- ý chị là sao? Chị hại bạn tôi? Chị đã làm gì? - nó trả bộ bất ngờ và tức giận.
- haha..... tao làm gì? Ta đâu có làm gì.... chỉ là 1 chút thủ đoạn cũng có thể đánh bật con bạn mày. Chắc cô ta có kể cho mày nghe mọi việc rồi phải không? Đúng là tao bấu chặt tay cô ta rồi đổ lỗi cho cô tađáng tiếc cho cô ta là Bách tin tao mà không để ý tay cô ta bị gì haha... còn việc ngã cầu thang cũng là do tao tự ngã tại con nhỏ đó quá giốt thôi.
,.. còn mày, mày có lẽ khôn hơn bạn mày nhưng hôm nay tao sẽ cho mày chết - cô ta không ngại thútội với nó rồi đay nghiến nhìn nó dơ con dao gọt trái cây lên, ánh mắt căm thù nhìnnó.
Nó nghe cô ta nói thì môi nhếch lên tay cầm chiếc điện thoại lên đưa trước mặt cô ta, trước mặt cô ta là màn hình vẫn hiển thị đang kết nối điện thoại với Bách. Run run cầm điện thoại, mắt mở to hết cỡ như không tin, tâm trí loạn cả lên, người cứng đờ như khúc gỗ, mồm há ra, ngực phập phồng thở mạnh. Nhìn biểu hiện của cô ta nó nhếch môi cười thỏa mãn rồi điệu bộ bất cần chống tay xuống giường di chuyểnđến gần cô ta ghé sát tai nói, giọng nói có chút diễu cợt nhưng lại lạnh đến thấu xương và điều này đặc biệt bên kia Bách không nghe thấy- game over.
Nghe nó nói bên tai cô ta mới sực tỉnh mà nhìn nó căm hận, ánh mắt hiện lên tia máu, nắm chặt cái điện thoại trong tay như muốn vỡ vụn ra cô ta hết lớn như chút giận- aaaaaa.........
Nó nghe cô ta hét mà bịt chặt tai lại, mắt nhắm tịt đưa người ngả về sau mặt có chútnhăn nhó.
Hét xong cô ta nhìn nó căm hận- là mày... là mày đã hại tao.... con khốn, mày đi chết đi. - nói ròi cô ta cầm dao phi thẳng hướng nó mà đến............
Bên này Bách nghe hết, tai lùng bùng, khuôn mặt thất vọng hiện rõ và có cả sự đau đớn tội lỗi. Nghe đến cô ta hét lên phẫn lộ Bách hốt hoảng nói nhanh với hắn rồi chạy nhanh lên phòng bệnh nó- nhanh. Linh gặp nguy hiểm rồi.
Hắn nghe đến tên nó khuôn mặt liền co rútlại chạy nhanh theo sau anh..........
,Nó nhanh nhẹn đưa tay túm lấy tay cô ta giữ chặt không cho con dao kia đâm vào mình. Cô ta cố dùng sức đẩy con dao xuống để ghim vào ngực nó. Do lằm ở giường rồi lại còn đắp chăn lên nó không thể dùng chân lên rất bất tiện và yếu thế, cố dùng sức đẩy cô ta nhưng thế đẩy của cô ta có lực hơn lên con dao dần dần đi xuống ngực nó. Cảm giác đau đau ập đến làm nó có chút khó chịu, cố đẩy ra nhưng có lẽ không được, con dao cứ từ từ đi xuống....
" rầm "Con dao gần như ghim sâu vào ngực nó thì cánh cửa bỗng nhiên bật mở với lực rất mạnh. Trước cửa anh và hắn đứng đó nhìncảnh tượng trước mặt mà thấy tim mình rung lên sợ hãi, vội chạy lại kéo cô ta ra Bách thẳng tay tát vào mặt cô ta" chát "- cô là 1 con ác quỷ. Tôi kinh tởm cô. Cô cút đi. Từ giờ đừng bao giờ xuata hiện trước mặt tôi - 2 mắt anh đỏ sọng giận giữ quát.
Cô ta do bất ngờ bị 1 lực kéo ra và ăn nguyên cái tát với lực đạo rất lớn khiến cô ta chao đảo ngã nhào ra đất con dao cũng vì vậy mà văng xuống sàn tạo lên tiếng kêuleng keng gợn người, ngước lên nhìn Bách và giật mình vội lắc đầu khóc lóc hoảng loạn- anh... anh à, em bị hãm hại. Là con nhỏ kia, nó hại em. Hức..... - hoảng loạn bò lại cầm tay anh khẩn cầu.
- cô im đi. Cô đúng là 1 con quỷ chứ khôngphải người. Uổng công tôi coi cô như em gái mà cưng chiều vậy mà cô lại đi hại người con gái tôi yêu giờ còn muốn giết đứa em tôi coi như em gái mình. Cô thật làkinh tởm, cút đi - anh giật dữ hất tay cô ta ra rồi quát.
- em không có.... hức... anh tin em đi... là cô ta hại em... - cô ta gần như không chịu được cú sốc hoảng loạn nói rồi liên tục lắc đầu.
- cô còn giám nói như vậy? Tinh kinh tởm cô. Cô cút đi. Từ giờ tôi không muốn nhìn mặt cô nữa - anh tỏ ra kinh tởm cô ta nói....
- Linh... Linh... em có sao không? Bác sĩ...
, mau gọi bác sĩ - hắn hoảng loạn kêu lên.
Vừa chạy lại hắn cũng muốn đánh cô ta 1 trận nhưng đã có anh rồi lên thôi, nhìn condao văng xuống sàn có dính máu thì liền hoảng hốt quay lại nhìn nó. Trước ngực nómáu đã thấm ra ngoài áo 1 khoảng, hoảngsợ hắn chạy lại nhìn nó mà lo lắng.
Bách đang mắng cô ta nghe hắn kêu cũng hoảng hốt quay lại nhìn và cấp tốc gọi bác sĩ đến. Cô ta nhìn trước ngực nó máu đã thấm đẫm 1 khoảng, lại nhìn xuống con dao dưới sàn cách mình không xa rồi lại đưa bàn ta mình lên nhìn rồi run run bấn loạn hét lên rồi như điên lao ra khỏi phòng. Bác sĩ đến yêu cầu bọn hắn ra ngoài để khám xem tình hình nó ra sao. Bên ngoài hắn đứng sát cửa ngó vào trong, bàn tay nắm chặt lo lắng tột cùng, lỗi sợ hãi trong lòng cứ vậy mà dâng lên, Bách cũng chả kém, anh đi đi lại lại, bàn tay liều mạng đưa lên mặt vuốt dọc đến miệng đừng lại rồi thầm cầu nguyện nó không sao. 1 lúc sau bác sũ cùng mấy vị y ta đi ra hắn liền chộp lấy hỏi liền- cô ấy sao rồi - giọng gấp gáp không giấu được sự run rẩy lo sợBác sĩ có chút giật mình nhưng nhanh chóng mở lời- cô ấy không sao. Rất may con dao khôngđâm quá sâu lên chỉ bị ngoài da không nghiêm trọng. Người nhà lên chú ý đừng để bệnh nhân bị vậy 1 lần nào nữa. - bác sĩnói rồi cùng mấy cô y tá rời đi.
Nghe vậy cả hắn và Bách đều thở phào nhẹ nhõm vội chạy vào hỏi han- em thấy trong người thế nào? Có khó chịu không? Anh xin lỗi, đáng nhẽ anh không lên để em lại 1 mình - hắn nắm chặt tay nó nói.
- em không sao. Anh đừng lo - nó mỉm cười nhìn hắn, hắn thật quá dễ thương đi.
- Linh. Anh xin lỗi. Lỗi tất cả do anh - anh nhìn nó vẻ tội lỗi đau khổ.
- không sao. Anh lên xin lỗi Dịu - nó mỉm cười nhìn anh nói nhẹ nhàng.
- ừ anh biết. Nhưng.... Dịu có tha thứ cho anh? - anh buồn dầu đau đớn có chút tuyệt vọng.
- em tin anh làm được. Cố gắng lên. Phải biết dành lại thứ gì là của mình chứ không phải chỉ cần ngồi im là có người mang tới. Đã muốn làm anh trai em là không được nhụt chí - nó động viên.
Nhận được lời động viên của nó anh thấy tự tin hơn hẳn liền mỉm cười gật đầu chắc nịch.
- phải vậy chứ hihi. Mà 2 người dấu vụ này nhé? Đừng nói với ai để mọi người lo lắng - nó vui vẻ gật đầu rồi căn dặn.
Bọn hắn nghe vậy gật đầu không nói.
Bọn nó nói chuyện 1 lúc thì bố mẹ nó vào mang chút đồ, đang ăn cháo thì bọn bạn cũng kéo nhau vào. Mọi người nói chuyện vui vẻ, cười đùa chêu chọc nhau, nhưng riêng Dịu và Bách có chút không tự nhiên khi thi thoảng 2 ánh mắt chạm nhau.
Nó phải nằm viện gần tuần mới được về vàphải về nhà nó chứ không phải nhà hắn. Bố mẹ nó nói không thể để nó ở như vậy được, mới xa nhà có nhiêu tháng mà đã nhập viện như vậy khiến bố mẹ nó lo lắng.
Bọn bạn có sin nhưng bố mẹ nó không cho, phải năn nỉ ỉ ôi mãi bố mẹ nó mới nói đợi nó khỏe hẳn đi rồi mới tính tiếp làm bọn bạn hơi buồn và nhất là hắn vì không được gần nó mà. Song vụ việc đó Mai cũng xin lỗi bọn nó và trở về bên nước ngoài cùng bố mẹ và không sang bên này nữa, mới đầu Bách không chịu nhận lời xinlỗi của cô ta nhưng nhờ nó nói giúp lên cũng tạm tha thứ cho cô ta. Bách có xin lỗi Dịu nhưng cô lại không đồng ý nhất quyết cự tuyệt không muốn liên quan gì đến anh khiến Bách đau lòng không thôi, có ý định bỏ cuộc nhưng được nó động viên lên cũng cố nhưng không được ích lợigì, Dịu vẫn như vậy, không tha thứ mà cũng không thèm nói chuyện hay nhìn mặtanh. Nó nhiều khi hỏi Dịu còn yêu Bách không mà sao không tha thứ thì Dịu trả lời" còn yêu nhưng sẽ không tha thứ tại vì, vì Bách và Dịu mà nó bị vậy lên Dịu không muốn nó bị vậy 1 lần nào nữa " nó có nói không sao thì Dụu lại nói không muốn đau vì Bách 1 lần nào nữa lên nó chịu thua.
Hôm nay cũng như mọi lần Bách xin lỗi Dịu, nhưng lần này có sự chợ giúp của bọn nó. Sau trường bọn hắn đang như khỉ chèo cây, chuyển từ cành này sang cành khác để buộc những tấm ảnh của Dịu và Bách từng chụp chung lên thu thoảng xen những hình ông sao hay trái tim ngộ nghĩnh. Bọn nhỏ cầm nguyên tập giấy A0 cắt đôi ra viết viết vẽ vẽ gì đó rồi ghép lại thành 1 quyển, còn Bách được nó dạy làm những bông hồng nhỏ xinh từ những ống mút. Sau vài tiếng bọn nó đã hoàn thành nhiệm vụ, vươn vai bọn nó nhanh chóng chạy lên lớp nhân cơ hội lúc Dịu đang không để ý bọn nó nhanh tay chụp bao vô người Dịu và khênh đi mặc Dịu có la hét thế nào. Đến sau trường bọn nó hạ Dịu xuống và bỏ bao ra, Dịu khó chịu đang ngơ ngác đứng đó thì giọng hát trầm ấm vang lên phía sau làm Dịu phải giật mình quay lại- Em! Em là ước muốn trong anh đêm nayTrong lòng anh nỗi nhớ thương dâng caoNhư sóng gào!Anh cần em. Em cho nhiều con sóng yêu thương trong anhKhi lòng anh nỗi cô đơn như cơn gió gào.
Ngày buồn tênh.... Em đã dìu anh thoát qua nỗi chông chênhĐã cùng anh đến chân trời mênh mông giólộngTìm lại anh,nơi bình yên.
Hạnh phúc sẽ đến cùng ta. Anh luôn tin thế mà!Mình sẽ hát những tiếng yêu,theo sóng tràn đầy.
Hạnh phúc sẽ mãi về sauEm hãy tin đó là?Lời nói góp hết yêu thương, em hãy trở về. Về đây em!Chưa bao giờ ta thấy yêu thương dâng cao khi mình xa cách đã biết bao đêm.
Anh thấy đời anh cần em!Chưa bao giờ anh thấy đời mình vô nghĩa Từ ngày ta cách xa nhau đến nay. ngày bỗng quá lê thê đêm thì dài... đêm quá dài.
Này em hãy trở về đây Anh luôn tin thế mà.
Lời nói góp hết yêu thương, em hãy trở về.
Này em hãy trở về đây, em hãy tin đó làLời nói của những con tim mong em trở về... Về đây em... Này em hãy trở về đây. Anh luôn tin thế mà.
Lời nói góp hết yêu thương, em hãy trở về. Này em hãy trở về đây, em hãy tin đó làLời nói của những con tim, mong em trở về... Về đây em...
Bách cất giọng hát đầy trầm ấm, cảm xúc từ tận đáy lòng dâng lên.
Dịu quay lại thấy Bách đứng đó lãng tử với mái tóc đen mái séo cùng sơmi trắng bung1 cúc đầu kết hợp quần bò đen đi dày cùngmàu nhìn Bách lúc này thật đẹp, bên cạnh là những tấm hình của Dịu và Bách chụp chung đang cùng gió lắc nhẹ, những ngôi sao, những trái tim như thêm lung linh đẹp mắt. Bách đứng đi, ánh mắt tha thiết nhìn Dịu, giọng hát trầm ấm đầy cảm xúc như muốn nói với Dịu những thứ trong lòng ấp ủ. Kết thúc lời hát Bách cầm quyển tập lúc vừa bọn nhỏ viết và sắp lại dơ lên lật từng trang" anh xin lỗi "" xin hay tha lỗi cho anh "" anh yêu em "" em là cả thế giới của anh "" thiếu em anh sẽ không thể sống "" xin em "" tha lỗi cho anh "" anh yêu em "" BÁCH CẢ ĐỜI YÊU DỊU "" MÃI MÃI YÊU EM "Từng trang được lật, những loại chứ đủ kiểu được viết lên đó, những màu sắc cũng rất phong phú, những hình thù ngộ nghĩnh trang trí bên cạnh đẹp mắt.
Đôi mắt Dịu long lanh ngấnlệ.
Lật song từng trang giấy Bách cầm bó hoa hồng tự mình làm đi đến bên Dịu, quỳ 1 chân xuống, ánh mắt ôn nhu chứa chan tình cảm nhìn Dịu, giọng nhẹ nhàng ấm ápvang lên- tha lỗi cho anh nhé?Dịu nhìn Bách không nói, nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt.
Sự im lặng đó làm Bách lo lắng hồi hộp và sợ hãi.
Bỗng- tha thứ đi.. tha thứ đi...
Những người đứng xem bên ngoài từ bao giờ lại đồng thanh hô lớn làm cả Dịu và Bách giật mình. Nhìn mọi người rồi lại nhìnDịu Bách nhẹ nhàng hỏi lại- tha thứ cho anh nhé?Dịu nghe Bách nói, Dịu rất cảm động, Dịu muốn hét thật to "em đồng ý tha thứ cho anh, em yêu anh " nhưng sao Dịu không làm được chỉ biết ôm chặt lấy miệng để không bật ra tiếng nấc rồi quay người chạyđi để lại Bách ở đó với con tim vỡ vụn đau nhói. Cả bầu trời như sụp đổ, buông thõng cánh tay đang cầm bó hoa dâng lên, đầu gục xuống, thẫn thờ không có lức mà quỳ hẳn 2 chân xuống đất, thẫn thờ như cái xác