Giang Kiều bị Alex dỗ ngọt mụ mị đầu óc, cảm thấy dù sao cũng kéo dài, vậy thì thêm hai ngày nữa cũng chẳng sao.
Cậu liền khởi động máy gửi tin nhắn cho Hà Tân Nam: Tôi không có việc gì, nhưng tạm thời sẽ không trở về khách sạn, sẽ nói chuyện sau.
Alex ra ngoài cửa sổ hút thuốc, và dùng xịt khử mùi để làm bay bớt đi mùi thuốc. Giang Kiều lúc này mới rõ vì sao trong miệng hắn lại có hương bạc hà.
Quần áo của Alex rất nhiều, chất đống ở trong ngăn tủ không hề ngăn nắp. Khó găn rút ra chiếc quần jean trong đống đồ cùng cái áo mua cùng cùng Giang Kiều.
Hắn mặc cái áo hoodie mỏng mới mua, họa tiết màu xanh lục, tôn lên bờ vai rộng và chiếc cổ thon dài, tùy tiện nhưng lại rất lịch sự tao nhã.
Hai người đứng chung một chỗ cứ như mặc đồ tình nhân, phong cách giản dị, chiều cao chêch lệch một cái đầu, nhìn qua còn rất xứng đôi.
Giang Kiều vừa rồi chờ hắn, thấy trong phòng rất bừa bộn, áo mưa cùng khăn giấy ném đầy đất, thật sự nhìn không nổi, cậu đành phải kéo đôi chân mềm nhũn đi dọn dẹp.
Lúc này cậu nhịn không được hỏi: “Sao anh không gấp quần áo vậy?”
“Tôi tuần sau liền đi, đến lúc đó lại tìm người thu dọn.”
Đồ vật trong phòng này không ít, thu dọn đại khái là chỉ dọn dẹp gọn gàng, phương tiện mang đi.
Nhưng GDP bình quân đầu người ở Thuỵ Điển luôn cao, sức lao động vô cùng trân quý, Giang Kiều không hiểu lắm: Mỗi ngày dùng mười phút không phải là xong sao, cần gì phải tiêu tiền chứ?
Alex liếc nhìn cậu một cái, cười như không cười nói: “Nhìn không được? Bằng không em giúp tôi dọn đi.”
“Được, nhưng giờ phải ra ngoài.” Giang Kiều nói, “Chờ buổi tối đi.”
“Buổi tối?”
Alex đánh giá liếc mắt nhìn cậu một cái, ôm chầm lấy eo nhỏ của Giang Kiều, tình sắc cắn vành tai cậu, “Nhưng buổi tối thì không có thời gian cho em gấp quần áo đâu.”
Phía trước bị hắn như vậy khiêu khích, Giang Kiều nhất thời tim đập càng nhanh mặt hồng hồng, nhưng bây giờ cậu đã bị chơi đến chín mọng, quần lót ướt đến muốn mạng.
Vội vàng trừng liếc hắn một cái, “Đừng có nháo.”
“Nháo cái gì?” Alex hôn lên phía sau cổ cậu, “Ý tôi là đêm nay có buổi hòa nhạc cho 10000 người, có thể đi xem một chút. Nghĩ cái gì đó?”
Giang Kiều: “……”
“Còn có bữa tối, em muốn ăn trên du thuyền hay là nhà hàng trên đỉnh núi?”
“Không, không cần, tùy tiện ăn là được.”
Alex đảo mắt, nói, “Được, lại là loại này. Tôi sẽ sắp xếp, em tốt nhất đừng có không hài lòng.”
“Sẽ không sẽ không.”
Giang Kiều muốn đi toà thị chính, phố cổ và bảo tàng Vasa*, Alex liền gọi Uber, chủ động dẫn cậu đi tham quan, mua đồ uống cùng quà lưu niệm, chụp ảnh cho cậu ở cảng.
Không chỉ chụp, Alex còn chủ động nhắc nhở cậu đổi tư thế, cánh tay cùng chân nên để chỗ nào chỗ nào...
Cuối cùng ảnh chụp trời xanh mây trắng, người trong ảnh lớn nhỏ vừa phải, so với mấy cô bạn thích chụp ảnh của Giang Kiều cũng không hề thua kém.
Lúc đi viện bảo tàng trên đường trên đường gặp tuyết rơi, áo lông cừu của Giang Kiều không có nón, Alex liền kéo cậu vào quán cà phê, đem áo Canada Goose trên người đổi cho cậu.
Cậu từ chối, Alex không kiên nhẫn nói: “Mua áo mỏng cho em vốn dĩ là tôi sai, ngại cái gì mặc vào đi.”
Giang Kiều cũng chỉ có thể mặc vào, lặng lẽ giúp Alex chắn gió, cậu nghĩ thầm áo hoodie của hắn cũng rất mỏng.
Alex cười nói: “Em còn rất đáng yêu.”
Lúc đến thì viện bảo tàng cũng gần đóng cửa, người bán vé nhắc nhở: “Chỉ có thể tham quan hai mươi phút, hai người có chắc chắn muốn mua vé không?”
Alex nhìn Giang Kiều, thấy cậu gật đầu, liền quẹt thẻ thanh toán.
Người bán vé thấy hai người ôm nhau đi vào, thuận miệng hỏi: “Bạn gái cậu muốn vào xem hả?”
Lời này làm Giang Kiều cứng đờ, lập tức kéo xuống mũ choàng lộ ra mái tóc ngắn, quái dị mà nhìn về phía người bán vé, hai bên đều xấu hổ.
Alex mặt không đổi sắc, phun ra hai từ: “Bạn trai.”
Người bán vé ngẩn ra, tức khắc hiểu rõ mỉm cười, đem vé đưa cho hắn, còn hướng Giang Kiều chớp chớp mắt, như vậy mới giảm bớt cục diện bế tắc.
Giang Kiều quay đầu đi, lén liếc nhìn Alex một cái, thấy hắn đang ở cúi đầu xem vé, đường cong góc nghiêng rõ ràng hoàn mỹ, ánh sáng trên gò má sáng tối không đều đều.
Alex kéo cậu, mở cửa tầng ba bước vào phòng triển lãm, đối mặt với con tàu cao chừng sáu tầng rộng rãi cấu trúc bằng gỗ bị chìm trong chuyến đi đầu tiên của nó vào năm 1628, tức khắc kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Lo lắng phía dưới Giang Kiều không thoải mái, hai người bọn họ đi rất chậm, để quan sát hoa văn trên gỗ thuyền.
Alex hứng thú dạt dào nói đến chạm khắc đầu thuyền, việc sử dụng boong tàu cùng cột buồm, khung xương khoang thuyền và việc dẫn tới vụ chìm thuyền.
Giang Kiều hỏi hắn: “Anh có vẻ rất thích thuyền hả?”
“Ừm.” Alex nói, “Tôi từng mua một chiếc.”