Người tu tiên chú trọng thanh tâm quả dục, tu hành khổ luyện
Tình yêu giống như một thứ gì đó nhỏ bé không đáng kể trong quá trình tu hành, cắt bỏ sắc dục, tu luyện khắc nghiệt thường là con đường người tu tiên hay chọn nhất.
Sư tôn Tiêu Nguyên Nguyên lão quanh năm ẩn cư, từ lúc ta vào Thương Hành tới nay, ta chỉ gặp được sư tôn vài lần, nên từ khi ta trở thành đệ tử, ta đều được sư huynh dạy dỗ.
Thậm chí từ lúc đầu ta được chọn làm đệ tử, đều là do sư huynh chọn ta.
Thành tích của ta trong buổi tuyển chọn cũng bình thường, thậm chí không có chút nổi bật.
“Là hắn.” Ta nghe thấy một giọng nam lạnh lùng.
Có rất nhiều tiếng ồn xung quanh ta, và mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ta, ngạc nhiên có, không hài lòng, hâm mộ và ghen tị đều có.
Ta ngẩng đầu lên giữa những tiếng cảm thán, nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ áo xanh bạch y, ta híp mắt nhìn hắn, hắn phất tay áo, một chiếc nhẫn ngọc vân văn xuất hiện trước mắt ta.
Ta ngơ ngác bắt lấy nó, những chiếc tua mềm dính vào cổ tay ta, lành lạnh và man mát.
Mặt mày hắn lạnh nhạt: “Tiểu sư đệ cùa Thương Hành Phá Hiểu Phong, ngày sau sẽ chỉ giáo nhiều hơn.”
Tiểu sư đệ…
Ta từ xa nhìn bề trên, dáng người hắn đĩnh bạt, tuấn lãng vô song, trong mắt lại là không hề có chút ấm áp.
Người được công nhận kế thừa đời kế tiếp của Thương Hành—— Sở Huyền Quyết.
Ta lúc ấy từng nghĩ, sao ta lại bị một người như vậy nhìn trúng chứ… Ta mơ mơ màng màng đi theo hắn đi vào Phá Hiểu Phong.
Kể từ đó, ta ngã vào tình yêu mà người tu tiên khịt mũi coi thường nhất.
Theo như bọn họ nói, căn cốt của ta hiếm đến mức ngay cả Tiêu Nguyên trưởng lão, người không màn thế sự trên đời này cũng đến gặp ta. Sư tôn hạc phát đồng nhan, khuôn mặt phúc hậu, tuy đã sống ngàn năm nhưng trông bà vẫn như phụ nữ ba mươi tuổi, dịu dàng ít nói, nét mặt ôn hòa, một chút cũng không giống như năm đó chống đỡ vạn quân Ma tộc, bình ổn mưa gió mệnh diêm tiên quân.
Ta kéo tay áo sư huynh, mặc dù ta đã lấy hết can đảm, nhưng đối diện với sự uy nghiêm của Tiêu Nguyên trưởng lão, vì vậy ta rụt rè gọi một tiếng: “Sư tôn.”
Nàng gật đầu xem như đã biết, ánh mắt thâm thúy, nhìn ta hồi lâu, mới cười nói: “Quả nhiên là một hạt giống tốt, may mắn là ta đã không bỏ lỡ, truyền âm để Huyền Giác chỉ điểm cho ngươi.”
Ta ngẩn người, thì ra là trưởng lão chọn ta, chứ không phải là sư huynh…
Nhưng ta còn đang vui sướng vì trưởng lão nói thiên phú của ta không tồi, ta nhìn về phía sư huynh lại thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, vẫn lãnh đạm.
Ta ngượng ngùng không vui nữa mà cúi đầu.
Năm ấy ta mười hai tuổi cùng sư huynh tương ngộ, tu hành quá muộn và đã qua độ tuổi lý tưởng, nhưng Tiêu Nguyên sư tôn lại đem ta phó thác cho sư huynh dạy dỗ, mà sư huynh có vẻ không đồng ý việc này, chỉ bảo ta mỗi ngày cưỡi ngựa chạy bộ để rèn luyện thể chất.
Ban đầu, mỗi ngày ta đều làm chăm chỉ, nghiêm túc ngồi xổm, khi đó ta chưa luyện được tích cốc, lại bực vì không thể ăn uống hay giải trí ở trong sân, sau đó một số đệ tử Hiểu Phong vô tình thấy ta như vậy, lén trộm cười ta, ta cũng chậm rãi nhận ra được sư huynh chỉ dạy có lệ và không hề kiên nhẫn…
Ta rất buồn, sư huynh bởi vì lời nói của Tiêu Nguyên trưởng lão mà lựa chọn ta tiến vào Hiểu Phong, thật ra sư huynh không thích ta một chút nào!
Ta mấy lần nghĩ biện pháp đi tìm sư huynh, nhưng lần nào sư huynh cũng gạt ta đi, Tiêu Nguyên trưởng lão quanh năm bế quan, không màng thế sự, chọn đồ đệ chẳng qua là theo quy củ của môn phái, chứ thật sự không quan tâm đến ta, cũng có lẽ đã quên mất ta. Cố Khinh bên cạnh luôn lập dị, hắn chắc chắn sẽ không giúp ta thuyết phục sư phụ của mình…
Không ai quan tâm đến ta, nếu trước đây thì không tính, từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, lẻ loi cô độc một mình, nhưng ta thật là không muốn sư huynh cũng như vậy…
Ta càng nghĩ càng tủi thân, chạy tới trong viện hắn, đập cửa gọi hắn “sư huynh sư huynh”, hỏi hắn vì sao không để ý tới ta không dạy dỗ ta, ta gọi từ sáng sớm đến chiều tối, cuối cùng bật khóc ở ngoài cửa, giọng cũng đã khàn.
Sư huynh có vẻ không kiên nhẫn, cũng có vẻ bị tiếng ồn ào làm cho khó chịu, cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, thấy ta như vậy thì sắc mặt tối sầm lại, tùy ý đuổi ta đi: “Đệ về trước đi…”
Ta thất vọng rời đi, trong bụng tức giận và đau lòng, ngủ thì không ngon giấc, nhưng vừa rạng sáng hôm sau, sư huynh đã đến sân của ta và nói rằng hắn sẽ dạy ta tâm pháp nhập môn. Không chỉ có như thế, hắn còn mang đến một lọ linh dược.
“Cái này dùng cho của mắt đệ.” Hắn ném cho ta một chiếc lọ nhỏ vào trong ngực ta, “Mỗi tối đệ phải lau sạch rồi nhỏ vào mắt, nghe rõ không?”
“Nghe rõ rồi!” Ta vui sướng vô cùng, mở to đôi mắt sưng húp gật đầu, ta sụt sịt, “Cảm ơn sư huynh…”
Mặt mũi hắn vẫn nhàn nhạt, trong mắt hắn có chút ý dò hỏi, nhưng cổ họng hắn lại nghẹn ngào, giống như đang cười, cười vì sự xu nịnh ngu ngốc của ta, cười vì sự vâng lời vụng về của ta.
Mặc dù sư huynh bắt đầu dạy ta pháp thuật, nhưng ta vẫn không an tâm, ta sợ hắn không vui liền phất tay áo lên mà bỏ đi và không bao giờ quay lại nữa. Ta đã cố gắng hết sức để làm hài lòng hắn, nhưng những gì ta làm thực sự quá nhỏ bé với hắn.
Ta định làm đồ ăn cho sư huynh, nhưng hắn ăn được vài lần thì hắn lại bảo ta đừng làm nữa, còn khoa trương giải thích lý do, ta hơi nản và đi tìm món khác để lấy lòng hắn. Thỉnh thoảng ta hái một vài bông hoa cho sư huynh, tập luyện nghiêm túc dưới sự thúc giục của sư huynh, hay ta sẽ trồng những loại cây linh thảo thú vị để khiến sư huynh cười.
Thời gian trôi qua, ta đã có thói quen lấy lòng sư huynh, hắn sẽ cười, nhưng không rõ ràng, ta vẫn cảm thấy rằng sư huynh đang cười vì sự vụng về của ta.
Tu luyện pháp thuật không tệ, nhưng tích cốc là đơn giản nhất, thật sự học không nổi, những ngày học tích cốc không thể nghi ngờ là khó chịu nhất, luôn nhịn không được mà lén lút tìm đồ ăn.
Sư huynh mấy lần bắt được ta lén ăn, lần nào cũng đem đồ vật trong tay ta ném đi, hắn nhíu mày thật sâu: “Không biết mấy thứ này có gì ngon, khiến ngươi chảy nước miếng như vậy! Kim đan còn không luyện được! Ngươi cho rằng một khi đặt Trúc Cơ, tất cả sẽ đạt thành tựu sao!”
Hắn dùng bùa chú giam cầm ta, ở bên cạnh ta bốn mươi chín ngày không rời, ta khóc lóc muốn ăn, hắn nhắm mắt ngồi thiền, một mực không để ý đến ta.
Bốn mươi chín ngày sau, sư huynh mở mắt nhìn ta, nhắc ta nên tu pháp tâm, nước mắt ta giàn giụa trên mặt, ta đói bụng ngồi thiền, thiền được hai ngày, ta mở mắt, mặc dù dạ dày ta trống rỗng, nhưng ta chỉ cảm thấy thân thể nhẹ như chim én, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Hóa ra sau khi luyện được tích cốc là có cảm giác như thế này…
Sư huynh đi tới, cúi đầu nhìn ta, ta rưng rưng nước mắt, hắn cũng không có biện pháp nào, liền lấy tay chọc chọc vào cái trán xem như sạch sẽ của ta, vừa chọc vừa nói từng chữ một: “Ta nghĩ ngày sau ta độ kiếp, chỉ sợ không có động tĩnh lớn như ngươi ngày hôm nay.”
Ta không nói gì, đưa tay lau đống hỗn độn trên mặt, nhưng hắn đã sử dụng thuật tẩy bụi để loại bỏ tất cả bụi bẩn trên mặt ta.
“Đệ giận à?” Hắn ngồi cạnh hỏi ta.
“Không có…” Ta quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Ta không dám chọc giận sư huynh…”
Sư huynh khịt mũi nhẹ.
Vừa nghe, ta biết hắn lại cười nhạo ta rồi…
Sư huynh không hay cười, nếu có thì hắn đang cười nhạo ta là kẻ ngốc, không biết tự nhận thức.
Ta quay đầu nhìn hắn, hắn không kìm được nụ cười, vừa nhìn thấy ta liền hạ khóe miệng xuống, suýt chút nữa khiến ta còn tưởng rằng là ảo giác.
Hắn ngữ khí đều đều, trầm giọng nói: “Ta làm là vì lợi ích của ngươi, trước khi nhập tích cốc, ngươi nhất định phải có một thanh đại cổ kiếm, cái gì cũng không thể thiếu.”
Ta cũng biết mình vô lý nhưng vẫn liếm môi nói: “Ta muốn ăn.”
Sư huynh tức giận mà cười, nhất định chưa từng thấy qua ta ăn thịt ngon như thế nào, hắn vươn cánh tay đặt trước mắt ta, “Ăn thịt sư huynh đi!”
Sư huynh, người này lại còn biết nói đùa sao?
Hay hắn thực sự tức giận vì nghĩ rằng ta không thể kiềm chế được lòng tham của mình?
Ta nhìn sư huynh, nắm cánh tay hắn, yếu ớt cắn vào cổ tay sư huynh, không phải cắn mà chỉ chạm môi và răng của ta vào, nhưng sư huynh lập tức rụt tay lại, như thể ta làm hắn đau.
Ta vội vàng nói: “Thịt sư huynh không ngon, ta không ăn đâu.”
Hắn lau cổ tay: “Ngon mới lạ chứ”.
“Cố Khinh sẽ luyện được Kim Đan, ta phải tìm cho hắn bổn mạng kiếm,” vẻ mặt hắn bình tĩnh đứng lên, “Khi ta trở về, hy vọng nhìn thấy ngươi đã ổn định được sơ kỳ Trúc Cơ.”
Nói xong, ta còn chưa kịp nói xong, bóng người của hắn lóe lên, biến mất tại chỗ.
Ta ngây người ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại, còn đang băn khoăn không biết mình có đắc tội với sư huynh ở chỗ nào không, ta sờ sờ bụng, chợt ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, quay đầu lại thì thấy trên bàn có một bát bánh đậu ngọt, nhiều đến nỗi như muốn tràn ra ngoài.
Ta sung sướng chạy ra khỏi giường, nhặt một cái và cắn một miếng.
Này bánh thật ngọt! Sư huynh cũng thật tốt!