“Thích không?”
“Thích!” Ta cười đến mi mắt cong cong, nói: “Đa tạ sư huynh.”
Khóe miệng sư huynh hơi hơi câu lên, lúc nào cũng lãnh đạm nhưng nếu hắn nở một nụ cười, tất nhiên sẽ khiến người đối diện thích đến không rời mắt.
Sao ta có thể là ngoại lệ được, ta ngẩng người nhìn hắn không chớp mắt, rồi lại sợ tình cảm của mình sẽ bại lộ trước mắt sư huynh, nên ta bối rối nhìn về trời cao xanh thẫm phía xa.
Hắn cười cười, nói: “Ngươi thích cái gì thì nói cho ta biết.” Hắn tay nâng lên trước mặt ta, giống như trước đây ấn lên trán ta vài cái, nhưng hắn lại lập tức buông tay xuống.
Giọng hắn khôi phục như cũ mà lạnh lùng, lời nói có chút không đứng đắn, nói: “Còn nhìn chằm chằm người bán sơn trà, giống bộ dáng gì nữa…”
Ta biết là sư huynh nói giỡn, nhưng trong lòng vẫn có chút thẹn, lập tức hạ mình nhận sai.
“Đệ biết sai rồi.” Ta cười nói: “Về sau chắc chắn nghe sư huynh giảng.”
Ta ngồi ở dưới tàng cây, nhìn chằm chằm túi giấy dầu của vài ngày trước, túi đựng sơn trà ngày ấy sư huynh cho ta nhưng ta chưa ăn hết, ta vẫn luôn giữ nó cẩn thận, mới chỉ ăn một chút, ta đưa tay tách từng miếng sơn trà ra, gặm từng miếng từng miếng mà ăn.
Vài cánh hoa bị gió thổi qua rào rạt rơi xuống.
“Đệ biết sai rồi, đệ nhất định sẽ nghe sư huynh giảng…” Giọng người kia kỳ quái bắt chước câu nói của ta khi nãy, ta vừa nghe thì biết ngay người kia là ai, cúi đầu xuống không để ý đến hắn.
Cố Khinh mặc trên người huyền y, cong đầu gối kẹp chặt vào thân cây, rồi đổi chiều ngồi ở trên cây.
Hắn thấy ta không để ý tới hắn, chỉ cười lạnh một tiếng, một tay chống lên cây, xoay người nhảy xuống, rồi tiếp đất bằng hai chân khụy đầu gối xuống sau đó đứng thẳng dậy, đi đến trước mặt ta.
Đôi ủng vàng tơ hắn trên chân là làm từ sợi tơ tằm thiên, vải dệt trên xiêm y là loại lụa mềm nhẹ tựa mây, toàn bộ người ở Thương Hành, trong đó có những bậc cao nhân ngang hàng sư với sư tôn, nhưng chỉ có hắn mới mặc như vậy bởi vì hắn là đồ đệ duy nhất của Sở Huyền Quyết.
Ta đem túi giấy dầu gói lại, đứng dậy muốn đi.
Hắn nhấc tay lên, ngăn không cho ta đi, cười nói: “Vừa rồi khách điếm thông báo rằng còn dư một gian phòng, đêm nay sư tôn không cần cùng ngươi ở chung một chỗ.”
Ta quay đầu nhìn hắn, nói: “Sư huynh không nói cho ngươi biết rằng hôm nay huynh ấy muốn đi Lãng Châu trừ ma sao?”
Sắc mặt hắn thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi gạt ta, sư tôn không có nói với ta.”
Mặt ta không biểu tình,nói: “Đêm qua sư huynh nói với ta.”
Ánh mắt Cố Khinh nhìn ta chăm chú, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu đã đến nơi rồi thì bên kia chỉ còn hai gian phòng, ta và ngươi cùng ở một phòng…”
Ta nói: “Ngươi không thích ta, không cần ngươi phải chịu thiệt.”
“Cho dù không ưa ta đi nữa cũng mạnh hơn ngươi suốt ngày chỉ biết quấn lấy sư huynh của mình!”
Ta bị hắn nói trúng tim đen, bối rối hỏi ngược lại: “Ta quấn lấy sư huynh hồi nào?!”
“Như vậy mà còn nói không quấn người?” Hắn “A” một tiếng, nói: “Nhìn ánh mắt người cũng đủ biết rồi.”
“Ngươi nói bậy gì đó!” Lòng ta nổi lên một chút ngại ngùng, nhưng thấy hắn chỉ nói vài lời chọc vào tâm tư ta, sắc mặt cũng không khác thường, ta cũng cảm thấy yên lòng.
Ta lấy thân phận trưởng bối ra răn dạy hắn, nói: “Ngươi dám nói chuyện với sư thúc vậy sao?”
“Ta khinh!” Cố Khinh phun một tiếng, “Ngươi ở Thương Hành chỉ làm tạp dịch…”
Nhưng mà ta nói không lại hắn, tức giận nên lôi sư huynh ra: “Ta đây là được sư huynh chọn ra!”
Sắc mặt hắn khó coi, nói: “Xem biểu hiện được trúng tuyển của ngươi kìa, cũng không biết sư tôn nghĩ gì mà chọn ngươi?” Cố Khinh cất giọng châm chọc, nói: “Có lẽ là tùy tiện…”
Ta tự biết thiên phú của ta tốt, nên ta không chịu chấp nhận ý kiến châm chọc từ hắn, thế là ta và hắn cãi cọ ầm ĩ hồi lâu, hắn tự thấy không thú vị, ta không nói nữa mà rời đi. Ta liếc mắt nhìn bên hông hắn, thấy trên vòng eo của hắn vẫn chưa đeo bội kiếm, chỉ trụy tông môn ngọc bội với bảo vật trong tộc hắn —— lục lạc Ảnh Pháp.
Ta rũ mắt xuống, trong đầu thầm nghĩ, thì ra là tâm tình không tốt, hắn lại chui rúc vào sừng trâu.
Bảng mạng kiếm là một cây đinh trong lòng Cố Khinh.
Cả đời mỗi người chỉ có một bản mạng kiếm.
Đến Luyện Khí kỳ là có kiếm của chính mình nhưng ánh mắt của hắn cao (kén chọn), chọn tới lựa lui lần lựa không quyết định được, hắn kế thừa Y Bát từ sư huynh, tự nhiên tương đương với thiên phú dị bẩm. Từ “Tự phụ”, dán trên người hắn được hắn thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Y Bát: là hai vật mà các nhà tu hành truyền lại cho đệ tử
Hắn nói: “Thứ ta muốn chọn, phải là loại tốt nhất thế gian.”
Sư huynh cũng theo hắn, chỉ là dặn dò Cố Khinh trước dùng Kim Đan kỳ nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng, cũng ám chỉ hắn không cần tự cho mình là nhất, sư huynh ra lệnh cưỡng chế không cho Cố Khinh xuống núi, hắn tự mình đi tìm để Cố Khinh ở lại.
Cố Khinh nghe không lọt tai, ngược lại thừa dịp sư huynh đi tìm kiếm cho hắn, không chịu ở yên một chỗ, nột phần hắn ỷ vào tu vi của mình cao hơn người, thế nhưng đi đến cấm địa sau núi Thương Hành theo những lời đồn mà tìm thần kiếm thượng cổ.
Chúng ta tìm hắn suốt một ngày một đêm, chờ khi chúng ta tìm được hắn, hắn đã bị kiếm trận quay đến mức nằm thoi thóp thở, may mà ta tới kịp thời, giết chết mãnh thú đang gặm cắn hắn, bảo vệ một chân của hắn, cho dù như vậy, thì thịt trên người hắn đã không còn nguyên vẹn.
Cũng không biết là điềm lành hay vẫn là tai họa, kiếm gỗ bên cạnh được một phen hút máu đầu tim của Cố Khinh, tương sinh tương hộ, thế mà giữ cho hắn một hơi, cứu hắn một mạng.
Cũng thật trùng hợp bởi vì thật khó mà gặp được miếng gỗ đào nguyên vẹn sau ngàn năm, nhưng miếng gỗ kia cũng chỉ được đem làm thành một cây kiếm gỗ.
Tuy rằng kiếm gỗ kia so với thần kiếm cả hai đều có linh khí, nói không chừng ngày sau sẽ hóa thành kiếm linh, trên chiến trường chém giết kẻ thù, kiếm và chủ sẽ là một đôi tuyệt hảo, cũng là chiến hữu của nhau.
Nhưng ngay cả chuyện này hắn cũng nghĩ không ra, hắn cố giải cũng không gỡ được khúc mắc, ngày đêm ở tàng thư quán tìm kiếm phương pháp bản mạng phá giải, ngẫu nhiên mua say quên sầu mà suy sút.
Thiên cơ cuồn cuộn mơ hồ tựa khói bao la tựa biển cả, nào có thể dễ dàng nhìn thấu được…
Ngay cả tên của bản mạng kiếm hắn cũng không lấy, cứ gọi nó là đầu gỗ, khi tâm tình cảm thấy thoải mái, hoặc là khi muốn giết yêu, liền mang theo kiếm bên người, nhưng khi tâm tình hắn không được tốt, sẽ không thèm mang theo, chán ghét đến nỗi nhìn một chút cũng không nhìn.
Về sau năm đầu ta chọn tập mệnh kiếm, ta vốn định tùy tiện chọn tập một ít, để tránh Cố Khinh trong lòng có chút bất mãn, rốt cuộc ta và hắn thường xuyên gặp mặt là đánh.
Sư huynh nghe ta nói xong, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, hắn gõ gõ trán ta, nói ta vụng về mềm lòng: “Đây là chuyện cả đời, không thể nhân nhượng người khác mà khiến bản thân mình sai lầm .”
Tuy sư huynh xem trọng Cố Khinh, nhưng cũng không xem nhẹ ta, chuyện này làm cho ta rất là cảm kích, nhưng ta cũng thật xấu hổ, bởi vì chuyện đó mà sư huynh đích tìm tới Huyền Minh đại sư nhờ người tạo kiếm cho ta.
Chính là một vị sư phụ chuyên luyện kiếm khí, sư huynh làm như thế nào mà tìm được vị cao nhân đã quy ẩn trong truyền thuyết vậy?
“Lấy cái tên cho nó đi.” Hắn đem kiếm đưa cho ta, chất giọng bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng ta từ thần thái của hắn thì ta biết, hắn hiện tại rất hài lòng và vui sướng.
Ta nhìn thanh kiếm này, khiến ta vui sướng nhảy nhót cả lên, thật sự ta rất rối rắm, ta suy nghĩ đuóc vài cái tên, nhưng lại cảm thấy ý nghĩa của nó không xứng với kiếm này.
“Thỉnh sư huynh đặt tên cho kiếm.”
Sư huynh nhìn lãnh kiếm trong tay ta, nó còn chưa xuất ra khỏi vỏ, mà linh khí đã bức người, kiếm quang sắc bén.
Sư huynh nói: “Gọi là Thương Mặc đi.”
“Thương thì ta biết nghĩa.” ta vỗ về thanh kiếm này, nó thuộc tính thủy, chí cương chí nhu, ta tiếp tục hỏi: “Nhưng Mặc là từ đâu mà đến?”
Ngón tay của sư huynh đặt trên mũi kiếm, cách tay của ta chẳng qua khoảng nửa tấc, hắn cười cười, trả lời: “Tùy tiện lấy.”
Sư huynh lại cười, làm cho ta đứng ngây ngốc mà nhìn hắn cười, ngây ngốc mà nói: “Vậy gọi nó là Thương Mặc. Ta cũng thích Mặc…”
Sư huynh ngẩn ra, hắn rũ đôi mắt xuống, gật gật đầu, nói: “Vậy gọi là Thương Mặc đi.”