Becca lách vào khu vườn phía sau ngôi nhà đá nâu để kiểm tra tiến độ của đám công nhân trước khi họ biết sự xuất hiện của cô. Chiếc thùng lớn đựng phế thải được đưa đến hôm trước bây giờ đã gần đầy tràn. Đưa tay che mắt cho khỏi chói nắng, cô kiểm tra cấu trúc ngôi nhà. Nó có một bộ khung rất tốt, hay đó là những gì ông kiến trúc sư đã nói.
Becca đã tỉ mẩn cứu lại mọi thứ đáng giữ, bao gồm toàn bộ đồ trang trí nội thất, mặt lò sưởi và hệ thống đèn chiếu sáng, lúc này đang được tháo dỡ ra lau rửa lại. Nếu may mắn, phần lớn chúng có thể tận dụng lại được. Nếu coi lượng tiếng động ầm ĩ đang vang lên là điều gì đó có thể bỏ qua thì quá trình phá dỡ tầng ba và tầng bốn đang diễn ra trôi chảy. Cô lùi lại một bước để tránh khi một đống mảnh vụn tuôn ra từ chiếc ống lớn chạy từ một cửa sổ trên tầng ba xuống thùng đựng phế thải.
Cô đảo nhanh một vòng cùng người giám sát và nhờ ông giúp cô đưa các phần của chiếc bàn chuyên dụng cho các nhà điêu khắc của cô xuống xe. Cô đã để nó lại đây trong lần ghé qua trước và thực sự ngạc nhiên nhận ra cô thấy thiếu vắng nó đến mức nào, mặc dù cô đã dùng phần lớn dịp cuối tuần vừa rồi tại nhà để đóng gói đồ đạc. Cô dùng chiếc bàn nhỏ đó vào mọi việc. Nó có một mặt trên nghiêng rất thích hợp cho việc phác thảo, nhưng khi tháo bỏ mặt trên đó đi, chiếc bàn đủ chắc chắn để đặt đất sét lên đó. Chiếc bàn không được đẹp lắm, nhưng vô cùng hữu dụng, và cô luôn nghiêng hoàn toàn về công dụng. Điều tuyệt nhất là khi chiếc bàn được tháo rời ra. Khi đó nó đủ nhỏ để nằm khít trong cốp chiếc BMW Z4 Roadster nhỏ nhắn của cô.
Cô cảm ơn người giám sát, đóng cốp xe lại, rồi khóa xe. Giờ tất cả những gì cô phải làm là cố chịu đựng qua một bữa trưa chắc chắn sẽ không mấy thoải mái trước khi dành phần còn lại của buổi chiều cho công việc. Cô đã sắp xếp lại đồ đạc trong căn phòng của mình, vậy nên tất cả những gì cô phải làm khi quay về là lắp chiếc bàn lại rồi đẩy nó vào góc.
Đã gần tới giờ hẹn gặp với bố cô.
Becca áp một bàn tay lên bụng, buộc nó phải dịu lại. Những buổi tụ tập gia đình kiểu này luôn khiến cô bồn chồn. Dùng chìa khóa của mình, cô mở cửa vào ngôi nhà đá nâu, đi thang máy lên căn hộ của Annabelle và Mike trên lầu hai. Cô gõ cửa trước khi bước vào.
“Em gái anh tới rồi đây. Mọi người đến cả rồi chứ?” Becca đặt túi xách lên chiếc bàn kê ngoài phòng chờ, và gặp Mike cùng Annabelle khi hai người đang đi vào phòng khách. “Hai người trông xanh quá.” Mike khoác tay quanh người Annabelle.
“Cô ấy cảm thấy không được khỏe.”
Becca nhìn từ người này qua người kia. “Chẳng lẽ những cơn nghén buổi sáng cũng dễ lây vậy sao?”
Annabelle tựa đầu trên vai Mike. “Trông thì vậy thôi. Mình từng nghe tới chuyện cảm thấy đau vì cảm thông, nhưng buồn nôn vì cảm thông thì chưa.”
Becca xoa hai bàn tay vào nhau. “Vậy là tất cả chúng ta rốt cuộc đều nôn mửa?”
Mike cau mày bực bội, và từ vẻ mặt bên ngoài, Annabeỉle có vẻ đang phải gồng mình lên cố hết sức để không bật cười. Cô vỗ lên lưng Mike. “Có vẻ là vậy đáy.”
“Một chuyện tốt đấy.” Becca mắc áo khoác lên lưng ghế sofa. “Vừa đúng giờ cho bữa trưa. Mà nhân tiện, trông cậu tuyệt lắm. Mình rất thích màu nước da xanh xao của cậu nổi bật trên nền đỏ tía của chiếc áo. Rất Lilly Pulitzer”
Annabelle bật cười. “Hẳn là cậu phải biết rồi. Cậu làm gì ở đây vậy?”
“Tới ăn trưa cùng mọi người. Bố mình nói ông và Colleen cũng sẽ qua đây.” Cô nhìn từ Mike qua Annabelle. “Hai người vẫn định ăn trưa đấy chứ?”
Mike đỡ Annabelle ngồi xuống ghế sofa rồi đi về phía bếp. “Belle chỉ ăn khoai tây nướng và hamburger hiệu Five Guys cùng khoai tây rán thôi.”
“Đó là những thứ duy nhất mình có thể giữ lại trong dạ dày, vậy nên đừng cắt đường ăn uống của mình.”
Anh cô quay trở lại, đưa cho Becca một chai nước, đặt một chai nữa lên bàn cà phê rồi ngồi xuống bên Annabelle, đưa cho cô chiếc ly đựng một thứ nước trông như trà gừng. “Nào, uống thứ này đi. Bằng nhiệt độ phòng - như em thích.” Annabelle nhấp một ngụm trong khi Becca làm bộ kinh hoàng. “Eo ôi. Soda ở nhiệt độ phòng ư?”
Mike nhún vai. “Bất cứ thứ gì phù hợp.” Becca không kìm được dằn vặt ông anh cô. “Nếu thứ đó tốt đến thế, có lẽ anh cần phải thử qua ít nhiều. Có vẻ như anh cũng cần tới nó lắm.”
Anh cô khoác tay quanh người Annabelle. “Vui nhỉ.”
Trong toàn bộ những gì dính dáng đến gia đình, đây thực sự là phần làm cô thấy thoải mái. Cô và Mike rơi vào đúng một mối quan hệ anh trai - em gái điển hình - cho dù họ đã khởi đầu mối quan hệ trễ mất hai mươi sáu năm - và Annabelle từ chỗ là người bạn thân nhất của cô trở thành chị dâu, một điều cũng thật tuyệt. Giá như mối quan hệ với bố mẹ cô cũng được êm đềm như thế.
Annabelle có vẻ như đã cảm thấy dễ chịu hơn. Cô đặt cốc soda lên bàn, quay người lại tựa lưng vào Mike, khuôn mặt cô rạng lên đầy vẻ tinh quái. Becca gồng mình lên chuẩn bị chống đỡ.
“Các bài học của Vị Thần Nội Trợ diễn ra thế nào rồi?” Khi Mike cằn nhằn, Annabelle lập tức buộc ông chồng phải im lặng bằng một cái nhìn. “Rich nói anh ấy rửa bát đĩa. Mình đã sống với anh ấy không biết bao nhiêu năm trời mà chưa từng một lần thấy ông anh mình động tay động chân vào bất cứ việc gì trong bếp ngoài ăn và uống trực tiếp từ các hộp sữa hay các lon nước cam, và bày ra một đống bừa bộn. Làm thế nào cậu thực sự buộc ông anh mình dọn rửa thứ gì đó được?”
Becca uống nước và nhún vai. “Anh cậu yêu cầu mình bày cách làm cho anh ta. Mà mình còn xa mới là người làm nản lòng ai đó muốn học nấu ăn, lau dọn và giặt giũ. Mình chỉ hy vọng cuộc phiêu lưu đầu tiên của ông anh cậu với việc rửa bát không phải là khởi đầu của một xu hướng, cho dù anh ta đã thành công trong việc làm sàn nhà bếp trở nên sạch đến mức mình chưa từng thấy sạch hơn thế bao giờ.”
“Sàn nhà?”
Tiếng gõ cửa vang lên báo hiệu sự xuất hiện của Christopher và Colleen. Với Mike là bố mẹ anh, còn với Becca là bố cô và người phụ nữ không bao lâu nữa sẽ trở thành mẹ kế của cô, nếu suy đoán qua dáng vẻ của hai người. Thực ra Becca cũng chẳng gặp rắc rối gì với Colleen, à phải, ngoại trừ việc bà luôn ôm chầm lấy cô mỗi lần gặp mặt. Tất nhiên, chẳng qua đó là thói quen của Colleen. Bà luôn ôm chầm lấy tất cả mọi người, và hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Mike ra mở cửa, đỡ lấy áo khoác cho hai người. Vừa thoát khỏi chiếc áo khoác của mình, Colleen đã bước ngay tới chỗ Annabelle, ôm hôn cô, rồi đưa cho cô một gói gì đó béo ngậy tỏa mùi thơm thật thiên đường. Bà vỗ nhẹ lên bụng Annabelle. “Bánh hamburger Five Guys và khoai tây rán cho bà mẹ và bé con.”
Khi Mike cằn nhằn gì đó về dinh dưỡng, bà ra lệnh cho anh im lặng trong lúc ôm lấy anh, hôn lên má anh, sau đó lau vết son dính trên đó. “Khi mẹ mang bầu con, mẹ cũng chẳng ăn được nhiều nhặn gì cho cam. Tất cả những gì mẹ muốn là bít tết và đậu hạt. Mẹ đã rất ngạc nhiên khi con không ra đời với một lớp da cứng đơ.”
Becca là người tiếp theo trong màn chào đón, vậy là đến lượt cô tiếp nhận những cái ôm của Colleen rồi sau đó là Christopher. “Con chào bố.”
“Becca, được gặp con thật vui!” ông ngượng nghịu vỗ vai cô.
Trời ạ, Colleen chắc hẳn đã thành công trong nỗ lực của bà nếu bà đang cố biến bố cô thành một người biết thể hiện những cử chỉ quan tâm trìu mến.
“Con cũng rất vui được gặp bố.”
Năm người ngồi xuống nhìn nhau một hồi khá lúng túng cho tới khi Annabelle lấy một miếng khoai tây rán ra khỏi túi nhâm nhi. “Không biết mọi người thấy thế nào, chứ con sắp chết đói rồi đây. Sao chúng ta không ăn trước khi tất cả nguội hết mất?”
Mike bật cười. “Bọn con chỉ chuẩn bị có salad và sandwich thôi. Mà chúng thì đã nguội sẵn rồi.”
Bố của họ đã có vẻ thoải mái hơn, đưa bàn tay đặt lên phần dưới lưng Colleen rồi đi theo Annabelle vào phòng ăn. Mike có vẻ không được vui. Becca không dám chắc nguyên nhân là do chế độ ăn của Annabelle hay do bàn tay của bố cô trên lưng mẹ anh. Dù thế nào đi nữa, Mike sẽ phải chấp nhận làm quen với cả hai chuyện này.
Becca giúp Mike lấy thức ăn bày lên bàn trong khi Annabelle và Colleen chuẩn bị đồ uống, và bố cô trông có vẻ không được thoải mái. Cô chợt thấy ái ngại cho ông. “Bố, con rất ngạc nhiên khi biết bố đang ở trong thành phố. Bố đang nghỉ vài ngày ở đây sao ?” Cô ngồi xuống, xúc một thìa đầy salad khoai tây vào bát rồi đưa cho ông.
“Phải, bố tới để dành một thời gian ở bên Colleen và nối lại quan hệ với vài người bạn, bố cũng muốn biết con thu xếp ổn định cuộc sống của mình ra sao.”
“Thật thế sao?”
Colleen bước lại sau lưng cô, đưa bàn tay lướt trên hai vai Becca trước khi ngồi xuống cạnh Christopher. “Tất nhiên là vậy rồi. Cháu là con gái ông ấy, và ông ấy rất yêu cháu.”
Becca gật đầu như một cô gái ngoan và lấy một chiếc sandwich cho mình. Cô không biết nên nói gì về chuyện đó nữa. Tất nhiên ông yêu cô theo cách riêng của ông. Cô mỉm cười với bố. “Con đang sử dụng chung căn hộ cũ của Annabelle với Rich, anh trai chị ấy.”
“Anh chàng giáo sư tâm lý ư?”
“Đúng rồi. Chỉ là tạm thời cho tới khi căn hộ của con ở tầng trên hoàn tất, và chỗ đó cũng đủ gần để con có thể để mắt tới quá trình xây dựng ở đây.”
Bố cô lấy thêm một ít sốt mayonnaise lên chiếc sandwich của ông. “Con sẽ làm việc ở đâu?”
“Con đã hoàn tất tác phẩm cuối cùng ở chỗ căn gác cũ, và con không muốn bắt đầu cái gì đó quan trọng cho tới khi chuyển tới xưởng làm việc mới. Con đang thực hiện một vài thể nghiệm sơ bộ, tìm ý tưởng cho tác phẩm tiếp theo của mình, vẽ phác thảo, dựng mô hình, soát lại các bản trình chiếu, đại loại là những việc như thế.”
“Con có thể tận dụng thời gian này để tìm thị trường cho các sáng tác của mình.”
“Con vẫn luôn làm như thế. Hiện tại con đang chuẩn bị có cuộc gặp với một chủ phòng triển lãm ngay tại đây, tại Park Slope, vào cuối tuần này, nhưng đồng thời con cũng rất bận rộn với chuyện xây dựng ở đây.”
“Con sẽ phải quảng bá các tác phẩm của con tới nhiều hơn chỉ một ông chủ phòng triển lãm, Becca, nếu con muốn đạt được điều gì đó trong sự nghiệp của mình. Đó là lý do tại sao bố đã nói chuyện với một người bạn cũ. Ông ấy rất quan tâm tới việc triển lãm các tác phẩm của con.”
Becca lắc đầu. “Bố thuyết phục một người bạn triển lãm tác phẩm của con mà chưa từng xem qua chúng sao?” Cô đang dần cảm thấy nóng mặt. Bố cô vẫn bận bịu chuẩn bị chiếc sandwich của ông nên không hề nhận ra.
“Ông ấy còn nợ bố. Bố đã giúp con trai ông ấy vào được trường y. Ông ấy nói nếu có lúc nào đó bố cần điều gì...” ông ngẩng lên và rốt cuộc cũng nhận ra có điều gì đó không ổn với đề xuất của mình.
Becca lau miệng, đồng thời cố bình tĩnh lại. Nói ra những gì cô đang nghĩ hẳn không phải là ý tưởng hay nhất, nhưng chuyện bố cô nhét các tác phẩm của cô vào tay một nhân vật được trọng vọng của giới mỹ thuật để trang trải một món nợ cũ cũng chẳng hay ho gì. Không phải vì cô biết người đó là ai, nhưng theo kinh nghiệm của cô, những người thực sự thành công luôn đi thành nhóm. Bố cô sẽ không bao giờ chịu hạ mình cầu cạnh một hiệp hội với ai đó không thuộc hạng thượng thừa trong lĩnh vực kinh doanh hay chuyên môn của người đó. “Không, con cảm ơn bố.”
Hay làm sao, giờ thì bố cô thực sự đã bị bẽ mặt. “Ý con là sao với “Không, con cảm ơn bố”? Bố đã phải tác động tới rất nhiều chỗ để giành lấy cho con cơ hội này.”
“Con chưa bao giờ đề nghị bố giúp đỡ. Không phải vì bố sẵn sàng đề nghị mà con sẵn sàng chấp nhận. Con đã nói đi nói lại với bố đến phát chán lên rằng một trong những lý do con chuyển tới sống ở đây là để tìm chỗ đứng trong giới nghệ thuật New York bằng chính năng lực của mình. Con không cần bố phải giúp đưa tác phẩm của con tới chỗ ai đó chỉ vì ông ta còn nợ bố. Nếu bố thu xếp một cuộc gặp gỡ để giới thiệu thì hoàn toàn khác, điều đó hẳn sẽ rất có ích. Còn điều bố làm đúng là một sự sỉ nhục.”
Cô nhìn chăm chăm vào bố mình, trong khi ông dành cho cô cái nhìn đúng như cách ông vẫn nhìn cô ngày bé khi cô làm điều gì khiến ông không vui.
“Có gì sai ở đây, bố? Chẳng lẽ bố nghĩ con bất tài đến mức không đứng nổi trên chân mình sao?” Cô đưa tay lên. “Bố biết mà, không cần mất công trả lời làm gì. Điều bố làm đã quá hiển nhiên. Con đoán việc con giàu có là một điều rất tốt, đúng không? Như thế bố sẽ không bao giờ phải lo con gái bố phải trở thành một nghệ sĩ bất tài đói ăn.” Becca đứng dậy, đặt khăn ăn xuống cạch bữa trưa cô còn chưa động đến. Cả Mike và bố cô cùng đứng dậy. Quả là các quỷ ông lịch thiệp. “Mình rất xin lỗi, Annabelle. Mình cần phải đi. Mình sẽ gọi cho cậu sau.”
Annabelle gật đầu. Tất nhiên, cô hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bố Becca ném khăn ăn của ông xuống bàn, đẩy chiếc ghế ra sau. Rồi cả Colleen cũng đứng dậy. “Christopher, cứ để con bé đi. Anh có thể xin lỗi sau, khi nó đã có thời gian để bình tâm lại.”
“Cái gì?” Tiếng gắt giận dữ của ông theo chân Becca rời khỏi phòng. Thật không may, Mike cũng nổi cáu.
“Em biết rõ bố rất ghét chuyện em không cần cả tiền lẫn sự giúp đỡ của ông, đúng không nào?”
Becca chẳng thể nói nên lời. Cô đã sắp òa khóc, và điều cuối cùng cô muốn làm lúc này là la lối om sòm. Cô gật đầu.
Mike ôm chầm lấy em gái anh. “Anh tự hào về em. Nhưng hãy nhớ, đôi khi những người đàn ông không sao tránh khỏi làm vài điều ngu ngốc vì những người phụ nữ họ yêu quý, thậm chí kể cả khi người phụ nữ ấy là con gái họ. Em sẽ bình tâm lại chứ?”
Cô gật đầu trong vòng tay anh. “Em không sao.”
Mike dành cho cô một nụ cười gượng gạo trông thật giống nụ cười của bố cô. “Có chuyện gì buồn cười lắm sao?”
“Anh vừa nghĩ rằng anh hy vọng mình có con trai.” Anh hôn lên má cô. “Anh sẽ gọi cho em sau.”
Becca ra về với một nụ cười trên khuôn mặt cho tới khi cửa thang máy khép lại, sau đó cô quay về nhà, bắt tay vào lắp chiếc bàn làm việc. Cô cần làm gì đó với những tảng đất sét.
Rich đặt chiếc cặp xách lên mặt bàn giáo viên trong phòng học, lấy các ghi chú cho bài giảng cùng bài kiểm tra mà cuối cùng anh cũng đã chấm xong ra. Anh trả bài cho sinh viên khi họ bước vào lớp. Từ vẻ mặt của họ, có thể thấy sinh viên của anh đã biết trước với mức độ chính xác đáng kinh ngạc kết quả của họ sẽ ra sao từ trước khi được trả bài.
“Okay, cả lớp, khi mọi người ổn định chỗ ngồi, tôi sẽ bắt đầu.” Anh tựa người vào bàn, bắt chéo hai chân, đợi cho đến khi có được sự chú ý của tất cả sinh viên.
“Hôm nay tôi sẽ giảng về quá trình phát triển nhận thức. Khả năng nhận thức của con người hình thành muộn hơn nhiều so với các khả năng mang tính bản năng vì các khu vực làm nhiệm vụ tổng hợp thông tin trong não bộ của chúng ta được hình thành sau cùng. Hãy nhớ, một trong những lý do giúp bộ não trưởng thành sau khi một đứa trẻ ra đời là việc hình thành các mối liên hệ mới giữa các tế bào thần kinh đã tồn tại sẵn.”
Rich quay về phía chiếc bảng trắng và viết lên đó: “Jean Piaget”. “Jean Piaget là lý thuyết gia chính về quá trình phát triển nhận thức. Ông cho rằng con người tạo nên các giản đồ, về bản chất là các mô hình tư duy về phương thức hoạt động của thế giới. Ai có thể cho biết về các quá trình gây ảnh hưởng tới sự thay đổi các giản đồ này không?” Rich thấy Brad Stanhope đang tìm kiếm trong các ghi chú của cậu ta. Cậu sinh viên dè dặt giơ tay lên “Brad.”
“Đồng hóa và thích nghi.”
“Tốt.” Rich viết “đồng hóa” lên bảng.
Một tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh. Trưởng khoa Stewart thò đầu vào. “Xin lỗi vì phải làm phiền cậu, giáo sư Ronaldi. Cậu có thể dành cho tôi vài phút không?”
“Chắc chắn rồi.” Cánh cửa đóng lại. “Có lẽ đây là một dịp tốt để nhìn nhận lại về bốn trạng thái của quá trình phát triển nhận thức theo Piaget, tại sao ông ta lại cho rằng các trạng thái này xuất hiện theo một trình tự phát triển bất biến, và cho dù các em có nghĩ vậy hay không đi chăng nữa, phần lớn những anh chàng có mặt trong bữa tiệc ái hữu tối hôm nọ trên thực tế đã đạt tới trạng thái hoạt động chính thức.”
Rich mở cửa bước ra ngoài.
“À, giảng dạy về Jean Piaget. Chuyên môn của cậu. Với một phong cách rất thú vị, tôi nghe nói vậy.”
“Vâng, vậy đấy, đó là một cách để giữ đám sinh viên chịu ngồi nghe giảng.”
“Cậu có thể tìm trợ giảng.”
“Phải, nhưng như thế có gì thú vị đây? Cách hiện tại của tôi đem lại nhiều thách thức hơn. Hãy luôn giữ cho mình cách giảng dạy hấp dẫn, và họ sẽ học. Tôi ước gì chỉ một nửa số giáo sư của tôi trước đây nhận ra điều đó.”
Trưởng khoa Stewart nhướng một bên lông mày lên. Ái chà, “Tất nhiên là trừ các giáo sư hiện tại ở đây ra.”
“Tất nhiên rồi.”
Trưởng khoa Stewart thò tay vào túi ngực chiếc áo khoác của ông. “Tôi không rõ có gặp lại cậu sau được không, vậy nên tôi nghĩ tốt nhất là đưa ngay cho cậu vé tham dự buổi dạ tiệc từ thiện này trước khi tôi quên mất. Emily đã dặn đi dặn lại tôi việc này.”
Rich cầm lấy chiếc phong bì. “Cảm ơn anh.”
“Emily và tôi rất mong được làm quen với bạn gái của cậu.”
“Cô ấy cũng rất mong được làm quen với hai người. Cảm ơn anh đã mang vé qua cho tôi, thưa trưởng khoa.”
Sau đó ông trưởng khoa vỗ lên lưng Rich. “Tiếp tục làm việc đi. Cậu còn một bài giảng nữa đấy.”
“Đúng thế.” Anh gập phong bì lại, cho vào túi quần sau, rồi quay vào lớp. “Chúng ta đến đâu rồi nhỉ?”
Brad Stanhope giơ tay lên. “Thầy đang nói về đồng hóa, thích nghi, trình tự phát triển bất biến.”
Rich bật cười. “Tôi thấy mình đã thu hút được sự chú ý của các em. Rất tốt.” Rich cầm chiếc bút viết bảng lên. “Vậy có lẽ em có thể chia sẻ với chúng tôi sự khác biệt giữa đồng hóa và thích nghi,” anh nói trong lúc viết lên bảng. Rich ngoái lại sau lưng và thấy Brad đang tìm kiếm trong các ghi chú của cậu ta. “Ai có thể vui lòng cung cấp định nghĩa của các khái niệm này nhỉ?”
Phần còn lại của giờ lên lớp trôi qua, và trong sâu thẳm tâm trí anh, tất cả những gì Rich có thể nghĩ tới là anh sẽ gặp rắc rối lớn nếu không thuyết phục nổi Gina dành cho mình một cơ hội nữa. Bữa dạ tiệc mắc dịch nọ chỉ hơn một tuần nữa là diễn ra.
Khi anh kết thúc bài giảng, lớp sinh viên đã lục tục bắt đầu xếp sách vở ra về. “Bài luận của các em, hạn nộp trong vòng một tuần kể từ hôm nay, là một bài viết một nghìn từ về bốn trạng thái của quá trình phát triển nhận thức theo Piaget.” Anh mở cặp tài liệu, lấy ra tập bài luận phát cho đám sinh viên trong những tiếng than vãn của họ trong khi ra về. “Nếu các em có gì cần hỏi, hãy tới gặp tôi. Thời gian biểu của tôi tại văn phòng đã được thông báo trên trang web của trường. Chúc một ngày tốt lành.”
Rich đi theo đám sinh viên rời khỏi phòng học và trông thấy Brad vẫn đợi anh bên ngoài. Cậu ta dường như đang gặp khó khăn trong việc bắt kịp bài giảng, một điều thực sự đáng ngạc nhiên nếu tính đến mức độ thông minh của cậu sinh viên này. “Em có muốn tới phòng làm việc của tôi và trao đổi một chút về bài luận không?”
Brad gật đầu nhưng vẫn nhìn chăm chăm xuống chân.
“Vậy thì vào thôi.” Rich dẫn cậu sinh viên tới phòng làm việc của anh, mở cửa, giữ cửa mở cho Brad vào. “Ngồi xuống đi. Chúng ta sẽ cùng xem qua các bản ghi chép của em. Chúng ta sẽ tìm ra lý do khiến em bối rối. Sẽ ổn thôi.” Sau khi bỏ ra gần một giờ giúp Brad phác ra sơ lược nội dung bài luận của cậu ta, Rich quay sang soạn bài giảng cho các lớp học tuần sau, soạn đề thi mức ba nghìn điểm cho lớp của anh, yêu cầu các tài liệu tham khảo cho các môn học của học kỳ tới, rồi vội vã chạy đi dạy giờ cuối cùng trong ngày của mình. Xen vào giữa những việc đó, anh vắt óc cố nghĩ ra món nào đó cho bữa tối. Khi anh gặp Becca ở chợ, anh không muốn trông có vẻ như chẳng có ý tưởng nào trong đầu. Anh không biết Becca thích ăn thứ gì. Tất cả những gì anh biết là các món ăn Italia. Rich thò đầu ra khỏi cửa phòng. “Này Jeff, anh định ăn món gì bữa tối nay vậy?”
“Tôi đang nghĩ tới chuyện ra quán mua một chiếc hamburger. Anh có muốn đi cùng tôi không?”
Chết tiệt, đây không phải thứ Rich tìm kiếm. “Cảm ơn, nhưng không. Tôi định nấu bữa tối, và đang cố nghĩ ra thứ gì đó không có nhiều nguy cơ rủi ro.”
Jeff bước vào. “Anh có một cuộc hẹn sao?”
Rich ra hiệu mời vị khách ngồi xuống chiếc ghế kê đối diện với bàn làm việc của anh, rồi ngồi xuống ghế của mình. “Anh có thể gọi như vậy cũng được. Tôi định nấu ăn, mà lại chưa bao giờ nấu ăn cả.”
“Món bít tết rất dễ làm nếu anh biết cách nướng thịt ra sao.”
“Nướng thịt?”
“Phải, có một cái chảo đáy bằng trông rất ngộ với những đường vạch trên đó. Anh chỉ việc đặt một miếng bít tết lên đó, rắc muối, hạt tiêu, tỏi bằm lên trên, đặt nó lên sát đỉnh lò nướng nhất có thể, rồi bật lò nướng lên. Sau đó tất cả những gì anh phải làm là lật mặt khi nướng được nửa thời gian.”
“Cần nướng trong bao lâu?”
Jeff nhún vai, “Còn phụ thuộc vào việc miếng bít tết dày đến mức nào và anh muốn thịt chín đến mức độ nào.”
“Nghe như nhiều biến số quá.”
“Thứ duy nhất dễ làm hơn là món spaghetti. Một lọ sốt Prego và một đĩa salad, vậy là anh đã sẵn sàng rồi.”
“Chết tiệt, tôi là người Ý. Tôi không ăn thứ sốt lấy thẳng từ trong lọ ra. Mẹ tôi sẽ giết chết tôi ngay sau khi bà mang món sốt của bà tới, nấu bữa tối cho tôi và chứng kiến tôi ăn xong.”
“Vậy thì cứ làm vậy đi. vấn đề đã được giải quyết.”
Không hẳn, nhưng Rich không đời nào nói gì thêm. “Phải, cảm ơn anh đã giúp.” Jeff đứng lên. “Anh có muốn lúc nào đó đi uống một cốc bia hay thứ gì đó sau giờ làm không?”
Rich cũng đứng dậy. “Chắc chắn rồi, hẳn sẽ rất tuyệt. Tôi nghe nói anh chơi bóng rổ.”
“Bất cứ lúc nào có thể.”
Rich ném về phía anh ta quả bóng rổ anh vẫn giữ trên giá sách.
“Một chọi một?”
Jeff ném trả quả bóng. “Bất cứ lúc nào. Chúc may mắn cho tối nay.”
“Phải rồi. Cảm ơn anh.” Anh có linh cảm mình sẽ cần tới điều đó.
Jeff quay về phòng làm việc của anh ta, và Rich vẫn chưa hề có ý tưởng nào cho bữa tối. Anh gọi Becca trong lúc sắp xếp những thứ cần thiết cho vào cặp.
“Xin chào!”
“Becca, Rich đây.”
“À, chào anh.”
“Cô ổn cả chứ?”
Cô khịt mũi. “Vâng, tôi ổn cả. Sao vậy?”
“Nghe giọng cô như bị cảm lạnh vậy.”
“Không, tôi vẫn khỏe. Anh đang ở đâu rồi?”
“Tôi chuẩn bị rời trường. Tôi sẽ gọi cho cô khi xuống tàu, như thế cô có thể gặp tôi ở chợ, và chúng ta có thể mua thực phẩm cùng nhau.”
“Okay.”
“Becca, cô chắc là mình không sao chứ? Nghe giọng cô hơi lạ.”
“Tôi ổn mà. Tôi sẽ gặp lại anh sau. Tạm biệt.”
Rich đẩy cửa bước ra khỏi phòng làm việc rồi khóa cửa lại. Anh lao ra khỏi Shermerhorn Hall và thầm ước gì có mang ô theo. Có vẻ như trời sắp mưa, song với cách mà gió đang thổi mạnh như roi quất thế này, có lẽ một chiếc ô cũng chẳng giúp được gì nhiều. Anh hối hả rảo bước thật nhanh tới bến tàu điện ngầm, hy vọng sẽ kịp thoát cơn mưa.
Sau khi đã thu xếp xong không gian làm việc của mình và thử sáng tác một chút với khối đất sét, điều duy nhất Becca muốn làm vào cái ngày mưa rét ảm đạm này, tương xứng một cách đáng phiền muộn với tâm trạng rầu rĩ của cô, là nằm khoanh tròn trên chiếc giường mới của cô. Cô đã trả thêm khoản phụ trội một trăm năm mươi đô la cho việc giao hàng trong ngày, nhưng cũng đáng đồng tiền. Cô muốn cuộn tròn lại như một cái kén trong chiếc chăn lông vũ dày êm ái, uống sôcôla nóng và đắm mình vào một cuốn sách hay. Thay vào đó, cô phải chạy dưới làn mưa bị gió thổi rất rạt theo đại lộ số Bảy để làm việc cuối cùng trên đời cô muốn làm - đi mua thực phẩm cùng Rich. Cô tìm thấy anh ta đang đứng dưới mái hiên cửa hàng, trông vẫn phong độ hấp dẫn như hồi sáng. Đưa bàn tay lên vuốt mái tóc ngắn của mình, cô có dịp xác nhận điều đã biết rõ từ trước - nó đã dính bết lại theo mọi hướng. “Chào anh.”
Anh ta ngắm nghía cô cho tới khi cô muốn rùng mình. “Cô đang ốm. Tôi nghĩ giọng cô nghe không được khỏe. Đáng lẽ cô không nên ra ngoài trong thời tiết này.”
“Tôi không ốm. Tôi vẫn khỏe. Thôi nào, anh định bắt tôi phải đứng ngoài trời lạnh như thế này hay muốn đi mua thực phẩm đây?”
Hẳn trông cô tệ hơn nhiều so với những gì cô nghĩ, vì những gì xảy ra từ lúc gặp lại bố đã đẩy cô vào tâm trạng chỉ muốn òa khóc cho thỏa. Sau khi sắp xếp chỗ làm việc và trút mọi bực dọc lên những khối đất sét khốn khổ không có khả năng tự vệ, cô đã nhét chiếc đĩa PS I Love You của mình vào đầu đọc DVD rồi khóc rưng rức suốt cả bài hát trong lúc ăn bỏng ngô và một thanh sôcôla đen có quả mâm xôi. Thanh sôcôla còn tốt hơn nhiều so với tình dục. Đó là tất cả những gì cô còn nhớ được, nghĩa là cũng không nhiều lắm. Lúc này, không chỉ đôi mắt cô đỏ mọng và khuôn mặt tèm lem vì khóc, cô đang bị nổi mẩn lên sau cuộc bội thực bỏng ngô kèm theo một thanh sôcôla đầy sa đọa kia, với tất cả vận may của mình, sáng mai hẳn sẽ có một cái mụn to bằng cả Tahiti ngự trên mũi cô. Rich mở cửa, và Becca hối hả bước vào trong.
Becca kéo một chiếc xe đẩy chở hàng vừa bị đẩy sập vào phía cuối một dãy xe, và gặp kháng cự lớn đến mức cô phải dùng cả hai tay giật liền hai cái. Chiếc xe vẫn không nhúc nhích. “Anh muốn làm món gì?”
“Tôi không biết nữa. Cô thích ăn gì?” Rich kéo cô sang một bên, lôi chiếc xe đẩy từ trong hàng ra mà chẳng gặp chút khó khăn nào, và dành cho cô một cái nhìn đầy vẻ bề trên.
Becca cố kìm mình để không ngoảnh mặt đi. “Tôi đã nới lỏng nó ra cho anh rồi.” Rich đặt chiếc cặp của anh lên chỗ cho trẻ con ngồi và mỉm cười. “Tất nhiên là cô đã làm thế.”
Cô chọn cách tảng lờ. “Rich, học cách làm món tôi thích sẽ không giúp gì nhiều cho anh đâu. Vì anh cần biết tôi có thể sống với chế độ ăn kiêng bằng bánh mì kẹp của ToFurky[13].”
[13] Một hãng thực phẩm chuyên sản xuất các sản phẩm thay thế thịt bằng các loại đạm thực vật.
“To... gì? Cô đang đùa, đúng không?”
“Tất nhiên là tôi đang đùa. Nhưng điều đáng nói ở đây là anh được trông đợi nấu thứ anh thích.”
“Ai nói tôi không thích món cô vừa nói, cho dù tên nó là Foturkey hay cái chết tiệt gì đi nữa? Loại thức ăn duy nhất tôi từng ăn ở nhà là đồ ăn Italia. Trong nhà tôi, một chiếc hamburger là một viên thịt bò. Tôi yêu cầu mẹ tôi làm món gà rán, và tôi nhận được món gà nấu kiểu Parma. Khi tôi muốn ăn thịt hầm như những đứa trẻ khác, tôi được chén lasagna. Không phải tôi đang có ý phàn nàn.”
Becca nhướng một bên mày lên, nhưng vẫn không nói gì.
“Lần đầu tiên tôi hiểu ra mình may mắn đến thế nào là khi tôi tới nhà một người bạn để ăn tối. Mẹ cậu ta hâm nóng spaghetti còn đóng trong lon.”
Cô nhăn mặt, bởi vì cần đối diện với thực tế - chẳng ai có thể ăn spaghetti còn để nguyên trong một chiếc lon cả. Chỉ đơn giản là cách diễn đạt phóng đại hơi thái quá.
Anh hẳn nghĩ rằng cô không tin anh.
Anh ngăn cô lại và bắt đầu mô tả bằng cả hai bàn tay. “Không đùa tí nào, thứ đó có màu da cam, và bà ấy đổ một ít Miracle Whip[14] lên một ít rau xà lách và gọi đó là món salad. Tôi cố kìm không ọe ra và chạy một mạch về nhà.”
[14] Một nhãn hiệu sốt trộn salad, thường dùng thay sốt mayonnaise.
“Okay, không spaghetti đóng lon. Thế còn thịt xay thì sao? Dù gì cũng là một món ăn Mỹ.” Becca đẩy xe về khu vực bày sản phẩm này.
“Nó chỉ là một thứ thịt viên cỡ lớn mà thôi.”
“Theo cách tôi nấu thì không. Và đó là một món dễ nấu. Tôi nghĩ thậm chí cả anh cũng có thể nấu được nó.”
“Được thôi, vậy thì món thịt xay kiểu Mỹ.”
“Thực ra đó là một món ăn Đức. Người đầu bếp của gia đình tôi vẫn hay nấu món này.”
“Nhà cô có cả đầu bếp ư?”
Cô cầm lấy một chiếc túi nilon, cho vào đó vài cây xà lách romaine. “Phải, một đầu bếp, một quản gia, một người trông trẻ, hai người quét dọn, rồi một người dọn chuồng ngựa, một người hầu và một người dọn bể bơi.” Cô thả túi xà lách vào xe, và quay sang xem xét những quả dưa chuột. “Anh chàng dọn bể bơi không trụ được lâu. Bố tôi bắt quả tang anh ta ỡm ở với mẹ tôi trong căn nhà cạnh bể bơi.” Cô đưa hai quả dưa chuột cho Rich, trong lúc anh lúng túng đứng ngẩn ra. Cô không rõ điều khiến anh ta lúng túng là mẩy quả dưa chuột hay câu chuyện về mẹ cô và anh chàng dọn bể bơi. “Để làm salad. Hãy cho chúng vào một cái túi.”
Anh gật đầu, kẹp một quả dưa dưới nách, rồi loay hoay tìm cách rứt một chiếc túi nilon ra khỏi cuộn túi. Becca quan sát, cuối cùng thấy thương hại cho anh ta và giật một chiếc túi xuống rồi mở nó ra.
“Mẹ cô làm chuyện đó với anh chàng dọn bể bơi à?” Anh thả mấy quả dưa chuột vào chiếc túi Becca đang giữ mở.
“Phải, đó là một chuyện tai tiếng đã trở thành giai thoại. Chúng tôi trở thành phiên bản The Graduate[15] của khu Main Line[16]. Nat sống trong căn nhà cạnh bể bơi trong lúc từ Penn về trong kỳ nghỉ hè. Tôi vẫn không rõ mẹ tôi có biết Nat đã tán tỉnh cả tôi và bà hay không, nhưng điều đó chẳng hề khiến tôi ngạc nhiên, về mặt cá nhân, tôi nghĩ anh ta lúc đó muốn tận dụng mọi cơ hội. Nếu thành công với tôi, anh ta sẽ moi được túi tiền của tôi. Nếu không, anh ta vẫn có được những khoản tiêu vặt từ Mẹ Yêu Quý.”
[15] Một bộ phim trong đó nhân vật chính có quan hệ yêu đương với mẹ của cô người yêu.
[16] Khu thượng lưu ở Philadelphia.
“Ái chà, thế mà tôi từng nghĩ gia đình tôi đã là tanh bành lắm rồi kia đấy.”
“Phải. Tôi thật may mắn làm sao vì đã có được giải độc đắc về một gia đình tanh bành.”
“Nhưng còn tệ hơn thế nữa, tôi không tin nổi cô từng hẹn hò với một anh chàng có tên là Nat. Tên đó viết với một chữ G hay không nhỉ?”
Becca bật cười. “Không có, nhưng bây giờ khi tôi nghĩ lại về chuyện đó, anh ta quả là một thứ tai họa.” Cô chợt nhận ra mình đang mỉm cười và vội thôi ngay. “Okay, chúng ta cần mua thịt viên tròn, thịt xay, bánh mì vụn, hành và sốt táo.”
“Sốt táo?”
“Cho món thịt xay.”
“Cô cho sốt táo vào thịt xay?”
“Đúng thế. Anh có muốn học cách nấu món này không, hay chúng ta chuyển qua món khác?”
“Không, ý tôi là có. Tôi muốn học, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói tới sốt táo trong món thịt xay.”
“Chắc chắn có nhiều thứ anh chưa bao giờ nghe nói tới, và đó là lý do tại sao anh cần một huấn luyện viên, đúng không?”
“Đúng.”
“Tôi biết chúng ta có đường nâu, mù tạt Dijon, tương cà chua và trứng ở nhà rồi.”
“Thật sao?”
“Phải, những thứ đó được gọi là các thực phẩm thiết yếu. Là những thứ luôn sẵn có trong các nhà bếp. Anh định chuẩn bị món rau gì?”
“Chúng ta phải làm cả rau nữa sao?”
“Lần cuối cùng anh chỉ ăn độc một mình thịt xay cho bữa tối là khi nào?”
Rich nhún vai.
Một anh chàng mới hay hớm làm sao. “Khoai tây nướng hay khoai tây nghiền?”
“Món nào dễ làm hơn?”
“Nướng.”
“Tốt.” Becca chọn một túi khoai tây Yukon Gold và thả vào xe đẩy.
“Thế còn rau thì sao?”
“Khoai tây chẳng phải là rau sao?”
“Không, đó là một món tinh bột. Anh cần ít nhất một loại rau, tốt nhất là rau xanh.”
“Như escarole đúng không?”
“Cái gì cơ?”
“Cô biết đấy, trông nó như rau chân vịt, nhưng không phải là rau chân vịt. Tuy vậy chắc chắn nó cũng xanh chẳng kém.”
“Đây là một loại rau mới với tôi. Anh có thể dịch tên của nó không?”
“Dịch cái gì cơ?”
“Escarole.”
“Thì nó là escarole - có gì phải dịch nữa?”
Người bán hàng đứng sau lưng họ đằng hắng. “Đó là rau diếp xoắn lá dẹt, và chúng tôi có một ít thứ rau này ở đằng kia.” Ông ta chỉ vào một thứ rau bày bên cạnh rau xà lách.
Becca mỉm cười với ông ta và nhận ra Rich xích lại gần cô hơn. Đúng là đàn ông. “Cảm ơn ông đã giúp.” Cô tránh ra xa. “Vậy món rau này chế biến ra sao?”
“Mẹ tôi thường nấu với dầu olive, rất nhiều tỏi, và một ít hành.” Anh ta nhặt lấy vài nắm cho vào một chiếc túi. Từ số lượng anh ta lấy mà suy ra, chắc họ sẽ phải ăn rau diếp xoắn lá dẹt trong một năm liền.
“Bà ấy có cho nước sốt vào không?”
“Làm thế quái nào mà tôi biết được? Bà ấy cho một ít dầu vào chảo cùng với hành, sau đó cho tỏi vào, rồi đến escarole, và đảo cho tới khi nó xẹp xuống.”
“Ối chà. Rau diếp xoắn xẹp lép. Tôi rất nóng lòng nếm thử qua nó đây.”
“Này, tôi không hề châm biếm món thịt xay với sốt táo của cô đấy nhé.”
“Anh nói đúng. Tôi xin lỗi.” Becca quay đi để Rich không nhìn thấy nụ cười của cô, rồi cô quay lại chỗ quầy bán thịt để lấy thịt. “Tại sao anh không đi lấy bánh mì vụn và sốt táo đi?”
“Okay.” Rich cầm lấy xe, và Becca dõi theo khi anh ta đẩy xe đi. Và ba người phụ nữ khác đang đứng trong hàng chờ mua thịt cũng vậy.
Người khách hàng đứng cạnh Becca, một phụ nữ xinh đẹp ngoài ba mươi tuổi mặc một bộ đồ khêu gợi và một đôi giày cao bốn inch khiến Becca chỉ nhìn qua thôi cũng cảm thấy chóng mặt, thờ dài.
“Anh ta chu đáo quá.”
Người phụ nữ ở đầu hàng gật đầu. “Chưa kể lại còn rất hấp dẫn.”
Người phụ nữ đứng giữa quay sang Becca ngắm nghía. “Hai người mới vừa sống cùng nhau đúng không?”
Becca gật đầu.
Người phụ nữ đứng giữa mỉm cười. “Phải rồi, khoảng thời gian duy nhất đám đàn ông đi chợ cùng cô hay đưa cô ra sân bay là trong ba tuần đầu tiên sống chung với nhau. Từ đó trở đi mọi thứ bắt đầu xuống dốc.”
Becca lắc đầu. “Ồ không. Chúng tôi ở cùng nhưng không sống cùng nhau. Chúng tôi chỉ ở chung nhà.”
“Thưa cô, tôi có thể phục vụ cô những gì?” Người bán thịt hỏi người phụ nữ đứng đầu hàng.
Người phụ nữ tảng lờ câu hỏi của người bán hàng, hít một hơi thật nhanh, chìa bộ ngực ra. “Anh ta vẫn còn độc thân sao?”
Becca khoanh tay trước ngực. “Về mặt lý thuyết, tôi đoán là vậy. Nhưng tôi biết anh ta đang cố nối lại duyên xưa với cô bồ cũ.”
“Thưa cô?” Người bán hàng lại hỏi. Người phụ nữ giơ tay lên ngắt lời ông ta.
Cô ta ngắm nghía Becca rồi dành cho cô một cái nhìn ngụ ý rằng cô hoàn toàn thiếu chất đàn bà. Tất nhiên, chẳng phải Becca đã chải chuốt để đi mua thực phẩm. Cô vẫn mặc chiếc áo len cũ thoải mái của mình, lúc này đã ướt sũng sau cuộc chạy dưới mưa qua ba khối nhà. Có vấn đề gì với những quý bà xinh đẹp với chiều cao khiêm tốn này vậy nhỉ? Cô ta dành cho Becca một cái nhìn y hệt như cách mẹ cô vẫn nhìn mỗi khi bà phàn nàn về chuyện cô quá cao, quá xương xẩu gầy gò, hay có bộ ngực quá bằng phẳng.
“Độc thân về mặt lý thuyết là quá tốt với tôi rồi. Tôi có thể thay đổi ý định của anh ta với cô bồ cũ.”
Người phụ nữ đứng cạnh Becca quay sang phía đối thủ của mình. “Tôi nhìn thấy anh ta trước.”
Người phụ nữ đứng giữa chen vào. “Thế thì sao?”
Becca quay sang người bán thịt. “Tôi muốn mua bảy lạng thịt viên tròn và hai lạng thịt xay, được không?”
Người bán thịt đưa mắt nhìn theo ba người phụ nữ đứng trước cô trong khi mấy người này đi về phía dãy kệ bày các sản phẩm quả đóng hộp. “Tất nhiên rồi, thưa cô.”
Becca vừa đợi ông ta cân và đóng gói thịt vừa tự hỏi ba người phụ nữ đang săn lùng Rich sẽ làm gì với anh ta và với nhau.
Cô thầm cảm ơn những ngôi sao may mắn của mình rằng cô không dính dáng gì tới một anh chàng như Rich. Trước đây cô đã từng nếm trải qua chuyện này và biết rõ nó đem lại quá nhiều rắc rối. Có lần cô từng hẹn hò với một người đàn ông cũng đẹp mã gần bằng Rich, và liên tục phải đối phó với những người phụ nữ sấn sổ lăn xả vào anh ta. Cô biết cảm giác lúc nào cũng phải xuất hiện với bộ dạng chỉn chu hoàn hảo là như thế nào. Tất nhiên, mẹ cô rất thích anh chàng này, nhưng điều duy nhất Becca cảm thấy là cô đã bị mắc bẫy. Cô không thể nào quên được lần đầu tiên anh ta tới thăm xưởng làm việc của cô. Cô đã rất trông chờ được chia sẻ các tác phẩm của mình với anh ta, nhưng tất cả những gì anh ta nói là bình phẩm về chuyện cô dính đầy đất sét cô đang sử dụng để sáng tác, và rằng trông cô khá hơn nhiều ra sao những lúc trang điểm cẩn thận so với lúc để mặt mộc. Anh ta phật ý với chuyện cô không sẵn sàng thay đồ trước khi ngồi vào chiếc xe mới của anh ta. Đến lúc đó, cô biết sẽ chẳng có tương lai nào với quý ông Persnickety và ước gì anh ta biến đi để cho cô được yên.
“Tốt nhất cô không nên để khuôn mặt mình như thế quá lâu. Rất có thể nó sẽ duy trì mãi tình trạng đó đấy.”
Becca chớp mắt và thấy Rich đứng ngay cạnh cô. “Tệ đến thế sao?”
Anh ta nhún vai. “Tôi chỉ hy vọng lúc đó cô không đang nghĩ về tôi. Nếu thế chắc tôi phải ngủ mở một mắt quá.”
Cô bật cười. “Anh có thể yên tâm mà ngủ. Anh tin hay không thì tùy, nhưng cuộc sống của tôi không lấy anh làm trung tâm đâu. Có mấy người phụ nữ đang rất sẵn sàng đảm đương việc đó đấy.”
Anh ta trông có vẻ không hiểu.
“Mấy quý cô lao đi săn lùng anh khi họ phát hiện ra anh vẫn còn độc thân đâu rồi? Chẳng lẽ không một ai tìm được anh sao?”
“Có ba người phụ nữ giúp tôi tìm sốt táo. Tôi lấy loại sản phẩm hữu cơ.” Anh ta giơ lên cho cô xem. “Tuy vậy tôi không tìm thấy bánh mì vụn.”
“Vậy sao?” Becca nhìn qua vai anh xem mấy người phụ nữ kia có đi theo anh không. Chắc hẳn họ đang trên đường quay lại, và Becca không muốn có mặt khi bọn họ xuất hiện. “Okay, tôi nghĩ họ sẽ tìm thấy nó ở dãy đồ nướng.” Cô quay người rời đi.
“Becca này!”
“Gì vậy?”
Rich lấy chỗ thịt từ trên quầy đông lạnh xuống.
“Còn quên gì không?”
“Ồ, đúng rồi.” Cô quay người lại và bước đi.