4
Những lời cay nghiệt từ quá khứ cứ lởn vởn trong đầu tôi. Kí ức đau thương ùa về, tôi chợt không đủ can đảm để bước xuống dưới nữa.
Tôi đã từng nghĩ đó chỉ là lời nói mà thôi, lực sát thương chắc chắn sẽ thấp hơn so với tổn thương về cơ thể. Nhưng khi thật sự trải nghiệm nó, bạn mới biết rằng những cuộc tấn công bằng lời nói còn dã man hơn những vết thương thực sự về thể chất.
Triệu Dao từng làm bạn cùng bàn của tôi một khoảng thời gian.
Tại sao lại là một khoảng thời gian ư?
Bởi vì, suýt nữa thì tôi đã bị cô ta hủy hoại rồi.
Tôi cho rằng Triệu Dao là người có nhiều mâu thuẫn nhất.
Cô ta luôn hỏi thăm tôi với nụ cười ngọt ngào trên môi.
Cô ta thường hay chia sẻ đồ ăn ngon và những chuyện thú vị với tôi.
Cô ta sẽ nói xấu tôi với những người khác.
Khi cả hai chúng tôi đều mắc lỗi sai, cô ta sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Cô ta sẽ cười chê tôi xấu xí khi tôi khó khăn lắm mới sửa soạn được cách ăn mặc.
Điều khiến tôi khó buông bỏ tình bạn này là cô ta luôn biết hối lỗi đúng lúc, dùng giọng điệu ngọt ngào thường ngày giả vờ hạ thấp thái độ của bản thân, đến xin lỗi tôi.
Tôi không thích thảo luận về người khác ở trước mặt bạn thân. Vì vậy, xung đột giữa tôi và Triệu Dao rất ít khi bị Trần Thiệu và bạn thân của tôi biết được.
Tôi từng nghĩ chỉ cần tôi nhịn, chỉ cần tôi chân thành hơn chút nữa, tôi và người bạn cùng bàn này sẽ có thể trở thành bạn tốt.
Nhưng thực tế là cô ta không cần.
Bạn của cô ta có rất nhiều, còn tôi chỉ là bệ đỡ để cô ta tiếp cận Trần Thiệu mà thôi.
Cô ta biết quan hệ của tôi và Trần Thiệu rất tốt, cũng biết rõ tôi thích Trần Thiệu.
Tình bạn của chúng tôi hoàn toàn chấm dứt khi cô ta ngang nhiên coi thường và xúc phạm tình yêu đơn phương của tôi.
Chúng tôi tách ra một thời gian, có một số người trong lớp lan truyền rằng tôi là một con nhỏ chảnh choẹ.
Nhưng không hiểu tại sao, không bao lâu sau những lời nói này càng ngày càng ít đi.
Tôi gửi một đoạn tin nhắn qua wechat cho Trần Thiệu, nói rõ với cậu ấy tôi có việc không thể đi tìm cậu ấy, rồi ngượng ngùng rời đi.
Trần Thiệu gửi cho tôi mấy tin nhắn liền nhưng tôi đều không xem.
Đến tối, tôi vùi đầu vào gối.
Nhìn thấy người mình ghét và người mình thích đứng cạnh nhau, thật sự rất buồn.
Có thể kêu Trần Thiệu cách xa cô ta một chút không vậy?
Tôi lăn qua lăn lại trên giường vài vòng.
Đột nhiên, tôi phát hiện mình không có tư cách gì để yêu cầu cậu ấy.
Đã qua mấy ngày, Trần Thiệu thấy tôi vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu ấy nên trực tiếp đến chặn đường tôi.
Vừa kết thúc tiết học cuối cùng.
Tôi nhìn chàng trai đứng ngược sáng cách đó không xa, tim đập loạn như muốn rớt ra ngoài.
Dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, đường nét quai hàm rất rõ ràng, một đôi mắt đào hoa đang nhìn chằm chằm vào màn hình, lông mày hơi nhíu lại.
Đẹp đến mức thu hút mọi ánh nhìn.
Xung quanh không ít người nhận ra cậu ấy. Có người dừng lại để ngắm, có người thì nhìn qua vài cái rồi đi.
Nhưng mà tôi nhìn dáng vẻ đó của cậu ấy...
Ừm, nếu không ngoài ý muốn thì có vẻ cậu ấy tức giận rồi.
Để giữ mạng, tôi định lén lút rời đi, lại phát hiện Trần Thiệu ngẩng đầu lên như cảm nhận được gì đó.
Toi rồi, chạm mắt nhau rồi!
Tôi vắt chân lên cổ muốn chạy nhanh nhất có thể, nhưng Trần Thiệu mới bước hai ba bước đã đuổi kịp và nắm lấy cổ tay tôi.
"Muốn chạy?" Chàng trai hơi nghiến chặt răng.
"Anh à, có thể nào đổi địa điểm không, nhiều người đang nhìn lắm!!!"
Để giữ gìn thể diện của mình, tôi chỉ còn cách nắm tay Trần Thiệu cùng nhau chạy.
Để đền bù cho cậu ấy, tôi phải tự bỏ tiền túi ra mời cậu ấy một bữa tối. Nhìn cậu ấy ăn thả cửa để trả thù mà tôi đau lòng, dám nghĩ nhưng không dám nói ra.
"Mấy ngày rồi? Nhìn thấy tin nhắn không trả lời lại? Tại sao tớ không nghe nói tay cậu bị tật với mắt cậu bị mù nhỉ?"
Trần Thiệu càng nói càng tức giận, suýt chút nữa đã dùng hai tay mở mí mắt của tôi ra để nhìn kỹ hơn.
Tôi lập tức đứng dậy rót nước cho cậu ấy:
"Đại ca đừng tức giận nữa, uống nước hạ hỏa trước đi."
Không trả lời tin nhắn thật sự là lỗi của tôi. Dù có ghét Triệu Dao đến mấy đi chăng nữa, tôi cũng không thể chuyển sự tức giận của mình lên người Trần Thiệu được.
"Đưa chai nước khó vậy à? Cậu không biết chứ có bao nhiêu cô gái giành nhau muốn đưa nước cho tớ đấy…" Nói đến cuối cùng, cậu ấy hình như hơi tủi thân.
Nhưng không hiểu sao, tôi thấy có vẻ hơi khoa trương.
Tôi dùng lực không mạnh không nhẹ vỗ lên bàn:
"Trần Thiệu! Tuy rằng mặt mũi cậu trông cũng khá, nhưng xin cậu đừng có tự mãn như vậy. Đưa nước thì phải xem tâm trạng của tớ, tớ cũng không phải là gì của cậu, dựa vào đâu mà yêu cầu tớ?"
Người đơn phương cũng không hèn mọn đâu nhé!
Ánh mắt Trần Thiệu tối sầm lại.
Nhưng tôi đã nhanh chóng đổi chủ đề: "Nghỉ hè cậu có về nhà không?"
"Cậu về không?" Trần Thiệu uống một ngụm nước, sau đó dùng tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mẹ tớ ngỏ ý muốn tớ hộ tống cậu một chuyến." Tôi mặt dày chầm chậm nói ra câu này.
"Ồ."
Trần Thiệu cười, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lười nhác lên tiếng: "Tớ nghĩ chắc vì dì lo cô gái bé nhỏ như cậu lại đi quá trạm nên muốn cậu tới cầu xin tớ về chung chứ gì?"
Nhìn cậu ấy vạch trần lịch sử đen tối của tôi một cách không thương tiếc, tôi sớm đã từ bỏ phản kháng rồi.
Hồi đó, vì ngủ quên rồi đi quá trạm nên tôi đã bị một số người hàng xóm ở quê nhà trêu chọc rất lâu. Trong đó, Trần Thiệu là người đùa dai nhất.
"Nếu không phải tại Đồng Đồng không về, tớ thèm hỏi cậu à?"
"Xem tình hình đã, cậu làm tớ hài lòng thì tớ sẽ đồng ý."
Cậu ấy đưa đũa cho tôi, bắt đầu ăn món bún ốc nóng hổi mà phục vụ vừa mang lên.
Không sai, cả hai chúng tôi đều là fan của món bún ốc.
Kể từ lúc gia đình cậu ấy trở về sau chuyến đi du lịch ở Liễu Châu, Quảng Tây thì ngày nào cậu ấy cũng làm loạn đòi ăn bún ốc, đồng thời cũng điên cuồng giới thiệu ở trước mặt nhóm bạn thân tụi tôi.
Mỗi lần ăn xong, chúng tôi theo thói quen uống một chai coca.
Chúng tôi rảnh rỗi đi dạo trên đường, nói về hồi còn nhỏ và tuổi trẻ non nớt của chúng tôi.
"Cậu đoán xem lần đầu tớ gặp cậu là khi nào?" Cậu ấy đột nhiên hỏi tôi một câu.
Tôi giả vờ suy nghĩ vài phút, rồi chậm rãi nói:
"Lúc cậu đang nghịch nước trên ban công hả?"
Cậu ấy lắc đầu: "Không phải."
Cái gì?
Tôi thật sự có hơi ngạc nhiên vì điều này.
Nhưng cậu ấy cũng không nói rõ cụ thể là lúc nào. Tôi không khỏi nghĩ rằng có lẽ cậu ấy thậm chí còn không nhớ được người lúc đó là tôi.
Tôi quá đề cao bản thân rồi…
"Cậu có thói quen viết tiểu thuyết không?"
Trái tim như tôi ngừng đập.
Toi rồi, không phải bị phát hiện rồi chứ?
"Không… Không có, sao vậy?
Cậu ấy nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, rồi nói: "Không, tớ nghĩ trước đây cậu viết văn hay như vậy thì cũng sẽ viết tiểu thuyết, vừa hay giúp bạn tớ hỏi thăm chút."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà chưa bị phát hiện.