edit: hangaofbeta: Nấm Taemin & Hàn Phong Tuyết
Chuyện muathân phận giả đối với một người chạy vạy khắp nơi mà trưởng thành nhưtôi, làm sao có thể thất bại? Không quá nửa tháng, tôi và Phi Tự đãchính thức trở thành Lăng Đang và Lục Khuynh Vũ. Khuynh Vũ là em chồngtôi, còn kẻ trượng phu kia thì không còn nữa, sau khi tôi gả cho hắnđược nửa năm thì mắc bệnh, đầu đau nhức, lòng bàn chân bị chảy mủ, tìmđến Địa phủ báo danh. Tộc trưởng Lục gia muốn có đất của nhà tôi, liềndùng mưu kế đuổi chúng tôi đi. Hai người con gái yếu đuối như chúng tôiphải xa xứ, lưu lạc tới Thanh Đường.
Đối với hoàn cảnh tự tạo dựng kia, tôi phải liên tục bắt Khuynh Vũ xác nhận rằngnàng thực sự không có người ca ca xui xẻo nào mới yên tâm thừa nhận thân phận người đã mất kia.
Không phảitôi bị vọng tưởng, có câu “phú tại thâm sơn hữu viễn thân*”, mong là vềsau chúng tôi có thể sống những ngày thật tốt lành ở Thanh Đường. Lỡ đột nhiên có người gõ cửa nói: “Nương tử à, ta chính là trượng phu đã mấtcủa nàng, tới đây hôn một cái nào”, tôi chẳng lẽ thực sự hiến tài hiếnsắc cho người ta? Suy nghĩ xa một chút cũng không có hại gì.
*Tríchtrong câu “Bần cư náo thị vô nhân vấn, phú tại thâm sơn hữu viễn nhân”,nghĩa là nghèo ở chợ đông không đứa hỏi, giàu nơi núi thẳm lắm ngườithăm.
Đảo mắt đã ở khách điếm được hơn nửa tháng, tôi cùng Khuynh Vũ, miệng ăn núi lở nhưvậy không phải là cách hay, không bằng tìm một gian hàng thích hợp việcbuôn bán nhỏ, vừa để tiêu khiển, người không lười biếng, còn có thể kiếm được chút tiền, bổ sung tiền để chi tiêu hàng ngày.
Tôi còn tổng cộng hơn ba trăm lượng bạc. Lúc gần đi, do quan niệm không để nợ ai,tôi cất trong gối một trăm lượng, cũng để thư lại báo cho Ninh ma ma,xem như trả công cho nàng. Khuynh Vũ còn có hơn một trăm lượng, tiềnDiệp Tô cho chúng tôi mua thân phận giả còn dư hơn một ngàn lượng, đấychính là tiền vốn của chúng tôi.
Thanh Đường tuy là một địa phương nhỏ, song buôn bán rất tốt, tiền thuê cửa hàng mỗi tháng cũng có thể đòi mạng già chúng tôi.
Huống chi tôi mặc dù là người cuồng công việc nhưng còn chưa từng làm chủ, một chút khái niệm về việc mở tiệm cũng không có.
Ai, không làm nhà không biết gạo muối đắt á!
Tôi chạy tới quấy rầy chưởng quầy khách điếm, mặt dạn mày dày nịnh bợ: “Đã sớm muốnhỏi Lý thúc, trà dùng đãi khách trong điếm này chắc là có tiếng lắm nhỉ? Trượng phu ta vốn là nông dân trồng chè, trà này sau khi uống thấytrong miệng có vị ngọt, mặc dù cảm nhận được, lại không biết diễn tảbằng lời thế nào. Em chồng ta lại nói, trà này nhất định không tầmthường. Theo nàng suy đoán, đại khái là trà mới, cẩn thận hái, tỉ mỉsao, rồi lại cất giữ cẩn thận trong ống trúc, mới có thể có mùi thơmngát thanh tao như vậy. Em chồng ta là người yêu trà, có lòng muốn uốngnhiều mấy chén, nhưng lại không muốn được hời từ Lý thúc. Không biếtchưởng quầy có thể cho ta biết rốt cuộc làm như thế nào mới có thể muađược lá trà ấy?”.
Lý thúc cười toe toét: “Phu nhân đúng là người trong nghề, tiểu điếm dùng lá trà đều là tự sản xuất, mặc dù không phải là thượng đẳng, nhưng vẫn cẩn thậnchăm sóc, chẳng qua là chưa có người uống nhận ra điều đó. Hôm nay phunhân một câu nói thẳng, lão cảm động như gặp được tri âm, xin tặng phunhân một chén trà mới để bày tỏ tâm ý, về phần có mua hay không, khôngnên khách khí”.
Thật tốt, vừa đó đã chọn trúng sở thích của hắn, ít nhiều thì Khuynh Vũ cũng không quên đi kiến thức mà cha mẹ nàng truyền lại.
Tôi cười gật đầu: “Như thế thì cung kính không bằng tuân lệnh. Ta còn có một chuyệnmuốn phiền Lý thúc. Ta cùng em chồng định ở lại Thanh Đường một thờigian dài, song tiền không còn nhiều, lại chưa kịp tìm chỗ ở của mình cho an tâm. Lý thúc có biết ở Thanh Đường có chỗ nào vừa có thể ở, vừa cóthể mở cửa tiệm để buôn bán nhỏ không? Chúng ta không quá dư dả, mà tiền thuê này…”.
Lý thúc tỏvẻ đã hiểu, hắn xoa xoa chòm râu dê híp mắt suy nghĩ một hồi lâu, khó xử nói: “Thanh Đường tuy không lớn, nhưng khu vực cửa hàng nhờ có bến tàumà làm ăn thịnh vượng, tiền thuê chúng ta cũng lực bất tòng tâm, về phần chỗ hơi xa…”.
Lý thúc rũ ánh mắt, tựa như đang do dự.
Tôi vội cười nói: “Chúng ta chưa quen cuộc sống ở đây, có thể trông cậy vào cũng chỉ có thúc mà thôi. Thúc có lời gì cứ nói, về phần ngày sau làm việc nhưthế nào, chúng ta sẽ cân nhắc kỹ”. Đây chính giúp hắn thoát khỏi tráchnhiệm rồi.
Lý thúc cắnrăng, dậm chân một cái: “Phía Bắc thành có khu rừng hoa đào, nơi đó vốnlà tửu quán của lão bản họ Đào. Nửa năm trước, con gái Đào lão bản không biết làm sao đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, sau đó trong rừng đào bắtđầu có chuyện ma quái, nhà chủ vì vậy mà bị dọa đến không dám mở lạiphòng trọ, hiện giờ đang tìm người để bán đấy!”.
Nói xong lại thành khẩn khuyên tôi: “Phu nhân, ngươi hỏi, ta cũng chỉ là nói nhưthế, chủ yếu là sợ ngươi không biết chi tiết, bị chủ quán kia lừa, đếnlúc đó, không mở được phòng trọ, cả người cả của cũng không còn. Ngươinếu tin ta, cứ ở lại chỗ này, ta giúp phu nhân để ý một chút, nếu có cửa hàng ở mặt tiền thích hợp, ta sẽ nói cho phu nhân biết sau, thế nào?”.
Tôi bày ra bộ dạng nhiệt thành mỉm cười, nói: “Vậy làm phiền Lý thúc rồi”.
Vậy là xong lần gặp gỡ thân thiết.
Về phần rừng hoa đào kia, nếu đã biết đến dĩ nhiên là cần xông vào một lần để tìm hiểu đến cùng.
Sở dĩ có ítngười trời sinh có mệnh tìm đường chết, mà tôi xuyên không cũng chưa gặp được đầu trâu mặt ngựa, nên nếu lần này may mắn thấy từ trong giếng một cô nương ngẩng đầu nhô ra, có lẽ tôi sẽ có vé quay trở về.
Trở lạiphòng, tôi viết cho Diệp Tô một lá thư: “Cưng à, người yêu của ngươi làta đây đêm khuya xông vào rừng đào ma quái. Nếu trong vòng ba ngày chưathấy ta viết thư cho ngươi thông báo bình an, phiền ngươi chăm sóc cữulão gia* giúp ta”.
*Cữu lão gia: bố chồng
Tôi viết xong, cười một tràng, trước lúc gửi không quên đổi cữu lão gia thành em chồng Khuynh Vũ.
Con chim nhỏ Tiểu Mễ chỉ thích bám lấy tay tôi kia ăn xong rồi uống no nước mới lưu luyến bay đi.
Khuynh Vũ vô cùng lo lắng: “Tỷ tỷ, muội đi cùng tỷ chứ? Cho dù không thực sự gặp phải biến cố gì cũng có thể cùng nhau ứng phó”.
Tôi liên tục xua tay, cười: “Dù sao cũng phải có người trấn thủ hậu phương chứ? Nếutrời sáng còn chưa thấy tỷ trở lại, muội hãy bảo Lý thúc đi tìm ta”. Vừa nói tôi vừa vỗ vỗ ba lô căng phồng giản dị, trấn an nàng: “Yên tâm đi,tỷ đã lo trước rồi. Chờ tỷ bắt tên tiểu quỷ đó trở về cho muội chơi”.
Bằng tư chất xem phim kinh dị của tôi, cho dù gặp phải cái gì còn có thể miễn cưỡnggiữ tỉnh táo, Khuynh Vũ nói không chừng sẽ bị hôn mê, chẳng lẽ tôi lạiphải khiêng nàng bỏ chạy?
Như vậy còn có thể thoát được sao?
Khuynh Vũ bị tôi làm cho sợ đến mức rơi lệ, run lẩy bẩy mà thành khẩn đề nghị tôi:“Tỷ tỷ, nếu thật bắt được thì chém chết ngay tại chỗ luôn đi”.
Hắc, thực sự muốn biến tôi thành đạo sĩ sao?
Vì để tránhcho việc buổi tối đi trên đường gặp phải quan binh tuần phố rút roi ngăn cản, khi mặt trời vừa lặn ở phía tây đỉnh núi, tôi liền trốn ra ngoài.May sao mục tiêu rừng hoa đào ở bắc thành đã đủ rõ ràng, tôi cứ thẳnghướng bắc mà đi tới.
Rừng hoa đào bây giờ không phải rừng hoa đào mà là rừng quả đào.
Cây đàotrong tiết trời hạ đã kết quả, một chùm quả đào kiều diễm nặng trịch ởđầu cành, bời vì lời đồn về chuyện ma quái ở rừng đào, đào ở đây khôngai dám hái. Rất nhiều quả rơi trên mặt đất cũng đã hóa thành một bãi bùn lầy, có quả còn miễn cưỡng bám trên cành thì cũng bị chim chóc mổ xẻ vô cùng thê thảm. Tôi tiện tay hái một quả, xoa xoa vào áo, sau khi ănxong món điểm tâm ngọt, đang chuẩn bị hái quả thứ hai thì đột nhiên phát hiện trên cành đào dường như có dấu vết bị bẻ gãy.
Ơ, quỷ màtham ăn đào sao? Tôi nhìn quanh kiểm tra mấy cây đào một lần, trong lòng đã có tính toán, vì thế len lén cầm chắc dao găm trong ngực, chậm rãitới gần tửu quán.
Qủy cái gì chứ, rõ ràng là chỗ không có người ở, có kẻ trốn tới đây ăn đào thì có.
Đi được nửađường, tôi đột nhiên nhớ tới bài học thời trung học: “Tống Định bá bắtquỷ”, không khỏi cười một tiếng, cất dao găm trong cái bọc trên người,đi vào tửu quán.
Vừa mới đi tới lầu hai, chợt có một thanh âm phảng phất như lời cằn nhằn vang lên từ dưới nền đất: “Đứng lại… dừng…”.
Quá không chuyên nghiệp rồi, dĩ nhiên lại là thanh âm của một thiếu niên.
Dù gì ngươicó nói được cũng phải miễn cưỡng giả giọng con gái chứ! Cái này được coi là vong hồn thiếu nữ sao? Gần đây chẳng lẽ địa phủ thịnh hành giọng nữbiến thái hay có nữ tử siêu cấp sao?
Nếu quả thật có siêu nữ, những người cho rằng sau khi chết đi có thể sống lại hẳn là rất sung sướng đây.
Tôi run rẩydừng lại, dùng giọng cằn nhằn như vậy nói với hắn: “Ngươi cũng là quỷsao? Rốt cuộcc…”, rốt cuộc cũng tìm được đồng bọn rồi.
Tôi mượn mái tóc dài có thể che giấu, vừa nói con ngươi vừa đảo loạn, cuối cùng cũng nhìn thấy trên xà nhà có một bóng ma, mà giống người hơn.
Thanh âm kia tiếp tục dọa người: “Mau rời đi, nếu không…”.
Theo lời uy hiếp của hắn, trên xà nhà bắt đầu có máu chậm rãi rỏ xuống.
Ngoài cửa sổ, trời chiều gần xuống, mặt trời lặn xuống phía tây.
Một cái bóng màu đen từ trên xà nhà chậm rãi rơi xuống, trên đầu không biết mang cái gì, sắc mặt hắn tái xanh, cả người treo trên đó, hai mắt trợn tròn: “Đã lâu không có ai tới đây…”.
Hừ, ăn mặc như kiểu hủy diệt, định hù dọa lão tử?
Bọn trộm mộ trông còn gớm hơn ngươi kia.
May nhờ tôichuẩn bị đầy đủ, lão tử hôm nay không làm cho ngươi sợ tới mức tè raquần thì ngươi cũng không biết vì sao mà hoa đào lại hồng như vậy!
Tôi cúi đầuquệt miệng, u oán thở dài: “Đàn ông các người đều là như vậy, cái nàynói muốn ăn ta, cái kia cũng nói muốn ăn ta, hình như người ta chỉ cómột cái đầu lưỡi thôi…”.
Tôi ngẩngđầu nhìn xà nhà, trong miệng chậm rãi chảy xuống vài giọt màu đỏ:“Không… có… lưỡi… nha…”. Vừa nói tôi vừa trợn mắt, cố bắt trước vẻ mặthư ảo, trong miệng phối hợp phát ra thanh âm ken két, phảng phất trongcổ họng còn có một miệng máu, không thể nói được.
Hừ, đừng tưởng rằng phấn son thơm thì ăn nhất định cảm thấy thơm, thật xui xẻo, đắng như vậy tôi liệu có bị trúng độc không?
Tôi vừa nóilầm bầm vừa lo lắng muốn chết, trong ngực lão tử còn có lân* trắng chưadùng, lỡ như nó cháy đốt ta thành con gà nướng thì làm sao?
*Lân: phốt pho
Ai, đúng là cảnh khốn cùng, hại người hại mình a.
Tên kia bịdọa cho sợ tới mức loảng xoảng một tiếng, đầu thẳng tắp lao xuống đậptrên sàn nhà, lại lập tức ngước lên phòng bị nhìn tôi: “Ngươi, ngươi,ngươi đừng tới đây!”.
Hả? Dễ dọanhư vậy lại còn dám giả quỷ? Tôi đảo mắt, tiếp tục cất tiếng: “Ta… chúng ta đều là… quỷ… mà, ngươi… vì sao… lại… sợ?”.
Tiểu tử xấuxa liều mạng cào cửa sổ, càng sốt ruột càng không ra được, bị làm cho sợ tới mức bật khóc: “Mẹ nó, ai là quỷ chứ? Lão tử bất quá chỉ là muốn tìm chỗ ở, không muốn hại người!”. Hắn không mở được cửa sổ, vội chui lênxà nhà, làm bộ mình là chuột.
Tôi chùichùi nước miếng, từ trong ngực lấy ra lân trắng ném xuống đất: “Ngươinói sớm có phải hay không? Này đừng chạy, ta cũng không phải là quỷ,ngươi xuống đây đi, hai ta cùng hàn huyên một chút”.
Tên kia kiên quyết không tin, núp ở trên xà nhà lạnh run run: “Ta không tin! Người đáng sợ như vậy!”.
Đột nhiên muốn cắn đứa trẻ kích động này.
Tôi trầmmặc, không ngừng hít thở, tức giận kêu lên: “Tiểu tử thúi xuống ngay đây cho lão nương! Nếu không lão nương xông lên đánh mông ngươi”.
Tên kia suy nghĩ một chút, lại dám đặt điều kiện với tôi: “Ngươi biến thành bộ dạng đẹp mắt trước rồi ta xuống”.
Ngươi… được lắm!
Sự thật chứng minh, dung mạo phụ nữ vĩnh viễn không được đụng vào. Dám nói ta không xinh đẹp, ngươi chết chắc rồi!
Tôi xoa xoamặt, đơn giản ghim tóc lên, dùng lân trắng thắp lửa ở chậu đồng tronggóc phòng, giơ tay lên gọi hắn: “Được rồi, ngươi xuống đây đi, bây giờtrông ta dễ nhìn rồi”.
Tiểu tử xấuxa nhìn một chút, kiểm nghiệm một lúc lâu, sau đó mới nhảy xuống lẩmbẩm: “Không thấy dễ nhìn đâu, chỉ thấy đạo hạnh…”.
Chưởng quầy, cho phép tôi xử lý tên tiểu tử xấu xa này, mang hắn đi nấu canh.
Tôi nghiêmmặt nhìn hắn, quyết định đánh đòn phủ đầu: “Ngươi là ai? Chạy đến chỗnày của ta để giương oai, biết chỗ này là địa phận của ai không?”.
Thiếu niênbị tôi quát bả vai run run. Nhờ ánh lửa, tôi mới nhìn rõ hắn chỉ khoảngmười hai, mười ba tuổi, vóc người cao gầy, tướng mạo không tồi, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, nhất là đôi mắt kia, sáng như là bảothạch vậy. Với bộ dạng thanh tú này, lớn thêm vài tuổi nữa sẽ khiến chovô số trái tim thiếu nữ thổn thức.
Được rồi, tôi tha thứ cho hắn.
Song trên mặt vẫn tỏ vẻ tức giận, tôi trừng mắt hù dọa hắn: “Trả lời!”.
Thiếu niênđảo mắt, đột nhiên thong thả nói: “Đừng làm ta sợ, ngươi cũng có bóng,cũng là người, hơn nữa ngươi không phải là chủ quán rượu này, dựa vàocái gì mà phải nói cho ngươi biết ta là ai?”.
Ơ phản ứngrất nhanh đấy. Tôi nâng cằm, làm bộ bí hiểm: “Từ hôm nay trở đi là củata, ta đã bàn với Đào chưởng quỹ mua lại rừng đào và tửu quán này rồi,nơi này sẽ là sản nghiệp của ta. Đào chưởng quỹ nói, chỉ cần là ở trongrừng đào và tửu quán, đồ gì cũng đều là của ta, cho nên, ngươi cũng làcủa ta”.
Thiếu niên nghe vậy nhảy dựng lên, kêu lớn: “Tại sao lại như vậy! Ngươi là trâu già gặm cỏ non!”.
Tôi phìcười: “Hắc, ngươi cũng biết trâu già gặm cỏ non? Yên tâm, ta không thích kiểu như ngươi. Huống chi, ta chỉ là muốn ngươi làm bạn trong phòngtrọ, ngươi cho rằng ngươi là cái gì?”. Tư tưởng rất không ngây thơ thuần khiết rồi, tiểu tử ngươi chưa đủ lông đủ cánh đã nghĩ lấy phú bà đây?Ta phải chỉnh đốn ngươi thật tốt mới được.
Về phần là tại sao… khụ, ngươi nghĩ ta quá hiền rồi?
Hắn chớpmắt, hừ một tiếng: “Tìm ta làm bạn phòng trọ? Muốn ta thay ngươi lên núi săn bắn chim bay cá nhảy thì được, ta ở nhà cũng không làm việc gì nặng nhọc, làm bạn phòng trọ của ngươi chỉ thêm phiền”.
Ơ, nghe khẩu khí, còn là một thiếu gia. Tôi cười: “Trước lạ sau quen, ngươi lạikhông phải người ngốc nghếch, những việc này còn có thể học không nổi?”.
Sắc mặt thiếu gia quả nhiên thay đổi, nhưng rất thông minh, không đáp lại lời tôi.
Tôi nói:“Nghe khẩu khí của ngươi, hẳn là một thiếu gia? Đi ra ngoài chơi bị vứtbỏ sao? Cũng khó trách, giang hồ lẫn lộn quá, người từng trải thì thắng. Có điều ngươi ở đây giả thần giả quỷ không phải kế lâu dài. Coi như làđi ra ngoài chơi đùa một chút, có thể nhìn thấy ánh sáng, cũng có thểchơi đùa thỏa thích, không tốt sao? Như vậy đi, ta cũng không cần ngươiký hợp đồng, ta bao ngươi ăn ở, tiền công thì đừng suy nghĩ. Nếu ngươimuốn bỏ đi thì nói với ta một tiếng, ta cho ngươi mười lượng bạc làm lộphí – dĩ nhiên cái này phải tròn hai tháng mới có hiệu lực, thế nào?”.
Hắn nhíu mày suy nghĩ một chút, còn hơi do dự: “Ta làm sao biết ngươi có gạt ta hay không?”.
Tôi bậtcười: “Trời ạ, đại thiếu gia, ta còn sợ ngươi cắp đồ của ta chạy trốnđấy! Ngươi nghĩ ai cũng có bản lĩnh bao dung độ lượng này sao? Ta chỉcảm thấy ngươi không giống đứa trẻ hư hỏng, mới dám mạo hiểm dùng ngươi, ngươi còn sợ ta lừa ngươi?”.
Vừa nói vừakhoát tay, dùng cách lạt mềm buộc chặt*: “Được, ngươi nếu cảm thấy không ổn thì tự mình nghĩ cách đi, đáng tiếc cho ý tốt của ta!”.
*Lạt mềm buộc chặt: vờ thả để bắt thật
Hắn bĩu môi: “Ngươi không cần kích ta. Ta nói trước, ta ở ba ngày đầu, nếu không vừa lòng, ta sẽ rời đi, ngươi không được cản ta, ta cũng không cần tiềncông của ngươi. Thế nào?”.
Tôi cười: “Ừ, được. Đứa trẻ khôn khéo như vậy, ban đầu sao lại bị vứt bỏ?”.
Mặt hắn tối sầm, không đáp lại. Tôi thấy vậy đổi đề tài: “Được, từ giờ tôi nuôi ông. Ông, ngài tên gì vậy?”.
Hắn liếc tôi một cái, không đáp lại.
Tên tiểu tửnày, thật muốn hóa thân thành giáo chủ ma giáo khiến hắn hồn xiêu pháchlạc. Tại sao à? Ngươi bất quá chỉ là dựa vào bề ngoài ưa nhìn thôi.
Khụ, khắcchế. Tôi hít một hơi thật sâu, cười tủm tỉm: “Không nói cũng được, vềsau ta thích gọi thế nào thì gọi, ngươi thấy được không? Ngày thứ nhấtgọi ngươi là hoa hướng dương, gày thứ hai gọi là đậu phụ xạ thủ, ngàythứ ba gọi là khoai tây địa lôi…”.
Không đợi tôi nói đến kẻ hủy diệt, hắn đã không chịu nổi kêu lên: “Ta tên là Tiểu Mãn!”.
Tôi cười:“Hạnh ngộ a. Ta tên là Đại Mãn, em chồng ta là Tiểu Thử, nếu ngươi ở đây lâu dài, có lẽ có thể thấy nhân tình của ta là tiết Mang chủng*”.
*TiếtMang chủng: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam,Nhật Bản, Triều Tiên. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoacổ đại, là Ngũ cốc trổ bông. Ở đây tác giả nói tới mãn (thỏa mãn), thử(nắng), tiết Mang chủng để chỉ những điều khiến con người cảm thấy hạnhphúc, dùng trường từ vựng thể hiện ý trêu chọc.
Mặt hắn hoàn toàn đen lại.
Ha, người thứ nhất trong hậu cung lại là một thiếu niên xinh đẹp, đời này của tôi thật đáng giá!