Bụi Bặm

Chương 7: Nhà cũ



Lâm Hoè Hạ đang chăm chú nghiên cứu cấu trúc mái hiên của toà nhà đối diện.

Đột nhiên nghe được lời cầu hôn của Trình Tê Trạch, suýt nữa thì cô bị sặc nước miếng.

"Khụ, sao tự nhiên lại đề cập đến chuyện này vậy?"

"Chúng ta đã ở bên nhau ba năm rồi, cũng đến lúc ổn định thôi." Trình Tê Trạch cúi xuống nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Em không muốn à?"

"Anh đang quyết định vội vàng." Lâm Hoè Hạ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói.

Không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta.

Trình Tê Trạch nhăn mày lại, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Điều này không giống như trong tưởng tượng của anh ta.

Đáng lẽ cô nên phải vô cùng mừng rỡ vì đã được như ý nguyện mới đúng chứ.

Ít ra cũng phải ngạc nhiên và mong đợi chứ nhỉ?

Nhưng ngược lại cô chỉ bình tĩnh nói rằng anh ta đang quyết định vội vàng.

Trình Tê Trạch thừa nhận, lúc anh ta nói ra câu đó là do nhất thời xúc động muốn bảo vệ cô.

Nhưng anh ta muốn kết hôn không phải là chưa suy nghĩ kĩ. Những lời Sở Thần nói trước đây và còn có những chuyện Vương Quế Phương vừa mới nói, không phải là không có lý do.

Cô cần phải có người bên cạnh, cũng cần phải có một danh phận thật sự.

Hai người bên nhau ba năm cũng đến lúc phải ổn định rồi.

"Em không muốn lấy anh sao?" Mắt Trình Tê Trạch tối sầm, kìm nén cảm xúc hỏi lại lần nữa.

Lâm Hoè Hạ mím môi.

Một lát sau, cô khẽ gật đầu, nói rõ: "Em không nghĩ rằng chúng ta sẽ kết hôn."

Trình Tê Trạch: "........"

Trình Tê Trạch vô cùng bực bội, hung hăng hút thuốc.

Anh ta ghét cảm giác bị từ chối, cũng không hiểu sao lại có cô gái sẽ từ chối lời cầu hôn của anh ta. Vậy mà lại là cô bạn gái ba năm của anh ta.

Lâm Hoè Hạ biết lúc này Trình Tê Trạch đang rất tức giận, nhưng cô không thể nói dối anh ta được.

Cô vẫn luôn cho rằng, một ngày nào đó Trình Tê Trạch chán rồi sẽ chia tay với cô, nhưng chưa từng nghĩ đến anh ta muốn cưới mình.

Căn bản, hai người ở hai thế giới khác nhau.

Chỉ là tình cờ nảy sinh mối quan hệ yêu đương ngoài ý muốn mà thôi.

"Anh bình tĩnh đi." Lâm Hoè Hạ nhẹ nhàng nói.

Cô không nhận lời cầu hôn của anh ta, nhưng cũng không muốn chọc anh ta nổi giận: "Người nhà anh sẽ không đồng ý, vậy thì sao lại nghĩ đến việc không có kết quả này? Em thấy chúng mình hiện tại rất tốt mà."

"Vì cái này?" Trình Tê Trạch nhìn vào khuôn mặt cô: "Nếu em đồng ý kết hôn, những việc này không phải là vấn đề."

Lâm Hoè Hạ mím môi, không trả lời.

Trình Tê Trạch cười lạnh một tiếng, vứt tàn thuốc vào thùng rác.

"Đi thôi."



Sáng sớm hôm sau, sáu giờ Lâm Hoè Hạ đã dậy.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon, luôn nghĩ đến lời cầu hôn của Trình Tê Trạch.

Cầu hôn ư?

Lâm Hoè Hạ lấy nước lạnh rửa mặt, đột nhiên cảm thấy buồn cười vì cách nói này.

Lần đầu tiên cô thấy một màn cầu hôn tuỳ tiện như vậy, nếu dùng từ đó để miêu tả chắc người khác sẽ nghĩ đó là màn cầu hôn vô cùng trang trọng mất.

Cô cũng không u mê đến mức tưởng rằng Trình Tê Trạch muốn cưới cô.

Lâm Hoè Hạ trang điểm nhẹ rồi xuống nhà ăn sáng.

Dì Trần lấy cho cô một ly cà phê đen, Lâm Hoè Hạ nói cảm ơn, rồi nhìn qua mấy cái đĩa chưa kịp thu dọn: "A Trạch đã đi rồi ạ?"

".....Ừm" Dì Trần nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng của Trình Tê Trạch, không khỏi rùng mình: "Lại cãi nhau sao?"

"Xem như là vậy." Lâm Hoè Hạ nhẹ giọng trả lời.

Dì Trần thấy dáng vẻ dửng dưng của cô, thở dài một hơi: "Cô đó, không biết làm nũng thì thôi, nhưng lại giỏi chọc giận cậu chủ nhất."

Lâm Hoè Hạ cong mắt, không nói gì.

Chờ anh ta bình tĩnh lại, sẽ nhận ra mình đã nói đến chuyện ngu ngốc như thế nào.



Lâm Hoè Hạ tan làm, rồi gửi tin nhắn cho Trình Tê Trạch, hỏi anh ta có về nhà ăn cơm hay không.

Trình Tê Trạch không trả lời lại.

Lâm Hoè Hạ cũng không để ý lắm, tắt ứng dụng công ty đi rồi ra về.

Hôm nay chỗ đỗ xe đông, nên cô phải đi qua con đường nhỏ đằng sau công ty để đặt xe về.

Cô đang mở ứng dụng đặt xe để tìm địa chỉ, thì lơ đãng liếc sang một chiếc Bentley đang đỗ bên đường.

Đang là giờ tan tầm, chiếc Bentley kia lại đỗ hiên ngang ở đó khiến nhiều người phải quay đầu lại nhìn.

Lâm Hoè Hạ hơi giật mình, bước nhanh sang đường.

Chú Trương mở cửa xe cho cô, Lâm Hoè Hạ nhìn thấy Trình Tê Trạch đang ngồi ở bên trong.

Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như cũ, không để ý tới cô.

Ngồi lên xe, Lâm Hoè Hạ hỏi: "Sao anh lại ở đây? Nhỡ đâu hôm nay em tăng ca thì phải làm sao?"

"Chờ em." Trình Tê Trạch nhẹ giọng nói: "Chú Trương, lái xe."

Dáng vẻ đó giống như vẫn còn đang giận cô.

Lâm Hoè Hạ không nhịn được mà cong mắt lên.

Rõ ràng là Trình Tê Trạch đang giận dỗi nhưng trông rất giống một đứa trẻ.

Không hiểu sao có chút đáng yêu.

Lâm Hoè Hạ không có ý định dỗ dành anh ta như mọi lần, nên chống cằm nhìn ra cửa sổ.

Nhìn một lúc, cô phát hiện ra chú Trương không đi về nhà mà lại tiến về hướng đường cao tốc.

Cô hơi ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi Trình Tê Trạch: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Về nhà." Trình Tê Trạch nhàn nhạt mở miệng, rồi lại bổ sung: "Về nhà cũ ăn cơm."

Đồng tử Lâm Hoè Hạ co rút, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Trình Tê Trạch chưa từng đưa cô về nhà cũ của Trình gia lần nào.

Thậm chí còn hiếm khi nói với cô về nơi đó.

Nhà họ Trình vẫn luôn nghiêm khắc, sẽ không cho phép Trình Tê Trạch tuỳ tiện đưa người con gái nào về nhà.

Cô biết mối quan hệ giữa cô và Trình Tê Trạch rất lâu mới đến lúc đưa về nhà ra mắt ba mẹ, cô cũng chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này.

Nhưng Trình Tê Trạch lại bằng lòng đưa cô về nhà cũ, chứng tỏ anh ta rất nghiêm túc về việc kết hôn với cô.

Trình Tê Trạch liếc sang nghiêm túc đánh giá cô: "Bây giờ xuống xe còn kịp đấy."

"Hiện tại đang trên đường cao tốc, em xuống xe thế nào được." Lâm Hoè Hạ trừng mắt với anh ta, dáng vẻ hung dữ hiếm thấy.

Trình Tê Trạch khẽ nhếch khoé môi, không mặn không nhạt nói: "Vậy thì ngoan ngoãn về nhà cũ ăn cơm đi."

"......." Lâm Hoè Hạ mím môi, đành phải nghe theo sắp xếp của anh ta vậy.

Cô lục tung chiếc túi vải mang theo, bên trong chỉ có một cây son dưỡng của Dior, chán nản nói: "Anh mà nói trước với em hôm nay phải đi gặp người lớn, em đã trang điểm kĩ rồi."

Khi đi làm, cô chỉ thoa mỗi kem chống nắng để đi ra ngoài mà thôi, rất ít khi trang điểm kĩ càng.

"Hiện tại đã rất đẹp rồi, không cần phải trang điểm đâu." Trình Tê Trạch nhẹ giọng đánh giá.

Cô được anh ta an ủi.

Son dưỡng môi có chút màu, Lâm Hoè Hạ cầm lấy di động soi rồi đánh qua, sắc mặt cũng tươi tắn hơn được một chút.

Xe chạy thẳng đến khu ngoại ô phía Bắc.

Nghe nói khu vực ngoại thành phía Bắc này cảnh đẹp sơn thuỷ hữu tình, rất đáng sống.

Những năm gần đây, giá nhà ở đây tăng cao, đặc biệt là khu nhà cũ của nhà họ Trình, những người sống ở đó không giàu có cũng toàn phú quý.

Đi vào khu biệt thự, xe chạy hơn mười phút đã đến sảnh lớn nhất của khu đó.

Những nhà trong khu biệt thự này đều là kiến trúc Trung Quốc cổ kính, tinh tế tao nhã, không gian thì yên tĩnh.

Đi qua đài phun nước trong vườn hoa, Lâm Hoè Hạ và Trình Tê Trạch theo sau quản gia để đi vào trong biệt thự.

Một người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám đang chờ ở cửa, Người phụ nữ đó tuy đã có tuổi nhưng khuôn mặt thường xuyên được chăm sóc, khí chất ưu nhã, có chút sắc sảo.

Nhìn thấy người đi sau Trình Tê Trạch, bà ta hơi ngạc nhiên, sau đó lại trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

"Mẹ tưởng con và Sở Thần về cùng nhau."

Trình Tê Trạch gọi một tiếng: "Mẹ." sau đó nhẹ giọng nói: "Con bảo là bạn gái mà."

Anh ta giới thiệu hai người với nhau, người phụ nữ im lặng đánh giá Lâm Hoè Hạ.

"Bác gái." Lâm Hoè Hạ lễ phép chào hỏi bà ta.

Phó Tĩnh An thu lại ánh mắt, khẽ nghiến hàm.

Bà ta nhìn về phía Trình Tê Trạch: "Ông nội đang ở phòng khách."

Trình Tê Trạch gật đầu, dắt tay Lâm Hoè Hạ, quay sang cô nói: "Đi gặp ông nội."

Lâm Hoè Hạ đáp lời.

Phó Tĩnh An rũ mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy của hai người họ, khẽ nhếch môi.

Phó Tĩnh An đi theo hai người đến phòng khách. Trình Hồng Thịnh cắt tỉa cây trong phòng phơi nắng.

Phó Tĩnh An nhẹ nhàng gọi ông: "Ba, A Trạch dẫn một người bạn trở về."

Phó Tĩnh An nói là "Bạn bè" chứ không phải "Bạn gái"

Trình Hồng Thịnh đặt cây kéo trong tay xuống, quay đầu lại nhìn.

Khí thế của ông lão rất mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén liếc qua Lâm Hoè Hạ rồi dừng lại trên người Trình Tê Trạch: "Về rồi à."

"Vâng." Trình Tê Trạch đưa Lâm Hoè Hạ qua: "Cháu và Hạ Hạ cùng nhau về ăn bữa cơm."

"Chào ông nội ạ."

Lâm Hoè Hạ chào hỏi.

Trình Hồng Thịnh khẽ cắn chặt hàm, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều, xoay người tiếp tục tỉa cây Long du mai trước mặt.

Trình Tê Trạch đi qua, cầm lấy con dao tỉa trong tay Trình Hồng Thịnh: "Để cháu làm."

Trình Hồng Thịnh chắp tay sau lưng đứng phía sau Trình Tê Trạch, giống như một người thầy giáo nghiêm khắc đang hướng dẫn Trình Tê Trạch từng động tác.

Hai người trò chuyện với nhau câu được câu không. Nói là trò chuyện, trông giống lãnh đạo đang tra hỏi hơn.

"Ông Hứa nói gần đấy cháu làm khá tốt."

"Chú Hứa đã đến rồi ạ?" Trình Tê Trạch khẽ nhíu mày.

"Hôm trước tới đây chơi cờ, ông ấy cứ khen cháu mãi."

"Cũng không có gì đáng khen, quý này cơ cấu tổ chức bị tối ưu hoá, không ít người mắng chửi sau lưng cháu đâu."

Lâm Hoè Hạ yên tĩnh đứng ở một bên.

Hai người đó đang nói về chuyện nội bộ trong tập đoàn, cô không tiện nghe nên thản nhiên nhìn cách sắp xếp trong phòng phơi nắng.

Cô không biết nhiều về thực vật, nhưng có thể nhìn ra được chủ nhân của chúng chăm sóc rất tận tâm. Mỗi cây thực vật đều được chăm sóc và bày trí tỉ mỉ, trang nhã độc đáo.

Mắt cô đảo qua hàng cây tươi tốt, không khỏi nhìn lại chiếc lưới Bách Bảo ẩn hiện trong những tán lá xanh.

Bên trên trưng bày một loạt những món đồ thủ công bằng gỗ.

Tất cả đều được làm bằng tay, có vọng lâu, chùa gỗ, ổ khoá Khổng Minh.....

Một số thì tay nghề thô, một số tay nghề tốt, có loại từ nhiều năm trước, có loại màu sắc sặc sỡ, vừa nhìn đã biết rằng đó là tác phẩm của một đứa trẻ.

Lâm Hoè Hạ không khỏi nhìn lâu một chút.

Trình Hồng Thịnh bắt được dáng vẻ của cô. Nhìn theo ánh mắt cô, đôi mắt sắc bén của Trình Hồng Thịnh liền ôn nhu vài phần.

"Thích cái này sao?"

Trình Tê Trạch đang báo cáo công việc được một nửa, thấy lời nói không khớp với Trình Hồng Thịnh. Anh ta từ từ ngước mắt lên, nhìn thấy Trình Hồng Thịnh đang nhìn chằm chằm vào Lâm Hoè Hạ.

Lâm Hoè Hạ lúng túng vặn tay: "Vâng.....Cháu, cháu chỉ tuỳ tiện xem thôi ạ."

Trình Hồng Thịnh yên lặng, chậm rãi đi đến trước Bách Bảo, cầm lấy chiếc ổ khoá Khổng Minh, thưởng thức: "Cha của ông trước đây là thợ mộc."

Ông đưa chiếc ổ khoá Khổng Minh cho Lâm Hoè Hạ: "Ông ấy rất thích làm những món đồ trẻ con này."

Lâm Hoè Hạ vươn tay nhận lấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khối gỗ.

Tuy rằng đã trải qua nhiều năm, nhưng sáu khối gỗ nhỏ vẫn nằm xen kẽ chặt chẽ lại với nhau.

"Ổ khoá Khổng Minh tuy chỉ có sáu khối, nhưng nguyên mẫu của cấu trúc mộng và lỗ mộng. Không có nó sẽ không có những toà nhà cổ tráng lệ như vậy đều không phải nói quá đâu."

Trình Hồng Thịnh nhướng mày.

"Hạ Hạ học kiến trúc, hiện tại cô ấy đang làm về bảo toàn các toà nhà cổ." Trình Tê Trạch giải thích với ông.

Lâm Hoè Hạ định thần lại, bối rối đem trả lại ổ khoá Khổng Minh cho Trình Hồng Thịnh: "Cháu xin lỗi ông nội, đã thất lễ rồi ạ."

Trình Hồng Thịnh không nói gì, hỏi ngược lại: "Cháu không phải người thủ đô sao?"

"Không phải ạ, cháu là người ở thị trấn Tô."

Trình Hồng Thịnh ngẩn ra, ánh mắt nhìn cô ôn hoà đi nhiều.

"Lần đầu tiên gặp không kịp chuẩn bị gì. Nếu cháu thích những thứ này thì chọn lấy một cái đi, coi như là quà tặng cháu."

Lâm Hoè Hạ không hiểu sao thái độ Trình Hồng Thịnh đột nhiên thay đổi như vậy, bối rối nhìn về phía Trình Tê Trạch, anh ta khẽ gật đầu.

Lâm Hoè Hạ không khách sáo nữa, nghiêm túc nhìn những món đồ thủ công kia.

Cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào một góc nhỏ của hàng trên cùng, đó là một chiếc vọng lâu nhỏ không được chế tác tinh xảo, cấu trúc cũng có nhiều sai sót.

Chiếc vọng lâu đó được sơn bằng nhiều loại màu sắc.

Cô mím môi, kiễng chân lên lấy chiếc vọng lâu nhỏ đó xuống, trên môi nở nụ cười nhạt: "Cái này là do A Trạch làm ạ?"

Vừa nhìn là biết đây được làm từ tay của một đứa trẻ. Vật liệu và dấu vết chế tác còn rất mới, bắt chước lại các tác phẩm của ông đồ như mèo, hổ. Nhưng thực tế thì rất nhiều lỗi sai, chiếc vọng lâu nhỏ này không bị sụp đổ quả là một kỳ tích mà.

Vụng về, non nớt nhưng rất chỉn chu, ngay cả những chi tiết chạm khắc cũng được bắt chước lại cẩn thận.

Không hiểu sao Lâm Hoè Hạ lại rất thích nó.

Trình Tê Trạch nhìn sang mô hình thì bất giác nhíu mày lại, giọng nói trầm xuống: "Đây là anh trai anh làm. Hạ Hạ, bỏ xuống đi."

Lâm Hoè Hạ vung tay, suýt nữa thì đánh rơi chiếc mô hình này xuống dưới đất.

Trình Hồng Thịnh cười ôn hoà nói: "A Trạch, không có việc gì đâu."

Trình Tê Trạch ra lệnh cho cô: "Hạ Hạ, bỏ xuống."

Lâm Hoè Hạ để lại mô hình vào lưới Bách Bảo.

Cô cũng không biết Trình Tê Trạch còn có một người anh trai.

Trình Tê Trạch hiếm khi nói với cô về chuyện trong nhà.

Chỉ là có nghe qua một ít ân oán ngày xưa trong giới hào môn, nhưng Lâm Hoè Hạ cũng không quan tâm lắm, cô không hỏi, cũng không tò mò.

Nhưng từ sắc mặt của Trình Tê Trạch có thể nhìn ra được, anh ta cùng anh trai có vẻ không được hoà hợp.

Nếu anh ta không nói, cô cũng sẽ để lại.

Trong lòng Lâm Hoè Hạ khẽ chửi thầm, cô không quen biết anh trai anh ta, tại sao lại lấy đồ của anh ấy được?

Cuối cùng thì Lâm Hoè Hạ cũng không lấy thứ gì cả.

Trình Hồng Thịnh nhìn ra được ý tứ giữa hai người, đương nhiên ông cũng biết lí do vì sao thái độ Trình Tê Trạch lại thay đổi.

Ông nhìn Lâm Hoè Hạ càng thuận mắt hơn, cô dịu dàng ngoan ngoãn, thấu tình đạt lý, nhưng cũng khá giống với người nào đó.

"Ba, cơm chiều đã được chuẩn bị xong." Phó Tĩnh An gõ cửa, cắt ngang bầu không khí kì quái trong phòng.

"Đi ăn cơm trước." Trình Hồng Thịnh chống hàm, cầm lấy quải trượng ở bên cạnh.

Trình Tê Trạch muốn dìu ông, nhưng lại bị ánh mắt dữ tợn của ông ngăn lại, Trình Tê Trạch khẽ nghẹn, liền thấy Trình Hồng Thịnh hỏi Lâm Hoè Hạ: "Cô nhóc, tên cháu là gì?"

Lâm Hoè Hạ đi qua đỡ lấy cánh tay ông, lễ phép trả lời: "Lâm Hoè Hạ ạ, lâm trong rừng gỗ, hoè trong hoa hoè, hạ trong mùa hạ."

"Nghe hay đấy, quê ở thị trấn Tô sao?"

"Đúng vậy ạ."

"Tốt lắm...Gia đình có mấy người?"

Lâm Hoè Hạ híp mắt: "Ba mẹ và bà nội đều đã qua đời ạ."

Trình Hồng Thịnh trầm mặc, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô an ủi.

Bốn người cùng nhau đi tới phòng khách, Trình Tê Trạch hỏi Phó Tĩnh An: "Ba đâu rồi?"

Phó Tĩnh An lạnh lùng nói: "Ông ấy không khoẻ nên ở trên lầu nghỉ ngơi rồi."

Bà kéo ghế giúp Trình Tê Trạch rồi đợi anh ta ngồi xuống.

Trình Hồng Thịnh đang thảo luận với Lâm Hoè Hạ về các yếu tố khác biệt ảnh hưởng đến chính trị và văn hoá của những toà nhà cổ ở những thời kỳ khác nhau, ông nói rất nhiệt tình rồi kéo cô ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mình: "Hôm nay Hạ Hạ là khách nên ngồi bên cạnh ông đi, A Trạch ngồi cạnh Hạ Hạ."

"Được." Trình Tê Trạch cũng không có ý kiến, cung kính nghe theo.

Ngược lại Phó Tĩnh An ngồi ở phía đối diện sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt sắc bén nhìn qua Lâm Hoè Hạ, ánh mắt tìm tòi thăm dò ấy như là có thể xuyên thấu cô vậy.

"Cô Lâm là con gái nhà nào vậy?" Sau khi ngồi xuống, Phó Tĩnh An khẽ cười hỏi.

Mặc dù bà ta đang cười, nhưng trong giọng nói không có chút ý cười nào.

"Cháu....Không phải...." Nghe thấy Phó Tĩnh An hỏi chuyện này, Lâm Hoè Hạ liền ngồi thẳng lưng lên. Nếu không phải do Trình Hồng Thịnh rất ôn hoà dễ gần, suýt chút nữa Lâm Hoè Hạ đã quên rằng đâylà người nhà họ Trình.

Gia tộc nghiêm khắc nổi tiếng nhất thủ đô, Trình gia.

"Tĩnh An, Hạ Hạ là người ở thị trấn Tô."

"Ba, thị trấn Tô rất lớn." Phó Tĩnh An cười nói.

Trong câu nói này phảng phất có ẩn ý.

Lâm Hoè Hạ khẽ mím môi, cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Phó Tĩnh An.

Cô không biết mối quan hệ đặc biệt của người nhà họ Trình và thị trấn Tô, nhưng khi nghe nói cô đến từ thị trấn Tô, thái độ của Trình Hồng Thịnh đối với cô đã thay đổi rất nhiều.

Trình Hồng Thịnh nghiêm mặt lại: "Ý của con là gì?"

"Không.....Con không có ý gì cả." Khí thế hùng hổ doạ người của Phó Tĩnh An đã biến mất trong giây lát, cung kính rũ mắt xuống.

Trình Hồng Thịnh hừ lạnh một tiếng.

May lúc này người làm bưng đồ ăn lên, nên đã "cứu" được Phó Tĩnh An một mạng.

Trình gia có rất nhiều quy tắc khi ăn cơm, mỗi ngày Lâm Hoè Hạ đều ăn cơm cùng Trình Tê Trạch, cho nên cô biết những điều cấm kỵ trên bàn ăn của anh ta. Nhưng đây là lần đầu tiên cùng anh ta về nhà cũ dùng bữa, cô vẫn có chút dè dặt.

Sau khi ăn xong bữa cơm trong trạng thái nơm nớp lo sợ, Lâm Hoè Hạ liền nghe thấy Trình Tê Trạch nói với Trình Hồng Thịnh: "Ông nội, hôm nay cháu đưa Hạ Hạ về là muốn bàn chuyện kết hôn."

Trình Hồng Thịnh cân nhắc vài giây, nói: "Quả thực cháu cũng nên đến lúc ổn định rồi."

Trình Tê Trạch quay sang nhìn Lâm Hoè Hạ, khẽ cong môi: "Hạ Hạ sợ ông và ba mẹ không đồng ý."

Trình Tê Trạch biết rõ Trình Hồng Thịnh chắc chắn sẽ thích Lâm Hoè Hạ.

Tình cảm của Trình Hồng Thịnh đối với thị trấn Tô rất khác thường — tuy rằng chán ghét nơi đó, nhưng Trình Hồng Thịnh rất thích tính cách của Lâm Hoè Hạ, cho nên Trình Hồng Thịnh không có lý do gì để không thích cô cả.

Mặc dù nhà họ Trình gia phong nghiêm khắc, nhưng ở trên phương diện lựa chọn cháu dâu, Trình Hồng Thịnh luôn coi trọng nhân phẩm và tính cách, khômg màng xuất thân. Tất nhiên môn đăng hộ đối là chuyện tốt, nhưng cũng không quá cần thiết. Gốc gác của nhà họ Trình ở thủ đô vô cùng vững chắc, cũng không cần phải dựa vào nhà khác. Nếu Trình Tê Trạch muốn cưới một cô gái xuất thân danh gia vọng tộc nhưng lại không có học thực, Trình Hồng Thịnh trăm vạn lần sẽ không đồng ý.

"Không đâu." Trình Hồng Thịnh nhíu mày: "Hai đứa đều là người tốt, ai sẽ không đồng ý?"

Ông liếc qua Phó Tĩnh An: "Con không đồng ý?"

Phó Tĩnh An ngồi thẳng dậy: "Không đâu ba."

"Vậy chuyện này quyết định vậy đi. Về sau hai đứa xem cần chuẩn bị những gì thì bảo Tĩnh An sắp xếp."

"Được."



Lúc rời khỏi nhà cũ của Trình gia đã là đêm khuya.

Lâm Hoè Hạ lên xe, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi. Cả buổi cô đều căng thẳng, sợ làm ra chuyện gì không tốt, bây giờ xương cốt như muốn rã rời.

Chiếc xe lao vào trong màn đêm, trong xe chỉ còn ánh đèn mờ ảo.

Lâm Hoè Hạ đặt tay lên cửa sổ xe, chống cằm, vẻ mặt ủ rũ nhìn ra bên ngoài.

Một lúc lâu sau, cô nhẹ giọng hỏi: "Anh nghiêm túc suy nghĩ về chuyện kết hôn sao?"

"Ông nội đã đồng ý rồi, em còn có vấn đề gì nữa?" Giọng điệu Trình Tê Trạch âm trầm, đầy vẻ không hài lòng.

Quá nhiều phụ nữ muốn gả cho anh ta, muốn bước chân vào cửa của nhà họ Trình, anh ta không hiểu Lâm Hoè Hạ vẫn còn lưỡng lự điều gì nữa.

"A Trạch, kết hôn và yêu đương không giống nhau đâu." Lâm Hoè Hạ khẽ nói.

Sắc mặt Trình Tê Trạch không vui: "Có gì khác nhau?"

Anh ta tưởng rằng Lâm Hoè Hạ muốn nói sự thật, muốn ra điều kiện, nhưng chỉ thấy cô khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Sau này.....Chúng ta chỉ có nhau."

Trình Tê Trạch hơi giật mình, một lúc sau, vẻ mặt anh ta hiện lên ý cười: "Tất nhiên, em còn muốn có người khác sao?"

Lâm Hoè Hạ nhìn anh ta, lắc đầu khẽ cười.

Cô vươn tay ra nắm lấy tay Trình Tê Trạch: "Được, em đồng ý."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv