

Thế nên giây phút này, cậu có thể chết tìm trong thất vọng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv