Lời vừa ra khỏi miệng, ta đột nhiên cảm thấy vận mệnh trong thiên hạ thật đúng là trùng hợp, làm ta không khỏi vỗ tay cảm khái nói: “Ha ha! Thương Mặc, Giang Mặc, cũng giống với tên hiện tại của ngươi!”
“Thương Mặc… Giang Mặc… Lâm Trần…” Hắn thấp giọng đọc mấy chữ này, chăm chú nhìn phù văn, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc, cả người hắn tựa hồ đông cứng lại, sắc mặt lần nữa biến hóa. Ta lại nghe hắn lẩm bẩm lẩm bẩm: “Không…”
“Chuyện gì vậy?”
“Ý ta là … trước đây ta không có lý do gì đã đuổi ngươi ra khỏi Thương Hành.”
Ta suy nghĩ một lúc sau đó nói: “Mặc dù ngươi muốn bảo vệ ta, nhưng đại khái là ngươi cũng không muốn tranh tài cao thấp với trưởng lão…”
Hắn lắc đầu khi nghe những lời đó, “Không, ta sẽ không làm như thế.”
Ta thở dài: “Ta cũng đoán ra được ngươi sẽ nghĩ vậy”
Hắn hơi nhướng mày, hỏi ta: “Có phải trước kia ta và ngươi đã từng đi dạo dưới một gốc đại thụ?”
Ta còn tưởng rằng hắn sắp nhớ lại được chuyện gì, nên khi hắn hỏi thì ta chỉ nhớ được một số hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu, vì vậy ta vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đó là cây đại thụ hải đường do Tiêu Nguyên sư phụ tự tay trồng, chắc là nó đã hơn hai trăm năm tuổi, ngươi thường dạy ta kiếm thuật và tâm pháp dưới gốc cây đó.”
“Mối quan hệ giữa chúng ta trước kia… chỉ là sư huynh đệ thôi sao?”
Ta có chút xấu hổ, khó xử nói: “Chỉ là mối quan hệ sư huynh đệ, sau khi ta uống say quá mức đã chạy đến hôn ngươi, ngươi lại đẩy ta ra…” Hình như còn tát ta một cái…
Hắn thần sắc hơi nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn ta, lại hỏi: “Theo ngươi, những lời mà Cố Khinh nói có đáng tin không?”
Ta nhớ lại lời Cố Khinh nói, ngẫm nghĩ: “Chí ít thì ta có thể tin đến bảy mươi, tám phần trăm.”
“Hắn đã từng lừa ngươi, ngươi còn tin hắn sao?”
“Rất nhiều chuyện ta chỉ mới biết một, chỉ có ngươi và Cố Khinh mới có thể giải thích rõ, nhưng mà ngươi đã quên nên ta chỉ có thể tin tưởng mỗi hắn.”
Hắn im lặng một lúc, rồi lại hỏi ta: “Ta đối xử với Cố Khinh như thế nào?”
“Ngươi rất coi trọng hắn, nói hắn có thiên phú, nhưng tính tình hắn lại ngang ngược chắc chắn sẽ đắc tội với nhiều người, hắn cần phải luyện chắc chắn thuật hư ảnh mới có thể chạy trốn.” Ta suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Nhưng thật cũng kỳ quái, ngươi rõ ràng biết hắn có đam mê tìm kiếm bảo vật thì ngươi không nên dạy hắn những thứ này, hắn không thích thuật hư ảnh, nhưng ngươi vẫn ép hắn tu luyện, việc rèn luyện này hắn đã thực hiện rất nghiêm túc, đã mười năm trôi qua, lần trước ta nhìn thấy hắn làm thuật hư ảnh đến xuất thần nhập quỷ rất đáng kinh ngạc.
Ta cảm thấy bản thân hơi xúc động: “Ta nghĩ ta đã hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi.”
Cũng không biết hắn đã tìm thấy được bao nhiêu báu vật rồi.
Khi hắn hỏi ta như vậy, ta không khỏi nghĩ đến ngày xưa, khi đó mối quan hệ của ta với Cố Khinh khá hòa thuận, còn ta với sư huynh thì không nóng cũng không lạnh.
Mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy dáng người đang luyện kiếm của sư huynh dưới gốc cây hải đường, xuyên qua những cánh hoa kia là ánh mắt của hắn nhìn ta.
Phong tư tuấn dật, khi chất phảng phất của tiên nhân.
Hoa hải đường đỏ hồng nghiên lệ trên cây lúc ấy như phát ra ánh sáng diễm lệ, cũng chính là dưới tàng cây hải đường đó, hắn đẩy ra ta, ta còn ngỡ rằng ánh mắt dịu dàng như gió thoảng mà ta đã hóa thành lưỡi kiếm, đâm thẳng vào lòng ta.
Hắn sờ chiếc nhẫn, trên mặt vẫn mang theo vài phần nghi hoặc, nói: “Hình như quan hệ của ngươi với Cố Khinh cũng không tệ.”
Ta còn đang hồi tưởng, trước mắt hình như có dư ảnh của những cánh hoa kia, khi ta định thần lại thì không biết trả lời hắn như thế nào nên ngập ngừng.
“Ta có thể hỏi một câu được hơi lạ không?” Hắn không thèm trả lời, ngược lại hỏi ta: “Ví như cái kính vạn sinh, ta đã nói gì đó với tấm gương chưa?”
“Ngươi nói gì lạ vậy? Ngay cả một chút hiếu kỳ với tấm gương kia ngươi cũng không có, chứ đừng đến việc ngươi nói gì với cái gương, khi trưởng lão lên tiếng khoe khoang thì sắc mặt ngươi vẫn không thay đổi, giống hệt như lúc ngươi nói chuyện với ta,” ta hơi chột dạ, nói: “Ngươi lúc đó giống như nhìn ra ta muốn trộm kính vạn sinh, còn đặc biệt cảnh cáo ta, nhưng thiếu chút nữa ta đã phạm sai lầm…”
“Ngươi vốn không thích vị trưởng lão kia, vì sao còn dùng kính ngữ với hắn?”
“Bởi vì ta không nhớ tên lão ấy,” ta suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: “Thậm chí ta còn không nhớ rõ lão trông như thế nào, chỉ nhớ là lão không thích ta, Cố Khinh cũng ghét lão nữa.”
Nghe vậy, hắn lại nhìn chiếc nhẫn, nhìn chằm chằm phù văn, trầm mặc một hồi, sau đó lại hỏi: “Lần đó ta dùng cái gì trừng phạt ngươi?”
“Là dùng thước! Dùng tay sao được!” Ta vốn định đẩy hắn ra nhưng thấy hiện tại hắn còn yếu nên ta lập tức thu lực, nũng nịu ấn ngực hắn.
Ta đỏ mặt, sao hắn có thể nghĩ ra một hình phạt lạ như vậy! Thật là hạ lưu!
“Ngươi năm đó ngay cả đầu cũng không cho ta ngẩng đầu, ta cũng không dám nhấc lên, thật sự là xấu hổ…”
“Ta chỉ đánh trúng một lần thôi.” Tuy hắn hỏi nhưng giọng rất chắc chắn.
“Ừm…” Ta ngạc nhiên là tại sao hắn lại đoán ra.
“Lúc ta đánh ngươi xong thì không nói lời nào liền quay người rời đi, mấy ngày sau cũng không thấy ngươi.”
“Đúng vậy, sau này ngươi cũng không nhắc chuyện đó nữa.” Cũng may là ngươi không nhắc nữa, nếu không thì ta xấu hổ lắm.
Hắn bỗng nhiên đỡ trán thấp giọng cười, lại ngẩng đầu lên, nhìn ta cười.
Rất hiếm khi hắn cười như thế này, ta không thể biết điều gì đã thay đổi, nhưng cuối cùng ta cũng thấy sắc mặt hắn cũng khá hơn nên ta rất vui, nhưng ta vẫn nói với hắn: “Ngươi cười trông ngốc quá.”
“Đúng vậy, ta thật ngốc.” Hắn vẫn cười, nhìn chiếc nhẫn lần nữa rồi trả lại cho ta, nói: “Cũng cảm thấy hơi xấu hổ…”
Thấy hắn nghiêm túc nên ta vội nói: “Ngươi muốn cười thì cứ cười chứ ngại gì, gần đây ta thấy ngươi buồn lắm, làm ta cũng buồn chết được.”
Hắn buột miệng: “Đừng nói từ ‘chết’.”
Hắn vừa dứt lời, ta cùng hắn sửng sốt.
“Câu nói vừa rồi nghe quen quá, ngươi từng nói câu này rồi.”
Hôm nay có nhiều thứ thật trùng hợp, có tới ba câu trùng nhau…
“Phải không…” Hắn nhìn ta, đưa tay lên sờ cổ ta, ánh mắt hắn làm ta nhìn không rõ là đang kinh ngạc hay vui mừng, hối hận hay bối rối, tóm lại là rất phức tạp, nói: “Hy vọng là thật.”
Ta vỗ nhẹ vào tay hắn và nói: “Ta đã hết đau lâu lắm rồi, thật đấy.”
Hắn nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt ra lần nữa vẻ mặt đã bình tĩnh không hề hấn gì, trên khuôn mặt tái nhợt nay hiện lên một chút hồng hào.
Ta vui vẻ hỏi hắn: “Sao hôm nay ngươi lại nghĩ đến việc hỏi về quá khứ của mình? Trước đây ngươi chưa bao giờ hỏi ta.
Hắn vuốt nhẹ mặt ta, thì thầm: “Chỉ là hôm nay ta muốn biết thêm một chút.”
“Vậy ngươi còn muốn biết thêm gì không?”
Con ngươi màu hổ phách của hắn nhìn ta, quan ảnh lung linh bên trong phản chiếu khuôn mặt ta, nói: “Từ trước đến nay trong mắt ngươi, ta là người đã hại ngươi, tại sao ngươi lại cứu ta?”
“Ta cũng không biết, thật là kỳ quái,” ta hơi mơ hồ, trả lời: “Ta lúc đó thật sự muốn giết ngươi…”
Nói xong, ta giật mình, vội ngậm miệng lại, lo lắng nhìn hắn.
Ngược lại hắn chỉ cười một chút.
Ta vội vàng giải thích: “Nhưng ta, sau đó ta lại cứu ngươi…”
“Ta biết.”
Đột nhiên hắn duỗi tay ôm chặt ta vào lòng, ta cũng ôm lại hắn, không nói muốn nói chuyện nữa, hắn cũng im lặng hồi lâu, chỉ lặng lẽ ôm lấy ta. Ta tưởng hắn mệt, nhưng cũng đã khuya nên ta giục hắn mau ngủ đi, rồi đi thổi tắt nến cởi quần áo và chui vào ổ chăn ôm hắn ngủ.
Trong bóng tối, hắn nắm lấy tay ta, ta còn tưởng hắn sẽ không hỏi thêm gì nữa, nhưng hình như hắn lại nghi hoặc mới hỏi ta: “Lần đó ta đánh ngươi xong thì ta có bôi thuốc cho ngươi không?”
“Không có.”
Qua vài ngày thì sẽ ổn thôi, cần gì phải bôi thuốc nữa?
Hắn vòng tay ôm ta nói: “Chắc là ta không dám bôi thuốc cho ngươi…”
Ta nghe thấy trong lòng hắn mơ hồ có chút hối hận, vội vàng thuận theo côn bò, lẩm bẩm: “Mà lại không có lệnh của ngươi, ta cũng không dám tự mình bôi dược.”
“Ngươi còn mặc kệ ta đi bế quan…” Ta mổ cái chóc vào mặt hắn, vuốt ve eo hắn, muốn hắn nói vài câu an ủi ta.
“Rất đau sao.”
“Đau lắm.”
Nghe vậy, hắn cũng không có vội vàng an ủi ta, ngược lại hơi thở của hắn bỗng trở nên ấm áp hơn một chút, trong bóng tối ta thấy đôi mắt hắn cực kỳ sáng, giống như dã thú nhìn thấy con mồi, thân thể căng thẳng chuẩn bị lao tới cắn nuốt.
Trong lòng ta cảm thấy bồn chồn và ngứa khi hắn nhìn ta, và ta có một ý nghĩ mờ nhạt, nhưng ta cảm thấy rằng hắn sẽ không nói như vậy.
Không thể nào… Chẳng phải gần đây hắn rất mệt mỏi sao… Nhất định không phải ý đó!
Ta sợ rằng mình sẽ mắc sai lầm và lại xấu hổ như hôm trước nên ta ngoan ngoãn ngồi yên.
Nhưng hắn cứ nhìn ta như vậy, trong mắt hắn dường như càng lúc càng chứa nhiều dục vọng, hắn khẽ cúi mặt lại gần ta và cắn nhẹ lấy đôi môi này, cẩn thận liếm láp rồi đưa tay đến eo ta mơn trớn.
“Vậy bây giờ để ta xoa cho ngươi.”
——————–
Tiểu kịch trường ①:
Giang Mặc / Lâm Trần: (›´ω`‹ ) chết đói mất thôi, rốt cuộc cũng không cần phải nhịn nữa.
Tiểu kịch trường ②:
Giang Mặc: Ngực anh đau quá…
Lâm Trần: Để em cho xoa cho anh (ง ˙o˙)ว
Lâm Trần: Mông em đau quá…
Giang Mặc: Để anh xoa cho em.