Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!

Chương 128



Nhìn cảnh đó khiến người ta cảm thấy đau lòng. Không muốn tiếp tục ở lại nhìn cảnh đó lên bà đã rời đi và đến điểm hẹn. Ngồi thật lâu bà mới thấy nó như con rô - bốt biết đi thẫn thờ đi đến chỗ mình.

- ch...

- cháu sẽ xa con trai cô. Nhưng cháu có điều kiện - không để bà mở lời, nó cất tiếng cắt ngang. Đôi mắt phủ xương vô hồn nhìn bà.

Bà giật mình khi nhìn đôi mắt ấy, đôi mắt vô hồn nhưng khi nhìn vào đó ta thấy đượclỗi đau đến vỡ vụn, 1 lỗi thống khôe khó nói, 1 sự bất lực, vô dụng.... 1 ánh mắt khiến ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy đau lòng- cháu muốn đủ số tiền nhà cháu nợ. 246 triệu - giọng nói khàn khàn do khóc quá lâucủa nó vang lên làm bà giật mình nhìn nó- được - lấy lại tinh thần bà nói.

Đưa tay vào túi sách lấy ra 3 sấp tiền đặt lên bàn đẩy lại cho nó bà nói- đây là 300 triệu. Số tiền còn lại cháu có thể dùng để làm vốn làm ăn hay lo cho năm học tới.

Cầm sấp tiền nó đếm lấy đủ số tiền mình cần rồi đẩy số còn dư lại cho mẹ hắn, chấtgiộng lạnh lạnh của nó lại vang lên- cháu có thể tự lo. Cháu nhận tiền cháu sẽ giữ lời hứa. 2 tuần, cho cháu 2 tuần cháu sẽ xa Thành.

Mẹ hắn ngạc nhiên nhìn số tiền nó đẩy lại cho mình và lại nhìn nó, chỉ thấy ánh mắt nó vẫn như 1 màn xương phủ mờ nhưng nhìn vào đó người ta lại cảm thấy tin tưởngvô cùng.

- được - mẹ hắn đáp.

- và cháu có việc nhờ cô...... được chứ - nó nhìn bà như mong chờ điều gì đó, và điều đó với nó rất quan trọng.

Bà nhìn vào đôi mắt đó mà mềm lòng khẽ gật đầu- cháu biết nhà cô rất giầu có và quyền lực. Vì vậy cháu muốn cô giúp bố cháu làm quản lí trong công ty bố cháu đang làm được không? - ánh mắt mong chờ như cầuxin, đôi mắt đã xuất hiện những tia máu nhỏ.

- được - mẹ hắn không do dự đồng ý ngay.

Nhận được câu trả lời môi nó hơi nhếch nhẹ nhưng rât nhanh liền biết mất, ánh mắt lóe sáng. Đứng dậy cúi đầu với mẹ hắn- cảm ơn cô. Cháu sẽ giữ lời. Giờ xin phép cô cháu có việc phải đi - nói rồi nó cầm số tiền của mình và quay đi.

Bóng lưng nhỏ bé cô độc đang kiên cường bước đi, đôi vai nhỏ khẽ run nhẹ.... nhìn theo bóng lưng ấy tim bà khẽ nhói. Con béđó nó......

Cầm số tiền trên bàn bà như suy nghĩ gì đó, khẽ nhíu mày rồi lại mỉm cười nhẹ bà cầmtiền cất đi và ra về.

Nó nắm chặt số tiền trong tay, môi mím chặt ánh mắt soẹt qua tia đau đớn rồi đi 1 mạch về nhà. Vừa về tới nhà chào bố mẹ nó đã bị mẹ nó hỏi- sao sáng không chờ mẹ đưa tiền? - mẹ nó nheo mày túm bắp tay nó hỏi.

- con có tiền rồi mẹ. Sáng con chưa kịp nói thì mẹ đã chạy mất rồi - nó mỉm cười nhìn bà.

- thật sao? Vậy con mua được những gì rồi?Nó không đáp mà mặt trở lên nghiêm túc lạ thường, đặt sấp tiền lên bàn giọng nó nhàn nhạt vang lên- đây là số tiền mấy tháng vừa qua con làmđược. Vì nhà này giầu có và trong 1 lần con cứu được bà chủ của nhà đó khi bà suýt chết lên fdax thưởng cho con không ít. Bố mẹ có thể cầm số tiền này đi trả nợ. Tối qua con đã nghe được bố mẹ nói chuyện với người đàn ông đó lên quyết định đưa số tiền này sớm hơn dự định. Xinlỗi bố mẹ vì thời gian qua con đã nói dối 2 người.

Bố mẹ nó nghe nó nói rồi lại nhìn số tiền xong nhìn nó mà tim như co thắt, họ thật vô dụng khi để đứa con gái nhỏ của mình phải đi kiếm tiền từ khi tuổi còn nhỏ như vậy, họ hối hận khi trước kia không vì nó mà tránh đấu ngược lại còn tổn thương nó, họ thấy mình bất tài vô dụng. Nhìn thân hình nhỏ bé kia của nó mà bố mẹ nó không kìm được nước mắt, cái tuổi của nólà tuổi ăn với chơi mà giờ lại phải làm tiền để đưa bố mẹ. Nó không giận ông bà mà còn kiếm tiền về cho họ, họ thật hổ thẹn...

ôm chầm lấy nó bố mẹ nó nghẹn ngào- bố mẹ xin lỗi con. Bố mẹ thật vô dụng. Không thể làm gì cho con mà còn để con phải đi làm. Làm bố mẹ như bọn ta thật bất tài và vô dụng.

- bố mẹ đừng nói vậy. Bố mẹ đã nuôi con lớn bằng này còn gì. Giờ là lúc con báo hiếu. Bố mẹ đừng khóc, khóc xấu lắm. Phải cười như con nè hì hì. Aiza.... hôm nay ăn cơm với gì hả mẹ? Côn đái quá à - nó đưa tay gạt nước mắt trên khuôn mặt đen đen do phơi nắng dầm xương, những nếp nhăn của tuổi tác và nhiều suy nghĩ phiền lòng. Đặt tay lên làn da sạm nắng những vết nhăn của người già trước tuổi do suy nghĩ nhiều mà đáy lòng nó khẽ rung. Lấy lại tinh thần nó đánh lảng.

Thấy con gái như vậy ông bà cũng không lỡ để nó phải phiền lòng liền cười nhẹ xoa đầu nó rồi cất tiền cùng nó xuống nhà ăn.

Cả nhà ăn uống vui vẻ không nghĩ ngợi gì nữa, chiều đó bố nó xin nghỉ để cùng mẹ nó đi trả nợ, số tiền vừa đủ để họ trả nợ. Còn nó ở nhà chỉ ngồi thẫn thờ trong phòng, đầu nghẹo qua 1 bên dựa đầu vào song cửa, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, bỗng 1 giọt pha lê trong suốt rơi từ hốc mắt nó ra chạm xuống thành cửa sổ vỡ tan.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv