Chờ đến khi cô trở về đã là 10 giờ tối, Hứa Từ ở nhà đợi cô rất lâu.
Ban ngày ở viện kiểm sát anh biểu hiện thật bình thường, lúc nên làm việc thì làm việc, nên ăn cơm thì ăn cơm.
Thấy cổ áo sơ mi của anh lộ ra nửa cái dấu hôn, biểu cảm của Tiểu Phan như gặp quỷ.
Lúc đi đến phòng hồ sơ tìm hồ sơ dính rất nhiều bụi, lại ra mồ hôi, khi cúi đầu rửa mặt ở toilet Hứa Từ cởi cúc áo sơ mi, vừa cúi đầu đã phát hiện sau cổ và trên xương quai xanh càng nhiều, rậm rạp còn có mấy dấu răng. Lộ ra chỉ là một góc núi băng.
Nhóm người Trình Dư Hoan ngầm bát quái, lúc ở nhà ăn xô đẩy rất lâu, cuối cùng vẫn là Tiểu Phan căng da đầu thò người ra hỏi.
"Hứa kiểm, anh có bạn gái?"
"Ừm."
Tiểu Phan quay đầu lại, nhìn thấy nhóm Trình Dư Hoan còn đang làm mặt quỷ: "... Vậy cái dấu hôn này, cũng là cô ấy cắn?"
Hứa Từ ngước mắt, mấy người kia nhanh chóng cúi đầu.
Cảm xúc của anh rất nhẹ, ngữ khí cũng không có độ ấm gì, nhưng không phải người khó nói: "Ừm."
Tiểu Phan rất nhanh có thể trở về báo cáo kết quả công tác: "Mẹ kiếp! Em sắp bị hù chết! Loại vấn đề này mọi người cũng dám bảo em đi hỏi!"
"Trọng trách tổ chức giao cho cậu, cậu hoàn thành thật sự xuất sắc." Trình Dư Hoan nắm lấy tay anh ta: "Cậu vất vả rồi! Đồng chí Tiểu Phan!"
Bọn họ khe khẽ nói nhỏ thật ra anh có thể nghe được, đơn giản chính là giương nanh múa vuốt mà ăn mừng thay anh cuối cùng cũng thoát khỏi thân phận xử nam.
Trình Dư Hoan còn tiếc hận thay Tiêu Tiêu một chút, nói xem cái dấu hôn kia là có thể đoán được Hứa kiểm ở trên giường tàn nhẫn bao nhiêu.
Tiểu Phan gật đầu theo nói vừa rồi anh ta đi toilet cùng Hứa kiểm, nhìn thấy bộ phận khác cũng có.
Tiêu Tiêu đỏ mặt nói không cần nói đùa, cô ấy chỉ muốn thuận lợi chuyển chính thức nhưng mà cũng rất kinh ngạc Hứa kiểm lại thích con gái cuồng dã, cô ấy vẫn luôn cho rằng người lạnh băng giống như anh chắc sẽ tìm một chị gái săn sóc dịu dàng.
Bọn họ đều đang cực kỳ hâm mộ bạn gái anh có phúc khí nhưng lại lo lắng thân thể của cô ăn không tiêu.
Xử nam 27 tuổi... Thật là vất vả cho cô.
Hứa Từ có chút muốn cười nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ đen tối, về nhà nhất định phải bồi thường cho cô.
Ban ngày nhìn thấy người đàn ông kia làm anh cảm nhận được nguy cơ không rõ, sự buồn bực đè ép trong lòng một buổi sáng đến lúc ăn cơm trưa cũng tiêu tán chút nhưng theo cô về muộn lại dần dần che đầy yết hầu.
Anh giống như mua dây buộc mình, tơ tằm rậm rạp bọc đến mức anh không thở nổi, điện thoại ở ngay bên cạnh nhưng anh chịu đựng không đi quấy rầy cô.
Có lẽ cô chỉ đang bận, muộn chút cô đều nhất định sẽ trở về, đợi chín năm cũng không thiếu chờ chín giờ chín phút này.
Sự kiên nhẫn của Hứa Từ tan rã trong mỗi một phút giây chờ đợi, đến lúc anh sắp hỏng mất, cô cuối cùng cũng đẩy cửa thư phòng ra. Phòng khách mở đèn, ánh sáng phía sau cũng theo tảng lớn mà đi vào.
"Hoá ra anh ở đây à, em còn tưởng anh chưa về." Tống Lê tiến vào từ cửa: "Em mua tôm hùm đất, ăn bữa khuya được không? Em mới làm bộ nail mới, không muốn làm hỏng nó."
Thư phòng rất tốt, chỉ có ngọn đèn bàn chiếu sáng, Hứa Từ ngược sáng nhìn cô, biểu cảm đều giấu trong bóng đêm, Tống Lê không nhìn rõ ánh mắt anh.
Ghế dựa cọ sát trên sàn nhà ra tiếng vang chói tai, Tống Lê nhìn anh bước nhanh đi tới, kéo cô vào thư phòng sau đó trở tay đóng cửa lại.
Cô bị ấn ở phía sau cửa hôn, kịch liệt hung ác hơn bất cứ lần nào, anh vừa mới đụng tới cô, khoé môi đã bị cắn rách, mùi máu tươi nhàn nhạt hoà cùng nước bọt vào trong miệng.
Tống Lê đau đến "a" nhẹ: "Hứa Từ..."
Đôi tay bị hai tay anh bắt chéo ra sau lưng ở sau người, Hứa Từ biết cô đau nhưng không khống chế được lực độ, sau khi cắn chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếm miệng vết thương, Tống Lê xen vào giữa sướng và tê.
Anh giống một con quỷ hút máu, môi đỏ mút liếm cắn ở trên cổ, như muốn rút cạn cô mới tính là kết thúc.
Không khí loãng khan hiếm, Tống Lê há miệng mà thở phì phò, đầu bởi vì thiếu oxy mà có vẻ trì độn, dẫn đến việc cô bị lật qua đè trên ván cửa cũng không phản ứng lại.
Toàn bộ hành trình Hứa Từ chỉ nói hai chữ: "Nhấc chân."
Anh đang cởi quần cô. Hứa Từ nói trời lạnh, không thể mặc croptop cũng không thể mặc váy ngắn, lúc cô ra ngoài rất nghe lời, đều mặc áo dài quần dài, chẳng qua có chút tâm tư nhỏ mà chọn áo cổ chữ V, hiện ngực lại hiện xương quai xanh.
Cánh môi Hứa Từ không tính là dày, nhìn rất mỏng nhưng có thịt, lúc hôn môi rất mềm, dấu hôn nóng bỏng ở sau lưng, nhiệt lưu hạ thể của Tống Lê tràn ra theo nụ hôn dần dần hạ xuống của anh.
Đầu vú bị ván cửa cứng rắn ma sát đến phát đau, băng dán tối hôm qua hắn tự tay dán lên đã tróc, đầu vú đứng thẳng bắt đầu gặp một vòng kích thích mới.
"Hứa Từ..."
Tống Lê vô lực mà trượt xuống, đã thoải mái lại kích thích, bàn tay mướt mồ hôi ở phía sau cửa tạo ra vệt ướt dài.
Cô quỳ trên mặt đất, giây tiếp theo Hứa Từ chen vào hai chân cô, đầu gối nâng cái mông lên cao, ấn tay lộn xộn của cô lên cửa, dương vật thô dài đột nhiên không kịp phòng ngừa mà mở rộng môi âm hộ cắm vào trong huyệt: "Ha a..." Cô đau đến mức tràn ra nước mắt: "Hứa Từ..."
Đi vào quá sâu, đương như muốn xuyên qua linh hồn của cô, huyệt thịt vô ý thức mà cuốn lấy anh, không ngừng cô rút lại đè ép.
Sau khi Hứa Từ chờ cô thích ứng mới bắt đầu luật động nhưng lực đạo cũng không dịu dàng, mỗi một cái đều mạnh đến mức như muốn khảm sâu vào người cô, đầu gối bị ma sát đỏ bừng, tiếng khóc của cô dần dần dày lên, lại vỡ thành mảnh nhỏ.
"Đừng khóc." Mười ngón tay của Hứa Từ cắm vào khe hở mười ngón tay cô, nụ hôn ướt át từ sau cổ chạy dài đến khoé môi cô: "Tống Lê, đừng khóc."
Khóc dưới lòng anh sẽ đau lòng, khóc trên giường anh sẽ hiểu ý mà tàn nhẫn.
Hứa Từ đã từng xem cùng một quyển sách với Tống Lê.
Hồ ly trong sách nói: "Bây giờ đối với ta mà nói, ngươi chỉ là một cậu bé không khác gì so với ngàn vạn cậu bé khác. Ta không cần ngươi, ngươi cũng không cần ta. Đồng dạng, ta ở trong mắt ngươi chỉ là một con hồ ly bình thường, giống ngàn vạn con hồ ly khác. Nhưng nếu ngươi thuần dưỡng ta, chúng ta liền cần lẫn nhau."
Lúc ấy Tống Lê đè sách ở trên mặt bàn muốn hôn anh, anh trốn không thoát, dưới tình thế cấp bách cầm tờ giấy nháp che ở trước mặt.
Nhưng trang giấy hơi mỏng chống đỡ được không khí, mơ hồ không chống được cảm giác mềm mại.
Cô không bôi son nhưng vệt môi ướt át trên giấy làm đêm khuya anh đi vào giấc ngủ tim đập gia tốc như cũ.
Cặp mắt hồ ly kia của Tống Lê cười đến vô cùng giảo hoạt: "Hứa Từ, anh cũng đến thử thuần dưỡng em đi."
Nhưng cô là hồ ly giảo hoạt, mặc dù nhét súng săn vào trong tay anh, Hứa Từ cũng không thể trở thành thợ săn ưu tú.
Hồ ly nói ngươi thuần dưỡng ta, chúng ta liền cần lẫn nhau. Ai cũng không thể quên, cũng cần nhớ rõ phụ trách với đồ vật mình thuần phục.
Nhưng chế tạo ràng buộc luôn phải chấp nhận nguy hiểm rớt nước mắt.
Hứa Từ hung hăng cắm dương vật vào, dường như cắm đến cực hạn, miệng tử cung của cô đều bị đâm mở, quy đầu ra ra vào vào đâm thọc ở nơi đó, Tống Lê bủn rủn đến mức toàn thân tê mỏi.
Thất thanh lâu dài làm cô nghi ngờ chính mình đã hôn mê bất tỉnh.
Hứa Từ véo ra dấu vết rất nặng trên eo cô, trên vai đều là dấu răng của anh.
Người bị thuần phục là anh, người điên cuồng cũng là anh.
Hồ ly của anh rời đi chín năm, làm bao nhiêu lần cũng không đền bù được.
Hứa Từ bế cô lên trên không, khi đâm về phía kệ sách thì sách vở trên đỉnh cũng rơi xuống trong lúc đong đưa, Tống Lê bóp bả vai anh, khi anh cắm vào va chạm ngẩng cao cổ, phần cổ lộ ra độ cong duyên dáng.
Hai đùi đều bị anh ôm, Hứa Từ nâng hông thao lộng, kéo dương vật thô dài va chạm ở trong cơ thể cô.
Thân thể đạt tới sự sung sướng trước nay chưa từng có, nơi riêng tư phát ra tiếng vỗ thanh thúy dễ nghe, kệ sách chấn động. Khi Hứa Từ chôn ở trước ngực cô, khoé mắt lại tràn ra nước mắt.
"Tống Lê, em cũng nói em yêu anh đi."
Sau khi trở về em còn chưa từng nói yêu anh, nói em cũng yêu anh, lần sau sẽ lại không đi mất.
Tôm hùm đất đặt lên bàn không ăn, nhưng khi Tống Lê tỉnh lại đã được bóc vỏ, một mâm tôm ngon miệng tràn đầy nhưng cổ họng cô đau đến mức không muốn ăn miếng nào.
Khoé mắt cô vẫn đỏ, lông mi bị nước mắt làm ướt nhẹp, dính thành từng cụm.
"Hứa Từ, có phải anh quá hung dữ với anh hay không, luôn ức hiếp em." Cô rất thích trả đũa.
Đôi khi không cho cô mặc váy ngắn vào mùa đông, đi đường không thể cúi đầu nghịch điện thoại, không cho cô chạy đến ôm bởi vì trong lồng ngực cất một bông hoa hồng mà bà bán hoa đưa cho... Cô đều không tức giận, cô luôn có nhiều lý do tức giận như vậy, sau đó anh lại ức hiếp cô.
Nhưng mà cô rất dễ dỗ, chỉ cần anh chủ động hôn cô sẽ nở nụ cười ngay lập tức.
Hứa Từ ôm cô lên đưa nước cho cô, thanh tuyến thanh lãnh trầm thấp: "Là em mỗi lần đều ức hiếp anh."