Vài ngày sau, quả nhiên Nhiếp Duy Dương thu liễm hơn. Nhưng có lẽ bởi vì anh bận, không biết lần này anh trở về có chuyện gì, gần như mỗi ngày đều bận rộn chạy đi. Còn tôi sắp bước vào kỳ thi, ở trường có vô số bảng phải phát phải điền, cũng hiếm khi mỗi ngày đều tới trường học.
Vài ngày liên tiếp, tôi đều không thấy Đồng Miêu Miêu. Ngày đó Felix tới cứu tôi, Miêu Miêu điên rồ cũng nhào về phía anh ta, dưới tình thế cấp bách Felix đẩy cô ngã mạnh xuống đất, cô ấy liền nằm ở đó gào khóc lên, sau đó cũng không biết thế nào.
Mấy người Mai Tử chạy tới hỏi tôi ghi danh vào trường học nào, tôi nói: "Đại học N, cách cũng gần, rất thuận tiện." Không có gì phải chọn, cũng không trốn Nhiếp Duy Dương, cũng không cần vì Miêu Miêu muốn đi học cùng trường với cô ấy, tôi chọn gần là được rồi.
"Vừa hay." Thuyền trưởng cười: "Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn học!"
A Mộc cầm lấy một quyển sách giáo khoa, trừng mắt nhìn một lúc, đột nhiệt xé toạc nó thành hai nửa, nhe răng cười với chúng tôi: "Mình đã sớm không vừa mắt với những vật này!"
Mai Tử che miệng cười: "Ngày mai nghỉ, bây giờ mình lại rất mong ngóng cuộc thi, thi xong rồi thì có thể được tự do! À, đúng rồi, Tô Tô" Cô ấy dường như nhớ tới cái gì, lấy một tờ giấy đưa cho tôi: "Thông báo cuộc thi của Miêu Miêu, thầy giáo bảo mình cầm qua cho cô ấy, làm sao mình biết nhà cô ấy ở chỗ nào chứ. Cậu thân với cô ấy như vậy, cậu đưa cho cô ấy nhé!"
Tôi nói: "Mình không..."
Đúng lúc thầy giáo đi tới, nhấn mạnh công việc trong cuộc thi, Mai Tử vứt lại cho tôi rồi chạy về chỗ ngồi.
Tôi nhìn tờ giấy thở dài, tôi không muốn gặp lại Đồng Miêu Miêu, nhưng mà ai ai cũng biết tôi thân với cô ấy, muốn đẩy cho người khác thì ắt phải đối mặt với một đống câu hỏi, không còn cách nào khác, tôi đành bỏ vào trong túi sách.
Lúc tan học ra cổng trường, tôi nghe thấy có người gọi, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Felix, trên cổ còn treo máy ảnh bất ly thân với anh.
Tôi đi qua, cười với anh ấy: "Felix, sao anh ở đây?" Trong lòng tôi có chút xấu hổ, ngày đó anh rời đi đương nhiên là sau khi biết tôi và Nhiếp Duy Dương xảy ra chuyện gì, không biết anh sẽ nghĩ thế nào.
Felix cười cười, lấy từ trong túi ra một đồ vật đưa cho tôi: "Sim điện thoại di động của em. Ngày đó anh nhặt về, điện thoại đã rơi xuống không thể sửa được, sim này anh nghĩ còn hữu dụng với em."
Tôi nhận lấy, có chút cảm động: "Cảm ơn, anh thật cẩn thận."
Felix vừa cười, nhưng trên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ dường như có trộn lẫn chút u buồn, đôi mắt trong suốt màu lam giống như đóa bụi vân nhẹ nhàng trên bầu trời quang. Anh nhìn nhìn trời, lại nhìn khuôn mặt tôi, mỉm cười: "Có muốn đi cùng không?"
Tôi gật đầu, cùng anh tản bộ đi đến công viên.
Trong công viên nhỏ, cây bạch quả cao lớn trồng đan xen hợp lý xung quanh quảng trường nhỏ, trong sân rộng có người già đang nhàn nhã đi tới đi lui hoạt động thân thể, người bán đồ chơi nhỏ, đồ ăn vặt dựa vào xe ngủ gật. Công viên buổi tối mang đến cho người ta cảm giác thanh bình.
Trong sân rộng có một cây thông khổng lồ, xung quanh nó đặt những ván gỗ dài, tôi và Felix ngồi xuống đó.
Felix có chút bất thường, vẫn không nói gì, tôi đành phải phá vỡ trầm mặc, cười nói: "Felix, chuyện ngày đó em còn chưa cảm ơn anh, nếu chậm một chút thì em thảm rồi!"
"Đừng khách khí." Đôi mắt xanh của Felix nhìn qua tôi: "Đó là việc anh nên làm."
Không khí lại trầm lặng.
Rốt cuộc Felix cũng mở miệng: "Tô Tô... ừm... Có lẽ anh hỏi sẽ không thích hợp, nhưng mà anh muốn biết, em và Nhiếp...."
Tôi thở dài trong lòng, biết thể nào anh ấy cũng sẽ hỏi.
Tôi nhìn anh, cười: "Anh muốn hỏi em và anh ấy có phát sinh quan hệ thân thể hay không?"
Gương mặt trắng nõn của Felix lập tức đỏ lên: "Không, không phải, không phải anh nghĩ... cái kia..."
Một lúc vẫn không nói được gì, rốt cuộc anh thất bại sụp bả vai xuống, giọng điệu chán nản: "Tô Tô, em cũng biết đấy, trong lòng anh vẫn có một phần bị em cuốn hút. Sau khi biết em, tính tình của em còn, ừ, đáng yêu hơn so với anh nghĩ, anh vẫn muốn theo đuổi em."
Tôi trợn to mắt nhìn anh ấy, không nhịn được cười: "Rốt cộc em tốt ở chỗ nào?" Tính tình tùy ý, lại xấu tính, cà lơ phất phơ, ăn không ngồi rồi, ngoại trừ khuôn mặt dễ nhìn thì có chỗ nào đáng để người khác yêu thích chứ?
"Ừ, anh nói vậy cũng không đúng." Felix gãi gãi sau gáy theo thói quen: "Nói thế nào đây... Có đôi khi anh cảm thấy em như đóa hoa hồng kiêu ngạo nhất trong vườn hoa, cẩn thận đi qua em lại đột nhiên làm mặt quỷ, cười lên ha ha. Có đôi khi anh cảm thấy em như một cơn gió không trói buộc không có gì vướng bận, rồi lại trông thấy em phấn đấu quên mình vì bạn bè. Ừ, anh nói không hay nhưng anh muốn nói, em thật sự khiến anh động lòng."
Tôi cười, đôi mắt nhìn những tán lá cao cao của cây bạch quả: "Anh cũng biết, em và Nhiếp Duy Dương nhất định đã phát sinh quan hệ."
Felix nhìn tôi, giọng nói có chút bất ổn: "Em... em... yêu cậu ấy?"
SHARE.