Chủ nhật, Chu Nhiễm Nhiễm khó có được một ngày ngủ nướng.
Tuy rằng cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng chuyến đi công tác này sẽ mệt hơn so với việc đi làm bình thường, nhưng hai ngày nay đều bận rộn đến tận đêm khuya, có những lúc còn không kịp ăn cơm, không được thoải mái như lúc đi làm ở công ty.
Chu Nhiễm Nhiễm rời giường để đi vệ sinh cá nhân, liền nhìn thấy Lâm Hoè Hạ đang đứng bên cạnh bồn rửa mặt trang điểm, cô mơ mơ màng màng hỏi: "Chị Hoè Hạ ra ngoài hẹn hò sao?"
Lâm Hoè Hạ dừng lại, suýt chút nữa làm đường kẻ mắt bị lệch.
"Không phải, đi vào trung tâm thị trấn thôi." Lâm Hoè Hạ giải thích.
"À—" Chu Nhiễm Nhiễm phản ứng lại: "Em cũng muốn đi! Không phải lần trước chị nói chúng ta sẽ đi cùng nhau sao? Thế mà chị lại muốn đi một mình!"
"Không phải, chị....."
"Không được, chị phải đưa em đi với, chị đã đồng ý làm hướng dẫn viên du lịch cho em rồi." Chu Nhiễm Nhiễm ôm chặt lấy Lâm Hoè Hạ, dùng mặt cọ lên vai cô làm nũng.
Lâm Hoè Hạ không lay chuyển được Chu Nhiễm Nhiễm, dù gì lần trước đúng thật đã đồng ý với cô ấy sẽ đưa cô ấy đi chơi cùng rồi.
Mấy ngày nay tiểu nha đầu này rất cố gắng trong công việc, cũng nên đưa cô ấy đi giải toả một hôm.
Chắc Phương Độ cũng không để ý cô đưa Chu Nhiễm Nhiễm đi cùng đâu nhỉ?
Ngay khi Lâm Hoè Hạ vừa đồng ý, Chu Nhiễm Nhiễm đã hô hào mọi người trong nhóm xem có ai muốn đi cùng bọn họ ra ngoài chơi không.
Những người khác hầu như đã có kế hoạch của riêng mình, chỉ có mỗi Phương Phong là trả lời lại cô ấy.
Chu Nhiễm Nhiễm lập tức báo cáo tình hình cho Lâm Hoè Hạ, Lâm Hoè Hạ: "......."
Vì thế sau khi nhanh chóng sửa soạn xong, Chu Nhiễm Nhiễm vui vẻ đi cùng Lâm Hoè Hạ ra ngoài, khi thấy Phương Độ đang chờ ở cửa thì cô hoàn toàn sững sờ.
Không hiểu sợi dây thần kinh nào của cô hỏng rồi, mà lại đi quấy rầy người ta hẹn hò chứ????
Chu Nhiễm Nhiễm hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, cô đảo mắt nhìn xung quanh một vòng đang chuẩn bị lấy cớ rời đi, nhưng lại thấy Phương Phong đang đứng bên cạnh vẻ mặt không vui, anh ta đứng trước mặt Lâm Hoè Hạ ngăn Phương Độ lại, hùng hổ hỏi: "Anh ở đây làm gì?"
Phương Độ nghiêng đầu nhìn mọi người, rồi cho Lâm Hoè Hạ một ánh mắt nghi hoặc.
Lâm Hoè Hạ liền giải thích: "Đúng lúc mấy người Nhiễm Nhiễm cũng muốn qua khu phố buôn bán đi dạo, chúng ta đi cùng nhau nhé?"
Chu Nhiễm Nhiễm giật giật tay áo Lâm Hoè Hạ, rụt rè nhìn Phương Độ, trong lòng xấu hổ cực kì.
Cũng may Phương Độ tính tình tốt, nên cũng không để ý lắm.
Anh liền gọi một cái xe taxi.
Trong thị trấn xe taxi rất ít, vất vả lắm mới có người nhận đơn, đến đây đón cũng phải mất tới hai mươi phút.
Bốn người đứng trước cửa nhà khách mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, khuôn mặt Phương Phong đầy địch ý trừng mặt với Phương Độ, như thể nếu anh ta lơ đãng Phương Độ có thể ăn tươi nuốt sống Lâm Hoè Hạ vậy.
Đợi thêm vài phút, Lâm Hoè Hạ mới mất hết kiên nhẫn liền dứt khoát đề nghị: "Nếu không chúng ta ngồi xe buýt đi?"
"Tôi cảm thấy đề nghị này rất hoàn hảo." Phương Phong liền ủng hộ mà không cần suy nghĩ.
Chu Nhiễm Nhiễm lần đầu tiên tới thị trấn Tô, đối với cái gì cũng vô cùng tò mò nên rất ủng hộ: "Tôi cũng muốn được ngồi xe buýt!"
Phương Độ đương nhiên không có ý kiến gì, anh huỷ đơn đặt xe, rồi tìm trạm xe buýt gần nhất, đưa mấy người qua đó.
Xe buýt chỉ nhận tiền mặt, mà họ lại quen thanh toán qua điện thoại di động nên căn bản không có ai mang theo tiền mặt.
Cũng may khi về nước Phương Độ đã kịp đổi một ít tiền mặt, nên bốn người đành trông cậy vào anh.
Mua xong vé xe, ánh mắt Phương Phong nhìn qua chỗ ngồi còn trống, kích động chỉ về phía Lâm Hoè Hạ: "Lâm Công Lâm Công, cô mau ngồi xuống đây đi."
Trong khi Chu Nhiễm Nhiễm ở bên kia thì đang nắm lấy tay vịn, việc đầu tiên chính là chụp lại vé xe để chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.
Mấy người đi xuống cuối xe, chỉ còn lại một chỗ ngồi, Lâm Hoè Hạ khiêm tốn nói: "Anh ngồi đi, tôi đứng được rồi."
"Như vậy sao được! Mấy hôm nay cô vất vả như thế, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
"Tôi không ngồi đây, hay là giáo sư Phương ngồi đi?" Lâm Hoè Hạ nhìn về phía Phương Độ.
Phương Độ còn chưa kịp từ chối, Phương Phong đã lên tiếng: "Lâm Công, tại sao phải nhường chỗ cho anh ta ngồi chứ!"
Lâm Hoè Hạ nghĩ: "......Kính già yêu trẻ chăng?"
Phương Độ: "......."
Anh thực sự đã già rồi sao???
Ngồi một mình thật sự rất xấu hổ, Lâm Hoè Hạ liền nhìn qua phía Chu Nhiễm Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm ngồi đi."
Chu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, cô chưa ngốc đến nỗi tranh chỗ ngồi với sếp của mình đâu: "Chị Hoè Hạ ngồi đi."
Xung quanh bắt đầu có người nhìn về phía đám người bọn họ.
Bốn người vì một chỗ người mà khiêm tốn nhường nửa ngày chưa xong thì có vẻ như đầu óc có bệnh, vì vậy Lâm Hoè Hạ đành phải ngồi xuống.
"Để tôi cầm túi giúp mọi người." Lâm Hoè Hạ ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người.
"Được được." Chu Nhiễm Nhiễm không ngại, cởi túi xuống đưa cho Lâm Hoè Hạ.
Phương Phong giành trước một bước, lấy cái túi đưa trả cho Chu Nhiễm Nhiễm: "Lâm Công mệt như vậy, cô không thể để cô ấy nghỉ ngơi sao?"
Chu Nhiễm Nhiễm càu nhàu một tiếng, rất miễn cưỡng cầm lại túi xách của mình.
Lâm Hoè Hạ nhìn hai người cãi nhau, cô khẽ mỉm cười.
Vốn dĩ cô định đi chơi cùng Phương Độ, muốn dẫn anh tới nơi đã được tu sửa mà tối hôm qua nói. Nhưng những địa điểm đó đều không phải là các địa điểm du lịch, mà Chu Nhiễm Nhiễm và Phương Phong lần đầu tiên đến đây vẫn nên đi đến những điểm tham quan thì tốt hơn.
Xe buýt dừng ngay ở bên ngoài khu phố buôn bán, Lâm Hoè Hạ cùng mọi người tiến vào đó.
Dung Cảnh Viên là nơi nổi tiếng nhất ở thị trấn Tô, nằm bên cạnh khu phố buôn bán, Lâm Hoè Hạ liền coi đó là địa điểm tham quan đầu tiên.
Kiến trúc của Dung Cảnh Viên theo hướng cổ điển, với những bức tường màu trắng đi cùng với gạch lát màu đen, tinh tế và trang nhã.
Mấy người đều xuất thân từ dân kiến trúc, đi dạo bên trong một vòng liền bắt đầu mắc bệnh nghề nghiệp mà phân tích kết cấu kiến trúc.
Sau khi từ Dung Cảnh Viên đi ra, vẻ mặt Chu Nhiễm Nhiễm như đưa đám nói: "Chị Hoè Hạ, chúng ta có thể không đi tham quan những nơi này được không? Đi chơi mà vẫn liên quan đến công việc, thật là đau khổ quá đi."
Phương Phong ném cho cô một ánh mắt: "Đây là nơi Lâm Công đã vất vả lựa chọn, tôi thấy khá tốt mà."
Chu Nhiễm Nhiễm chẹp chẹp miệng.
Lâm Hoè Hạ buồn cười nói: "Hôm nay đưa mọi người đi chơi, tất nhiên sẽ chọn những nơi mọi người muốn đến rồi. Tôi chọn mấy chỗ, Nhiễm Nhiễm em xem muốn đi chỗ nào nhé."
Chu Nhiễm Nhiễm thấy Lâm Hoè Hạ đứng về phía mình, tràn đầy đắc ý mà hếch cằm lên với Phương Phong.
Cô ôm lấy cánh tay Lâm Hoè Hạ, làm nũng: "Vẫn là chị Hoè Hạ tốt nhất!"
Chu Nhiễm Nhiễm chọn ra một vài điểm check-in trên mạng, hầu hết đều nằm dọc trên con đường khu phố buôn bán.
Lâm Hoè Hạ liền trở thành nhiếp ảnh gia độc quyền cho Chu Nhiễm Nhiễm, hai người vừa đi vừa chụp ảnh. Đôi khi, họ bắt gặp một vài cửa hàng trang trí đẹp mắt cũng sẽ đi vào tham quan.
Phương Phong vẫn luôn đi bên cạnh hai người, đảm nhận việc xách túi giống hệt như một anh chàng cu li.
Anh ta và Chu Nhiễm Nhiễm mỗi người một bên trái phải kẹp lấy Lâm Hoè Hạ, ép Phương Độ đi phía sau ba người.
Phương Độ cũng không bận tâm, đút tay vào túi, thong thả đi theo sau ba người.
Thị trấn Tô so với trong tưởng tượng của anh đã thay đổi rất nhiều, nhiều năm không trở lại, đáy lòng liền nổi lên một loại cảm xúc phức tạp.
Chu Nhiễm Nhiễm tìm được một cửa hàng bán đồ ăn vặt nổi tiếng trên mạng, chuyên bán loại cá nhỏ phơi khô được pha với một loại nước sốt đặc biệt, hương vị rất ngon.
Cô mua một hộp, vừa đi vừa ăn, Phương Phong cũng mua hai hộp giống cô, rồi đưa một hộp cho Lâm Hoè Hạ.
Lâm Hoè Hạ nhìn hộp cơm đầy cá khô nhỏ, như là cầm một củ khoai nóng phỏng tay, nhận không được mà không nhận cũng không được.
Cô không muốn từ chối lòng tốt của Phương Phong, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Nhân lúc Chu Nhiễm Nhiễm và Phương Phong đang đi vào một cửa hàng bán đồ lưu niệm, cô liền đi tới bên cạnh Phương Độ, đưa hộp cá khô trong tay qua cho anh: "Giúp em ăn đi."
Từ nhỏ cô đã không thích ăn cá, mỗi lần bà nội Lâm làm cá, cô đều sẽ trộm mang qua cho Phương Độ, nhờ anh xử lý.
Phương Độ rũ mắt xuống, yên lặng nhìn hộp cơm khó hiểu kia.
Lâm Hoè Hạ cũng nhận ra được điều gì không đúng, gương mặt bỗng nhiên ửng hồng. Cô do dự muốn lấy lại hộp cơm: "Cái đó.....Em tự mình giải quyết cũng được......"
Giọng điệu của cô đầy kháng cực, rõ ràng là đang ngượng ngùng, nhưng lại rất muốn được anh giúp.
Phương Độ khẽ cười một tiếng, nói: "Đưa cho anh đi."
Anh còn chưa kịp cầm lấy đôi đũa dùng một lần ở bên cạnh thì bỗng dưng Phương Phong quay lại, nắm lấy cổ tay Phương Độ: "Anh đang làm gì vậy? Cái này không phải mua cho anh!"
Phương Độ hơi nhướng mày, không nói gì.
Phương Phong tức giận trừng mắt với anh, trịnh trọng đem chiếc hộp một lần nữa nhét lại vào tay Lâm Hoè Hạ: "Lâm Công, cô ăn đi."
Đúng lúc Chu Nhiễm Nhiễm cũng quay về. Cô vừa ăn một miếng cá khô nhỏ, bên môi còn vương lại một ít nước sốt, mỉa mai: "Phương Phong, anh cố ý à? Chị Hoè Hạ không thích ăn cá, anh không biết sao?"
"Hả?" Phương Phong sửng sốt, quay đầu lại nhìn Lâm Hoè Hạ, hỏi cô: "Lâm Công.....Cô không thích ăn cá à?"
Nếu Chu Nhiễm Nhiễm đã nói ra rồi, Lâm Hoè Hạ cũng không giấu nữa, hơi xấu hổ gật đầu: "Ừm.....Từ nhỏ tôi đã không thích ăn cá rồi."
"À—" Mặt Phương Phong đỏ bừng cả lên, xấu hổ gãi đầu: "Rất xin lỗi, tôi không biết."
"Không sao đâu, cảm ơn lòng tốt của anh."
Gương mặt Phương Phong lại càng đỏ hơn.
Tại sao lại có một cô gái vừa dịu dàng vừa ân cần như vậy cơ chứ!
Anh ta vừa ngại vừa xấu hổ, hộp cơm trong tay như củ khoai lang nóng phỏng tay, cầm không được mà ném đi cũng không xong.
Anh ta lại nhìn sang Phương Độ, vẫn là dáng vẻ mỉm cười kia, như thể đang chế nhạo anh ta ngu ngốc vậy.
Lòng tự trọng đàn ông của Phương Phong bị đả kích, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa tức giận, nhất định phải so đo với Phương Độ.
Phương Phong lấy lại hộp cơm trong tay Phương Độ, trừng mắt với anh: "Cái này không phải cho anh."
Động tác của Phương Phong mạnh hơn Phương Độ, anh ta nắm lấy cổ tay Phương Độ, hung dữ cảnh cáo anh: "Anh đừng tưởng dùng cách này là có thể đến gần được Lâm Công, tôi sẽ chú ý đến anh!"
Phương Độ chỉ cười không nói gì.
Phương Phong cho rằng mình đã uy hiếp được anh, tỏ ra hung dữ, dùng hai ngón tay chỉ vào mắt mình rồi lại chỉ sang mắt anh.
Quay đầu lại, anh ta nhẹ giọng tận tình nhắc nhở Lâm Hoè Hạ: "Lâm Công, giáo sư Phương vừa mới về nước được vài ngày, trước đây chúng ta cũng không biết là người thế nào. Nhưng một người đàn ông như anh ta vừa mới gặp cô được mấy ngày, liền thân thiết với cô như thế, chắc chắn không phải là người tốt lành gì. Cô đơn thuần lại tốt bụng, đừng để người bụng dạ khó lường như anh ta đùa giỡn tình cảm nhé. Cô cứ nghĩ mà xem, mới vừa quen biết được có mấy ngày, đã đột nhiên thân thiết với cô như vậy rồi? Khẳng định anh ta không phải là người tốt đẹp!"
Phương Phong hoàn toàn không có ý lảng tránh Phương Độ.
Anh ta cố tình nói cho Phương Độ nghe thấy, để anh thức thời mà cách xa Lâm Hoè Hạ ra một chút.
Lâm Hoè Hạ vừa nghe, vừa liếc mắt nhìn Phương Độ.
Anh vẫn yên lặng nghe Phương Phong nói xấu về mình, vẫn là dáng vẻ dửng dưng kia, ánh mắt lại vô tội nhìn cô.
Lâm Hoè Hạ cũng không nghĩ đến, hoá ra Phương Độ trong mắt người khác lại có dáng vẻ văn nhã bại hoại, trong ngoài không đồng nhất như vậy.
Cô nhịn cười, cố gắng làm ra dáng vẻ nghiêm túc nhìn về phía Phương Phong, gật đầu đồng ý: "Ừm, tôi cũng cảm thấy anh nói rất đúng. Mới vừa quen biết được mấy ngày đã ra vẻ thân thiết rồi, chắc chắn không phải người tốt lành gì."