Năm đó Cam Can cưỡng gian ấu nam* (trẻ chưa vị thành niên là nam) không nên chỉ phán chín năm, Cam Vĩ không có năng lực bảo vệ anh ta, là Nhiếp Trung Thành cầm tay.
Chỉ là Cam Can chân trước vừa mới được người vớt ra ngoài, tin báo sau lưng của Nhiếp Trung Thành đã chuyển đến hộp thư.
Sau khi kết thúc công việc, Tống Lê gọi điện thoại cho Hứa Từ, anh không nhận máy.
Thường thì điện thoại của anh đều khởi động máy 24 giờ, bây giờ mới 6 giờ chiều, anh không có lý do không nghe điện thoại đồng thời còn tắt máy.
Tống Y nói: "Nhiếp Trung Thành là tên cáo già, vụ án trên người ông ta không ít hơn Cam Cam chút nào. Tuy đứa cháu trai này không biết cố gắng, nhưng dựa vào anh ta còn dễ dùng hơn người cha ruột kia."
Một Phó cục trưởng nho nhỏ, lấy thế lực của nhà họ Tống cũng có thể dùng quan hệ khác đến áp đảo. Nhưng đổi thành Nhiếp Trung Thành mà nói, tình huống đã phức tạp hơn rất nhiều.
Tống Y không thích giao tiếp với người làm chính trị. Có vài chính trị gia giảo hoạt hơn cả thương nhân, không phải nhân vật dễ dàng đối phó, đặc biệt là dưới tình huống đeo mặt nạ mang đến ánh sáng kia.
Không liên hệ được với Hứa Từ, Tống Lê chỉ có thể sửa lại phương hướng. Khi cô gọi xe đi qua, vừa lúc thấy Cam Can bị người đuổi ra từ quán bar.
Chín năm không gặp anh ta dường như vẫn là dáng vẻ kia, gầy yếu đến khó có thể chịu được một kích, tóc thật sự rất ngắn, làn da tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt luôn rét run hung ác nham hiểm như vậy.
Còn chưa đứng vững, đã bị người xách đến ngõ nhỏ.
"A, tôi còn tưởng là ai cơ." Cam Can phun ra mùi rượu: "Hóa ra là Tống Lê à, lâu như vậy không gặp, trông càng ngày càng xinh đẹp."
Anh ta nói những lời thô tục, lảo đảo nhẹ nhàng mà đi qua duỗi tay sờ người, còn chưa động đến một sợi tóc của đối phương đã bị vệ sĩ bên cạnh ấn trên mặt đất.
Gương mặt cọ xát trên đất, khóe môi dính không ít bụi.
Anh ta chỉ có thể thấy Tống Lê đi giày cao gót, là màu xám bạc cao cấp lại tinh xảo.
Cô đi đến trước mặt Cam Can, không khom lưng, chỉ rũ mi mắt nhìn anh: "Rượu ngon không?"
Một câu nhẹ nhàng lại vô cớ mang theo cảm giác áp bách trí mạng. Hai vệ sĩ nâng Cam Can lên, quỳ trên mặt đất.
Tống Lê mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, đang thong thả ung dung sửa sang lại bao tay của mình, có rất ít người đeo bao tay da cũng có thể xinh đẹp như vậy, nhưng mười ngón của cô nhỏ dài, chỉ nhìn tay đã biết khí chất không tầm thường.
Cam Can ma sát hàm răng, sau đó kéo khóe môi ra cười: "Đương nhiên."
Ngần ấy năm, anh ta đối cô không chỉ đơn giản là chấp niệm, mặt âm u trong lòng lấp lên nhau từng tầng một. Càng không chiếm được thì càng muốn, sau đó lại hủy diệt.
Bây giờ anh ta nhìn đôi tay này của cô, cũng có thể nghĩ ra một vài đồ vật dơ bẩn. Tống Lê lại cười: "Chính xác, chụp ảnh của tôi có thể bán không ít tiền, có thể cho anh mấy bình rượu ngon để uống."
"Vị phụ nữ bây giờ của cô nặng hơn rồi."
Anh ta quỳ gối trước mặt cô, dựa theo ánh trăng ảm đạm, có thể thấy bóng hình trên tường.
Rõ ràng là hai người như nước với lửa, lúc này nói chuyện lại hòa hợp một cách quỷ dị, như bạn tốt đã lâu.
Tống Lê đáp lại một nụ cười khinh miệt: "Vị kẻ xấu của anh cũng là chưa nhạt đi chút nào."
"Nếu biết tôi sẽ ở trong tay cô lâu như vậy, trước khi vào tù tôi nên chạm vào cô thật tốt, nếu không cũng sẽ không tiện nghi cho tên tiểu tử Hứa Từ kia."
Cam Can liếm môi: "Cậu ta sống rất tốt? Tôi thấy mặt mày cô hồng hào, một bộ dáng bị bón no rồi."
Tống Lê không bị chọc giận, cô có đủ kiên nhẫn để Cam Can tiếp tục miệng tiện.
Chờ đến sau khi anh ta lăn qua lộn lại mà không có gì đặc sắc, cô mới nhẹ giọng mở miệng: "Nhiếp Trung Thành là dượng* (trước đó không chú thích, dượng ở đây là chồng của cô theo người Trung Quốc chứ không phải bố dượng) của anh?"
Tống Lê hỏi anh ta: "Là ông ta vớt anh ra ngoài đi, ông ta cho những người đó bao nhiêu chỗ tốt."
"Làm sao thế? Cô muốn giúp Hứa Từ?" Cam Can liếc mắt một cái đã nhìn thấu, anh ta nên dự đoán được sớm hơn, người giống Tống Lê ăn bản không có khả năng bởi vì qua chín năm tính tình sẽ tốt hơn, một khắc kia nhìn thấy anh ta chắc là đá chân qua một phát giống như trước mới đúng.
Bây giờ quy quy củ củ, thật ra một sợi lông tơ cũng chưa bỏ được việc muốn động anh ta.
Cam Can cười có chút tàn nhẫn: "Cũng đúng, Hứa Từ là một kiểm sát trưởng nho nhỏ, làm sao động được đến căn cơ của dượng tôi? Có người báo cáo không có bằng chứng, việc tin đồn vô căn cứ cậu ta cũng phải đi trộn một chân, chỉ sợ chảy vào nước đục không ra được thôi."
"Cô nói cậu ta có thể chết hay không?" Cam Can duỗi cổ hỏi cô: "Giống như tôi vậy, ngày nào đó chết trong nhà lao cũng nói không chừng."
Lúc Hứa Từ cùng ra ngoài với cô không nói cho cô muốn đi đâu, nhưng trong quá khứ mỗi một lần anh đều sẽ đứng tại chỗ nhìn cô rời đi rồi mới một mình xoay người đi.
Chỉ có hôm nay không giống vậy.
Anh giống như có việc rất gấp, mà đang tra một vài bản án cũ. Cô không xác định những vụ án đó có quan hệ gì với Nhiếp Trung Thành không, nhưng sự khác thường hôm nay của Tống Y cũng làm cô bắt đầu có chút hoảng hốt.
Sự kiên nhẫn của Tống Lê đã biến mất hầu như không còn.
"Cho anh mặt mũi rồi phải không?" Cô nhẹ giọng hỏi, đuôi mắt mở ra mũi nhọn sắc bén.
Cam Can cho rằng lỗ tai mình nghe lầm, vừa ngước mắt, nhìn thấy cô bất động thanh sắc mà khẽ vuốt bao tay da.
Tống Lê không tháo trang sức, đuôi mắt tím xám như mèo lớn vẫn còn, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng có vẻ lãnh mị vô cùng, đáy mắt như u hồ giống như chôn một thanh đao.
"Tôi nói, có phải tôi cho anh mặt mũi rồi hay không?" Hai ngón tay của Tống Lê nắm cằm anh ta, rõ ràng nhìn tinh tế, lực đạo lại không nhỏ, Cam Can tránh vài lần cũng không tránh được.
Cô hỏi: "Hứa Từ ở đâu?"
Cam Can âm ngoan nói: "Cô đoán đi."
"Bốp..."
Tiếng bạt tai thanh thúy vang dội, mặt Cam Can đều bị tát lệch, Khóe miệng cứng đờ, anh ta co rút vài cái cũng chưa thể trở lại ví trí cũ.
Chín năm ở Mát-xcơ-va cũng không phải ở không, cái tát của cô mạnh mẽ như vậy, phong độ nhẹ nhàng vẫn tàn nhẫn như đại tiểu thư ra ngoài dạo phố như cũ, nói chuyện nhẹ nhàng chậm ngữ.
Nếu không phải anh ta bị hai vệ sĩ giữ lại, một cái tát kia phỏng chừng sẽ tát anh ta nằm sấp xuống.
"Tôi hỏi lại một lần." Tống Lê kéo đầu anh ta qua: "Hứa Từ ở đâu?"
Anh ta không nói, Tống Lê lại tát một cái.
Hai dấu tay hồng hồng rơi xuống trên má. lấy tốc độ mắt thường có thể thấy sưng to lên, tơ máu ẩn ẩn tràn ra từ khóe miệng, đuôi mắt sưng lên theo.
Cỗ lực đạo này đánh đến mức cả người anh ta khó chịu, vừa uống mấy bình rượu đều nhổ ra từ trong bụng, đầu choáng căng trộn lẫn cảm giác xé rách đau đớn muốn chết.
Sau khi Tống Lê đánh xong tháo bao tay xuống như là cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, lúc đi ném vào thùng rác bên cạnh.
"Tống tiểu thư, người kia nên xử trí như thế nào?" Một vệ sĩ trong đó xin chỉ thị của cô.
"Tùy tiện." Tâm tình Tống Lê cực kém: "Để anh ta chết ở nơi đó."
Có lẽ là những lời này vừa nói thành thật, sau khi bọn họ rời đi thì có vài bóng người đi vào hẻm nhỏ âm u kia.
Lúc Tống Lê vội vàng đuổi đến câu lạc bộ đêm đã là 10 giờ tối.
Ngay từ đầu Tống Y không muốn để cô đi, nhưng biết nếu không cho cô đi, Tống Lê sẽ càng tức giận.
Cửa ghế lô đã khóa chặt, Hứa Từ khóa trái ở bên trong, người bên ngoài không vào được cũng không mở ra được, giám đốc suy nghĩ cách cạy cửa sổ.
Tống Lê tiến lên gõ cửa, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vang lách cách, sau đó nghe giám đốc nói mới biết được, anh uống không ít đồ không nên uống.
Trước khi Nhiếp Trung Thành rời đi, còn vô cùng tốt bụng mà để lại hai vị mỹ nữ cho anh, nói là sợ anh không đủ dùng.
"Mẹ nó." Tống Lê ném túi xuống đất, đoạt lấy cờ lê người phục vụ vừa mang đến đây: "Đều tránh ra."