Hắn nghe vậy hô hấp hơi ngừng một tí, ánh mắt phiêu chăng chớp mắt một cái, ta còn sợ mình nói quá nặng lời, thấp thỏm mà nhìn hắn, nhưng hắn chỉ gật đầu, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nói: “Đúng rồi, vậy ngươi còn gọi ghê tởm nữa không?”
Sau khi nói ra, ta cảm thấy khá hơn nhiều và cái gai trong lòng như đã được nhổ ra. Ngoại trừ việc sư huynh yêu thích đánh mông ta hơi mạnh tay, thì ta nghĩ tính cách của sư huynh không thể chê vào đâu được.
Ta lắc đầu, hắn “Ừm” một tiếng, nói: “Ngươi còn muốn biết gì nữa?”
Vừa vặn ta có rất nhiều câu trong lòng, liền nhân cơ hội này hỏi hết thảy: “Ta còn nghe được ngươi tự nói chuyện một mình, ngươi nói chuyện với ai vậy, chẳng lẽ là linh sủng mà ngươi đang nuôi sao? Ngươi tự đặt cấm chế cho mình, vì sao vậy? Loạn hồn là ai? Chẳng lẽ là vật kia vừa mới đi vào thân thể ngươi? Là để hắn nếm trải nỗi đau thống khổ khi lột cốt sao? Sư huynh, ngươi bắt được hắn chưa?”
Nghe được một tràng dài câu hỏi của ta, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi: “Cứ xem như là linh sủng đi, đúng là ta tự đặt ra cấm chế, chính là ngăn cản người khác đoạt lấy thân thể của ta, nếu như người đó động đến linh lực, hắn sẽ nếm trải đau đớn thấu xương.”
“Sư huynh lấy bổn linh của Sầm Hòe thì có ích lợi gì?”
Hắn nói: “Hắn cũng có một kiếp nạn cần phải trải qua, ta chỉ chỉ tiện tay hóa giải, bức Cố Khinh nhận ra ý đồ của hắn, cũng không biết có thành hay không, cũng không có gì để nói.”
Ngay cả chuyện trong lòng Cố Khinh suy nghĩ gì hắn cũng đã tính tới rồi! Ta “À” một tiếng, gật đầu, ta nghĩ sư huynh nhất định đã đoán được tâm tư không giấu giếm trước đó của ta, nên ta không khỏi có chút xấu hổ.
“Bọn họ cũng có kiếp nạn sao?”
Hắn gật đầu, nói: “Dây dưa đến chết, không có kết cục tốt.”
Những lời này quá nặng nề, trong lòng ta không khỏi nhảy thót lên, “Kiếp nạn không thể thay đổi sao?”
“Không biết, phải xem Cố Khinh muốn sao nữa.”
Hắn nắm lấy cổ tay ta, bóp nhẹ ròi chuyển lời, “Còn điều gì muốn hỏi nữa không?”
“Vậy thì… cấm chế có gây hại cho cơ thể ngươi không?”
“Không, nó chỉ là bóp chết linh hồn thôi.”
Sát hồn, đúng là một loại pháp thuật kỳ lạ …
Ta do dự và nói, “Câu thần chú này… hình như hơi…”
“Ác độc phải không?” Hắn đôi mắt hơi trầm xuống, nhìn ta, “Lâm Trần, đây là do hắn gieo gió gặt bão.”
Thấy hắn đã hiểu lầm, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, thậm chí còn liếc nhìn xung quanh, chỉ dám nhìn vào vai và cổ bên phải của hắn, ánh mắt lấp lánh, vội nó:“Ta biết, chỉ là ta… Lỡ như chỉ là một quỷ hồn đi ngang qua …” Ta suy nghĩ, vẫn là bên nói thẳng ra: “Ta dùng gọi thần hương ngươi, có phải là bởi vì cái này mới gọi ra ngoài không…”
“Hắn không phải là người vô tội,” biểu tình sư huynh nghiêm túc, nói: “Sinh thời hắn ỷ vào thân phận của mình mà che giấu bản tính tàn sát bạo ngược, hãm hại người vô tội, còn cùng ma quân cấu kết, dẫn người ngoài xâm nhập nội bộ, không những vu oan mà còn hãm hại người khác, ta tay tàn nhẫn ác liệt, không có chuyện ác nào mà hắn không làm, cho dù hắn có chết cũng không thể đi vào cõi luân hồi, lại còn muốn đoạt lấy thân thể này để làm lại từ đầu, ta tổn thương hồn phách cưa hắn, hắn chỉ biết lợi ích cho riêng mình, hắn là gieo gió gặt bão.”
Ta càng nghe càng thấy phẫn nộ, biểu tình cáu giận, căm giận bất bình nói: “Có kẻ ác độc như vậy sao, là người của môn phái nào? Vậy mà Thương Hành cũng thả hắn đi sao?”
Sư huynh rũ mắt, “Là người của Thương Hành, chuyện đã xảy ra lâu rồi, khi đó Thương Hành là một ổ rắn chuột, Tiêu Nguyên trưởng lão đã bế quan nhiều năm không rõ tung tích.”
“Thương Hành cũng có thời điểm như vậy sao!” Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền biết đó là chuyện có thật, oán hận nói: “Khi đó nhất định là … Ừm…” Ta dừng một chút, vẫn không nhớ nổi cái tên của vật kia, “Nếu chủ nhân của Vạn Sinh kính là ngươi, nhất định sẽ không có chuyện như thế, nhưng tại sao sư tôn luôn bế quan?”
“Nàng dốc lòng cầu đạo, đã đến cảnh giới, vài thập niên trôi qua thì cảnh còn người mất.”
Ta nóng lòng muốn biết kết cục: “Vậy kẻ ác độc kia cuối cùng chết như thế nào?”
“Có một người bị hắn dày vò tra tấn nhân lúc hắn không để ý, đã đánh lén rồi giết hắn,” sư huynh mày nhíu lại, biểu tình thương tiếc, trong mắt cũng mang theo nét bi thương, “Nhưng cuối cùng thì vị tu sĩ kia cũng bị trọng thương, nên đã chết.”
“A…” Trong lòng ta cảm thấy mất mát, đầu tim hình như hơi nhói lên.
Hắn trong mắt hiện lên vài phần ôn nhu, “Nhưng mà người tốt kia đã quên mất hết thảy, và làm lại từ đầu.”
“Có phải hắn đã đầu thai rồi đúng không? Hắn tích công đức đầy người, chắc chắn sẽ sống rất tốt.” Ta mừng cho vi ở trong lời sư huynh nhắc đến, cảm khái nói: “Đã quên cũng tốt, nếu cứ nhớ kỹ sẽ rất đau khổ…”
“Ta cũng thấy vậy,” sư huynh nhìn ta, sờ ta mặt bỗng nhiên giống như thuận theo thói quen trước kia gõ vào trán ta, cũng không giống như vậy, mà là dùng ngón trỏ sờ soạng một chút, cũng không phải là mang ý tứ răn dạy, càng giống như đang an ủi, tán đồng lời ta nói, đồng thời cũng thấy vui vẻ vì người nọ vui.
Lần trước ta đã nói với anh ấy là đừng gõ vào trán ta, đã lâu rồi hắn không làm như vậy, thậm chí ta còn nhận thấy sự khác biệt rất nhỏ giữa sư huynh và Giang Mặc, tuy là cùng một người nhưng trong lòng ta không tránh khỏi có chút khó xử.
Hắn đôi mắt hơi rũ, nhẹ giọng nói: “Tâm tính hắn đơn giản thuần lương, như vậy cũng tốt.”
Dứt lời, hắn nắm ta, vén rèm dẫn ta đi khỏi ra nhà bếp, “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Ta nghĩ hầu như mình đã hỏi hết mọi chuyện, vừa rồi ta hỏi gì sư huynh cũng trả lời câu đó, trong lòng ta cảm thấy thật thoải mái, nên nhất thời không nghĩ ra câu nào nữa, ta thấy hắn đi về phía giường, lúc này mới nhớ ra một chuyện quan trọng.
Căn cứ vào cấm chế trong cơ thể sư huynh, thì hắn đã là một người bình thường, vì mới khôi phục linh lực khẳng định là chưa quen, Kim Đan cùng tu vi nhanh chóng tăng trưởng với khí thế kinh khủng, hiện tại quan trọng nhất chính là hắn nên tĩnh tâm đả tọa, tĩnh tâm luyện khí, để tránh cho kinh mạch tắc nghẽn, lâu ngày đình trệ, thậm chí sau này ảnh hưởng tu vi.
Vậy mà ta còn quấy rầy hỏi hắn những câu như thế, sẽ làm trễ nải việc tu luyện của hắn.
Ta lắc đầu và nhận ra rằng hắn không thể nhìn thấy điều đó, vì vậy ta nói,: “Hẳn là sẽ biến mất.”
Hắn buông ra tay, quay đầu nhìn, ta biết là hắn muốn ta hỗ trợ hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sư huynh, ta sẽ hộ pháp cho ngươi.”
Hắn nghe vậy thì sửng sốt, dường như kinh ngạc nhìn ta hồi lâu, mới nói: “Không cần, việc này không vội, một mình ta có thể làm được.”
Ta bị hắn từ chối nên có chút thất vọng, nghĩ thầm có thể là hắn khó có thể thích ứng chuyện sư đệ bỗng chốc biến thành đạo lữ, tưởng tượng đến đó thôi, ta liền cảm thấy cùng một chỗ với hắn thật ngột ngạt, “Ta đi dọn dẹp nhà bếp…”
“Không cần…” Hắn muốn bắt lấy tayta.
Ta vội vàng chặn lời hắn, lảng tránh mà nói: “Sư huynh điều chỉnh kinh mạch linh khí là tốt rồi, ta nên đi ra ngoài một chút.”
Ta chạy vào phòng bếp, suy nghĩ một lúc rồi khẽ vén rèm lên nhìn vào phòng, chỉ thấy sư huynh đang gác tay lên trán thở dài, rồi chợt ngoảnh đầu sang một bên.
Ta vội vàng hạ màn xuống, thất thần dọn dẹp mớ tro tàn, thu dọn đống hỗn độn đen sì, lấy nùi giẻ lau trái lai phải.
Ta lau chùi một lát, không khỏi len lén đi ra trộm nhìn, hắn đã nhắm mắt ngồi ở trên giường trầm ngâm đả tọa.
Dáng vẻ hắn vẫn như trước kia, nhưng ta càng xem lại càng lo lắng, không biết sự lo lắng này từ đâu đến, một mình đi loanh quanh, dẫm chân suy nghĩ lung tung nhưng không chịu ra ngoài, muốn ở lại với sư huynh.
Ta đoán là phải đến nửa đêm hắn mới thúc đẩy chân khí của linh mạch và ổn định Kim đan trong cơ thể mình.
Không ngờ đến lúc mặt trời lặn, hắn dừng việc đã tọa lại, ta co rúm người nép bên bức màn, nghe thấy tiếng bước chân của hắn đang đến gần nhưng ta chưa kịp trốn thì hắn đã cất tiếng hỏi: “A Trần, đã lâu như vậy rồi, ngươi vẫn ổn chứ?”
Tim ta như thắt lại, ta cứng ngắc đáp: “Ổn, ổn…”
Sắc trời đã tối, cuối cùng mặt trời đã lặn, ta vén rèm bước ra, thấy trước mắt toàn bóng tối, ta cố gắng giả vờ bước chân thật nhẹ, ta đã từng mua nến và chân đèn dầu để tiện cho hắn thắp lên mỗi tối, nhưng bây giờ bọn ta có thể nhìn thấy mọi thứ vào ban đêm, chỗ này hơi tối nên không có đèn là đương nhiên…
Nhưng ta cũng thích cách sư huynh cầm một ngọn đèn dầu bước đến, ánh sáng và bóng tối phản chiếu trên khuôn mặt nghiêng của hắn, và mỉm cười khi hắn bước về phía ta.
Lòng ta trống rỗng, nhẹ giọng hỏi: “Sư huynh hôm nay ngươi đã không ăn gì rồi.”
Hắn nói: “Ta không cảm thấy đói.”
Bước vài bước đã đến giường, hắn lại hỏi ta: “Ngươi muốn ăn thêm chút gì sao?”
Ta lắc đầu, cởi giày leo lên đi văng, cởi quần áo ra rồi gấp lại cho vào sọt quần áo cuối giường, ta ngay ngắn nằm xuống, kéo đệm chăn lên người rồi rúc vào trong ổ chăn.
Hắn đứng im lặng, không nhìn ta mà nhìn sang phía khác.
Trái tim ta như ngừng đập.
Chẳng lẽ hắn muốn để một mình ta nằm cô đơn rồi ngủ trên chiếc giường này sao! Không được không được! Tuy rằng hiện tại không được tự nhiên, nhưng nếu là tối nay hắn không ngủ cùng ta, chẳng phải sau này sẽ dần dần biến thành việc chia giường ngủ, cùng sư huynh đệ có khác gì!
Vạn vật đổi dời, mệnh kiếp đã qua, chúng ta đều trải qua vài lần, có thể nào bị việc này gây vướng bận!
Sao lúc đó ta không vứt cái giường cũ đi! Nếu không, hắn sẽ không có cơ hội để nghĩ về nó.
“Sư, sư huynh…” Ta bắt lấy góc chăn, xuyên màn đêm nhìn hắn.
Trong bóng tối, ánh mắt hắn lộ ra tia nhạt nhẽo, hắn ho khan một tiếng, giọng nói hơi lạnh lùng nhưng ngữ điệu lại mềm mại:“Làm sao vậy?”
Đối mặt với sư huynh, ta thật sự không tài nào mở miệng được, đột nhiên thay đổi chủ đề: “Sư huynh, linh sủng của ngươi đâu rồi? Ta muốn nhìn nó một chút…”
“Nó không có ở đây, có lẽ là đi lạc rồi.”
Ta tiếp tục đáp lời: “Nhưng nó là trân thú quý dị mà? Nếu để lạc mất thì sẽ khó tìm.”
“Không quý lắm, là cho ta ” hắn dừng một chút, “Có lẽ nó sẽ tự mình trở về, ta cũng đang đợi nó.”
Ta đương nhiên không tin nó có thể tự mình trở về, tuy chưa nhìn thấy linh thú nhưng ta đoán nhất định là nó năng lực tiềm ẩn, “Nó là linh thú như thế nào? Sư huynh nhớ mong nó như thế?”
“Ta cũng không biết,” hắn nói bổ sung, “Nó còn chưa thành hình.”
Hắn cởi đai lưng, vươn tay cởi áo ngoài rồi gấp lại, cúi người định nằm xuống, thì ta nóng lòng hỏi: “Sư huynh không đổi sang áo ngủ sao?”
Hắn siết góc chăn của ta, “Không đổi.”
Vẻ mặt ta hơi sửng sốt, thói quen của hắn bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, cả ngày không ăn không uống, buổi tối chưa tắm rửa thay đồ thì liền nằm xuống, đến lúc ngủ cũng không thay bộ áo đơn.
Nhưng theo lời hắn nói, rõ ràng hắn nhớ ra một số chuyện, nếu không hắn sẽ không nhìn ta bình tĩnh như vậy, lúc ta tỏ ra hoảng sợ, hắn cũng lộ ra vẻ đau lòng.
Lòng ta rối như tơ vò, hắn vén chăn chui vào, gần đến mức tôi rùng mình.
Ta nội tâm rối rắm không thôi, hắn xốc đệm chăn, dời thân tiến vào, gần gũi làm ta run run một chút.
Cả người hắn cứng đờ, hỏi ta: “Làm sao vậy? Ngươi sợ ta sao?”
“Đương nhiên là không!” Ta vội vàng duỗi tay, muốn ôm hắn, nhưng trong lòng nghĩ tới đoán lui, chỉ nhẹ nhàng khoác chăn lên cánh tay hắn.
“Sư huynh… Ngươi tự lấy cho mình một nhũ danh, ngươi còn nhớ không?”
Lâm Trần trong mắt Giang Mặc: Sư huynh… Mau tới đây! Tới đây đi! (:3[▓▓]
Tiểu kịch trường:
Lâm Trần ( ôm nồi đất ) ( thương tâm ): (´ ^ ⊂) ta, ta phải vì ngươi lập bài vị cho ngươi…
Lâm Trần: ( viết viết vẽ vẽ ) │v(´~`。)
Mộc bài: 【 nồi đất của Lâm Trần và chồng yêu 】