Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!

Chương 171



- tôi làm gì sai chứ? Tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi mà.

- mẹ Nguyễn đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn ba nguyễn.

- tốt? Như vậy là tốt sao? Chia cắt con và người nó yêu khiến nó đâu khổ như vậy là tốt sao? Bà có nhìn thấy con trai mình nó đang bin gì không hả? Bà cũng ích kỉ như bố mẹ chúng ta thôi, bà không khác gì họ cả vậy tôi tự hỏi hồi đó bà lấy tư cách gì màtrách họ? Bà....Ba Nguyễn tức giận túm chặt lấy 2 vai mẹ nguyễn quát nhưng câu nói chưa dứt hết đãbị bà vùng vẫy thoát khỏi 2 bàn tay ông và cho ông 1 nhát tát" chát "

- phải. Là tôi ích kỉ, tốt rất ích kỉ. Tôi muốn lo cho tương lai của nó là tôi sai à? Nếu để nó lấy con bé đó bây giờ thì mai này nó sẽ thế nào? Tương lai nó được tốt đẹp? Nó cóthể nuôi vợ con nó? Và cả ông nữa, nếu hồi đó ông quyết lấy cô ấy thì giờ cuộc sốngông có được như bây giờ? Hay đang chật vật kiếm từng đồng tiền? Ông có xác định được ông nuôi được cô ấy và những đứa con của ông không? Ông có xác định ông sẽ không mệt mỏi khi phải cố nghĩ ra cách kiếm tiền rồi ông chắc sẽ mãi hạnh phúc khitrong túi không có 1 đồng tiền không? Thời đại nào cũng vậy, người ta nói chỉ cần tình yêu không cần tiền nhưng đến lúc không có tiền liệu họ có thật sự hạnh phúc? Tôi có nói ép con trai đi lấy người giầu sang khác không? Tôi chỉ ép nó về đi học thôi mà. Vậy 3 năm sau nó có tương lai rồi nó lấy ai là quyền của nó. Ông nói tôi ích kỉ còn ông thì không sao? Ông còn ích kỉ hơn tôi, từ lúc lấy nhau về đến giờ đã bao giờ ông nói ông yêu tôi chưa? Hay ông vẫn căm ghét tôi vì tôi xen vào cuộc tình đẹp của ông? Làtôi muốn vậy sao? Tôi đâu muốn, tôi cũng cần được sự tự do, tôi cũng muốn có ai đó yêu thương tôi mà nhưng sao lain không được? Ông ích kỉ chỉ biết đến cảm giác củariêng ông thôi, ông chỉ biết hành hạ tôi để tâm ông thỏa mãn sự căm ghét của ông. Ông có biết tôi đã yêu ông rồi không? Ông có biết... ưm.....Mẹ nguyễn tức giận nhìn ba nguyễn nói như hét lên, khuôn mặt nước mắt đầm đìa bà nói trong đau đớn nhưng lại bị cắt ngang khimôi ba nguyễn chặn lại trên môi bà.

- anh xin lỗi. Là anh sai. Anh không hiểu rõ em. Anh xin lỗi anh đã nói nặng lời với em. Anh xin lỗi vì đã chút giận lên người em. Anh xin lỗi trong thời gian qua anh đã làm tổn thương em. Anh xin lỗi, xin lỗi em về tất cả. Anh yêu em, anh yêu em, yêu rất nhiều và yeu từ rất lâu rồi. Xin em đừng khóc.

- ba nguyễn đau lòng nhìn mẹ nguyễnkhóc, nghe mẹ nguyễn nói thì ông đã mới biết ông quá đang thế nào. Có lẽ như bà nói, ông rất ích kỉ. Nhìn mẹ nguyễn cứ như vậy ông không kiềm được lòng mình nhói đau liền cúi xuống hôn lên môi bà. Buông đôi môi đỏ hồng đã phai nhạt theo năm tháng ra ông ôm chặt lấy bà vào lòng thủ thỉ.

- huhu... anh là đồ xấu xa... hức... anh là đồác nhân... huhu...,

- bà trong lòng ông không nín khóc mà còn khóc lớn hôn tay đấm lên ngực ông trách mắng.

- ừ, là anh xấu xa. Anh ác nhân. Anh yêu em.

- ông để mặc bà đánh chỉ đứng ôm bà xiết nhẹ vòng tay yêu thương.

- hức... hức.... anh là đồ tồi. Hức... giờ anhnói vậy để làm gì chứ? Hức...

- bà không đánh ông nữa mà ở im trong vòng tay ông nấc nhẹ từng hồi.

- là anh không biết em cũng yêu anh. Anh sợ em vẫn còn hận anh.

- ông thủ thỉ bên tai.

- anh là đồ ngốc hức.

- bà mắng ông.

- ừ anh ngốc. Ngốc biết yêu em.

- ông không phản bác.

- hức... bà nấc nhẹ nhưng môi đã nở nụ cười hạnh phúc.-hết giận anh nhé? Đừng khóc, em khóc anh đau.

- oing buông bà ra rồi cúi xuống nhìn bà tay dịu dàng lau đi giọt nước mắt còn đong trên má bà.

- hức... tạm tha.

- mẹ nguyễn mỉm cười.

- ừm... vậy kể đầu đuôi cho anh nghe nào. Mọi việc em làm là vì cái gì?

- ông ôm bà đilại ghế đá bệnh viện gần đó ngồi và dịu dàng hỏi.

- hức là......Vậy là bà kể hết đầu đuôi câu chuyện cho ông nghe kể cả việc đi nói chuyện riêng với bố mẹ nó, cái hôn ước bà tự lập ra với bố mẹ nó sau 3 năm nữa sẽ được tiêna hành. Ông nghe xong cũng chỉ biết gật đầu chứ biết làm sao bậy giờ. Ngồi 1 lúc 2 ông bà đi mua chút cháo lên cho hắn. ( ông bà xì tin gớm chửa? Hehe)☆☆☆☆☆●●●●●☆☆☆☆☆

- Thành... Thành... không.... a...

- nó gặp ác mộng nước mắt tèm nhem luôn miệng gọi tên hắn, sợ hãi bật dậy đụng đến vết thương trên vai kiến nó đau đớn la lên 1 tiếng.

- em sao vậy? Gặp ác mộng sao? Em nghỉ đi, em cần tĩnh dưỡng cho nhanh khỏi, xương vai trái của em bị nứt đó, coi trừng đùng có cử động mạnh. Em ăn gì không anh sẽ mua cho em

- Thanh ngir gục bên cạnh giường bệnh của nó thấy nó nv làm anh giật mình tỉnh giấc lo lắng hỏi han.

- em không sao? Sao em lại ở đây? Sao không đưa em về nhà?mà giờ là mấy giờ rồi? -nó nằm trên giường nhíu mày vì đau hỏi anh 1 tràng dài.

- anh đưa em vào vì em bị ngất. Em nghĩ tình trạng em như vậy mà đưa em về nhà được sao? Ừm... gần 4h sáng rồi đó.

- anh nhau mày nhìn nó trách móc rồi liếc nhìn đồng hồ trên tay nói.

- chết. Cho em về nhà đi. Chắc bố mẹ em lo lắm. Mà điện thoại em đâu?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv