Một đêm chơi game ở net đần độn vô vị.
Trước khi cô mười bốn tuổi vận may không tốt lắm, nhưng sau khi gặp được Hứa Trì thì tốt hơn một chút.
Tên côn đồ không hư như vậy, buổi sáng còn mời cô ăn mì gói nóng hầm hập, thậm chí còn coi cô là em gái bón canh gà tâm linh.
Nói em trông rất xinh đẹp, nhìn còn có chút ngang ngược, anh vốn dĩ muốn theo đuổi em nhưng nhìn ánh mắt của em cảm thấy không đuổi kịp.
"Trước kia anh cũng giống em, cũng đến đây như vậy, luôn cảm thấy người khắp thiên hạ có lỗi với anh, cha mẹ cũng không hiểu anh. Anh chỉ muốn nhuộm tóc. Wow, rời nhà bỏ đi, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, yêu sớm, chuyện xấu anh làm nhiều hơn em, còn cảm thấy rất ngầu."
Rõ ràng anh ấy lớn hơn cô hai tuổi, nói chuyện lại giống người từng trải.
Tống Lê hỏi: "Vì sao anh cảm thấy không đuổi kịp tôi?" Cô nghĩ, nói không chừng cô thật đúng là xem trên mặt mũi của một bát mì mà đồng ý.
"Tuy rằng anh vô cùng thích con gái ngang ngược, nhưng nói thật ánh mắt của em còn rất lạnh nhạt. Là người có người đến gần sẽ không để ý ai, nhưng dù sao anh cũng là người từng trải, có thể nhìn thấy con nhím trong mắt em. Có lẽ chính em không cảm nhận được, nhưng có đối lập sẽ biết, lúc em ở bên cạnh nam sinh kia, ánh mắt rất dịu dàng."
Anh ấy ngượng ngùng mà vò đầu: "Mà anh cảm thấy hai người các em rất giống nhau. Các em ở trường học chắc cũng là người có thành tích đặc biệt tốt, về sau học hành cho tốt nhất định sẽ có tiền đồ. Không giống anh, chỉ có thể sửa chữa cửa hàng cho người ta quét rác."
Tống Lê hỏi thích là gì. Tên côn đồ nói thích chính là em rất muốn hôn người kia.
"Tôi không nghĩ đến muốn hôn cậu ấy."
Tên côn đồ đã từng yêu đương nhiều lần, nói làm sao có thể chứ? Thích một người đương nhiên muốn hôn môi với cậu ấy, không chỉ là hôn môi, còn muốn nắm tay, ôm, lên giường. Chỉ cần cậu ấy cũng thích em, có gì mà không thể.
"Lần sau em gặp lại cậu ấy thử xem không phải được rồi sao." Tên côn đồ ngồi xổm ở ven đường ăn hết bát mì gói, thậm chí uống sạch cả nước: "Dù sao nếu em không bài xích cậu ấy hôn em, nhất định chính là thích. Chân em không phải cũng nguyện ý để cậu ấy sờ sao?"
Miệng sẽ nói dối, nhưng thân thể sẽ không.
Mì gói của Tống Lê còn thừa hơn phân nửa, cô ăn không vào, nước canh ngâm mì đến mức nhũn ra, phồng lên. Nhìn nặng trĩu, kéo tâm tình của cô xuống.
Thành phố S phồn hoa, 6 giờ sáng dưới cầu vượt người xe đã hoạt động, Tống Lê nhìn không trung dần dần nổi lên màu trắng nói: Sẽ không có lần sau gặp lại.
Cô làm sao sẽ gặp lại một người mà đến tên người ta cô cũng không biết chứ.
...
Lúc tỉnh lại còn mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ bé yếu ớt, rõ ràng là một giấc mơ rất khổ sở, nhưng mà cô vẫn không tỉnh lại. Tìm Hứa Từ ở trong mơ đã lâu.
"Hứa Từ..."
"Anh đây."
Người bên cạnh từ khi nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của cô đã bắt đầu nhẹ nhàng hôn cô, hôn từ khóe mắt đến gương mặt, tay vỗ sau lưng cô rất nhẹ.
Tống Lê oà khóc ở trong lồng ngực anh, gối đầu ướt một mảnh.
Cô không phải người thích khóc.
Trước đó chân cô bị thương rất nghiêm trọng, lúc bôi thuốc là đau nhất, làm rách miệng vết thương một lần nữa càng đau hơn nhưng trước nay cô đều không khóc.
Bây giờ cô khóc lóc gọi tên của anh, Hứa Từ mới biết được thật ra cô đã chôn rất nhiều sự khổ sở ở đáy lòng.
"Khóc cái gì? Anh vẫn luôn ở đây."
Thấy cô cuối cùng cũng mở mắt, Hứa Từ ôm cô vào trong ngực.
Tống Lê thở dốc từng chút từng chút một, hoà hoãn lại rất lâu mới xác định đó chỉ là mơ, là giấc mơ đã trôi qua rất lâu.
"Hôm nay anh không đi làm sao?" Cô phát hiện đã hơn 8 giờ, đây là lần cô ngủ lâu nhất.
"Xin nghỉ, nghỉ ngơi nửa ngày."
Cô bắt đầu khóc từ 7 rưỡi, Hứa Từ gọi rất lâu cũng không đánh thức được cô, làm sao còn có tâm tư đi làm.
Tống Lê lau lau khoé mắt: "... Nhưng mà em không xin nghỉ, bỏ bê công việc là phải trừ tiền lương."
Hứa Từ nói: "Vậy thì trừ tiền lương, trừ bao nhiêu anh sẽ bù cho em."
"Không cần." Tống Lê lại bật hơi, yên tâm thoải mái mà tiếp tục nằm: "Em chính là bà chủ."
Làm bà chủ thật tốt.
"Mơ thấy cái gì?" Hứa Từ càng quan tâm điều này hơn.
Khoé mắt cô hồng hồng, mí mắt đều sưng lên rất nhiều. Tiếng nói vừa mới tỉnh ngủ vốn là khàn khàn, bây giờ nói chuyện càng thêm ồm ồm.
"Hứa Từ, em vẫn chưa từng hỏi anh, năm đó vì sao anh đột nhiên lại rời đi?"
Tống Lê cảm thấy chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần phải tạo ra nhiều ràng buộc như vậy, nhưng người là động vật bị chi phối bởi lòng tham, lòng tham là quái vật bành trướng.
Anh giống như ánh trăng dừng trên ngõ nhỏ đen nhánh, cô cũng là động vật cùng đường bí lối, ngoài ý muốn lao vào ánh trăng, lại không bắt được.
Cô muốn biết quyển sách trong cặp của anh là ai viết, anh thích câu nói nào bên trong nhất, thậm chí lúc anh ngồi xổm xuống bôi thuốc cho cô, cô đều phải nghiêm túc mà đếm lông mi của anh có bao nhiêu.
Tất cả những gì về anh thật ra cô đều rất muốn biết, không chỉ là cái tên.
Nhưng mà lúc gặp lại đã là một năm sau. Anh đứng dưới ánh mặt trời, sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề vẫn bắt mắt như cũ.
Buổi tối mỗi ngày Hứa Từ đều đi ngang qua ngõ nhỏ kia về tình cảm có thể tha thứ, bởi vì ông ngoại anh nằm viện ở khu cách đó trăm mét.
Cha mẹ Hứa đều là bác sĩ, người bệnh mỗi ngày được đưa vào trong tay bọn họ nhiều vô số kể.
Không thể phủ nhận chính là bọn họ đều là bác sĩ rất có trách nhiệm, lại không có cách làm con cái tốt.
Từ nhỏ Hứa Từ đã tương đối gần gũi với ông bà ngoại, sau khi tan học buổi tối mỗi ngày anh đều sẽ đi trông coi, đoạn thời gian kia anh thường xuyên đến trễ.
Ông ngoại hỏi anh làm sao đến muộn như vậy, Hứa Từ chỉ nói dối là bài tập học bổ túc quá nhiều.
Cho đến ngày đó việc cứu trị của ông ngoại không có hiệu quả mà nên qua đời.
Tuy rằng đã sớm đoán được nhưng vẫn vô cùng khổ sở.
Anh có hai ngày không đến ngõ nhỏ kia, sau khi xử lý tang sự liền mang tro cốt của ông ngoại về thành phố Du.
Hứa Từ không nói cho cô những điều đó, mặc kệ là sinh lý hay tâm lý, sinh bệnh đều sẽ không làm người khác tốt lên.
"Bởi vì phải quay về đi học." Khi đó Trung học Anh Hoa còn một tuần nữa là khai giảng.
Tống Lê nhớ rõ năm học lớp 8 cô chuyển trường đến, Minh Dư chính là giới thiệu anh như vậy, hạng nhất niên khoá rất ngang ngược, không thích để ý ai.
"Anh còn giả vờ không quen biết em." Cô chặn anh ở cửa cầu thang, anh nhìn cũng không nhìn một cái.
Hứa Từ nhớ đến cảm thấy rất buồn cười, cái tư thế kia của cô thoạt nhìn không giống gặp lại người quen mà lại giống chị cả muốn thu phí bảo hộ.
Hứa Từ nói: "Không phải em cũng giả vờ không quen anh sao? Còn muốn xảo trá đòi tiền."
"Ai bảo lúc ấy anh không nói cho em biết anh tên gì."
Hai người nằm trên giường cười thật lâu, đôi mắt cô vẫn đỏ nhưng tươi cười sáng ngời.
Tống Lê ghé vào vai trái của anh, một bàn tay khác nâng lên sờ lông mi anh: "Hứa Từ, lúc gặp lại em anh có cảm giác gì?"
"Ngoài ý muốn."
Không nghĩ đến sẽ gặp lại em, cho nên không nói tên cho em, nhưng em lại xuất hiện.
"Vậy bây giờ thì sao?" Cô hỏi: "Gặp lại em sau chín năm, có cảm giác gì?"
Dấu vết trên cổ tay cũng không tùy theo thời gian trôi mà nhạt đi.
"May mắn."
Dấu môi mềm mại của Hứa Từ đặt trên hai chữ cái trên tay cô: "May mắn cô gái của anh dũng cảm lạc quan, chịu đựng chín năm dài, trở về yêu anh như cũ."