"Khanh tiên sinh có ân với Nhiếp gia chúng ta, tương đương ân cứu mạng mày, mày sao có thể đối người......" Nhiếp Tùng Bình là một lão cũ kỹ, lúc nhìn thấy ảnh chụp này cả ý nghĩ bóp chết Nhiếp Thần Uyên cũng có, ông biết tôn tử mình dũng mãnh, nhưng không nghĩ tới có thể dũng mãnh đến nước này.
"Cháu đương nhiên biết." Nhiếp Thần Uyên nghiêm mặt nói, "Cho nên cháu rất nghiêm túc theo đuổi em ấy, ông cũng đừng quấy rối."
"Theo đuổi?" Nhiếp Tùng Bình sửng sốt, lúc phục hồi lại tinh thần liền phát hiện tiểu tử Nhiếp Thần Uyên đã sớm ôm ảnh chụp chạy mất.
Nhiếp Thần Uyên trở lại phòng mình, nhịn không được mút hôn hai cái trên ảnh chụp mắt cá chân trắng nõn xong mới lưu luyến để ảnh chụp trong phòng tối.
Nhiếp Thần Uyên nói như thế với Nhiếp Tùng Bình, còn bên ngoài hắn đã theo đuổi Khanh Vân 2 năm.(Vi: theo đuổi 2 năm còn chưa tới tay, em trân trọng khinh bỉ anh ( ̄へ  ̄ 凸)
3 năm này, hắn nhìn Khanh Vân từng chút nở rộ sáng rọi, tự nhiên không khỏi tâm động. Ở Nhiếp gia phỏng chừng cũng chỉ có cái đồ cổ như ông hắn không nhận ra.
Không, còn có một người.
Tay Nhiếp Thần Uyên sửa sang lại ảnh chụp dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia buồn rầu, đương sự bị hắn theo đuổi tựa hồ cũng hoàn toàn không phát hiện.
- ----
Trong phòng học.
Sau lưng giống như có đôi mắt ngăn trở cánh tay sắp duỗi ra của Nhiếp Thần Uyên, Khanh Vân khẽ cười một tiếng: "Thế nào, lần này lại là thứ gì?"
Nhiếp Thần Uyên đem cánh tay vòng trước mặt y, lòng bàn tay mở ra, bên trong là một người máy mini, thoạt nhìn tinh xảo vô cùng. Khanh Vân gần nhất đối mấy loại máy móc này tương đối hứng thú, dù sao hắn cũng phải gãi đúng chỗ ngứa.
"Nhóc đi học lại không chuyên tâm, bằng không sao lại ngăn tôi lại?"
Nhiếp Thần Uyên ngồi xuống bên người Khanh Vân, hai người ngồi ở dãy cuối phòng học, nếu không làm gì quá thì cũng không ai chú ý.
Khanh Vân thưởng thức người máy trong tay, dư quang lại đặt ở trên người Nhiếp Thần Uyên. Y sống ngàn vạn năm, cũng không ngốc, làm sao không biết tâm tư Nhiếp Thần Uyên. Bất quá, trong lòng Khanh Vân vẫn cảm thấy kinh ngạc, vốn dĩ chỉ muốn cướp một tiểu đệ của nhân vật chính thôi, nhưng kết quả hình như...... Không quá giống như tưởng tượng của y?
Trong 3 năm Nhiếp Thần Uyên giúp y chặn lại những lần ám sát không ngừng từ Lâm Vũ Hào, thay đổi hết phương pháp này nọ làm y vui vẻ. Bất luận thứ gì có thể làm tầm mắt Khanh Vân dừng lại hơn 1 giây, không đến ngày hôm sau liền sẽ xuất hiện trên bàn y.
Được một người thực sự đặt trong lòng mà sủng, đối với lão yêu quái người người kêu đánh như Khanh Vân quả thật là một thể nghiệm mới lạ.
Chuông tan học vang lên, đây là tiết cuối cùng, tất cả mọi người lục tục rời phòng học, hai người ở trong đám người hỗn loạn chậm rãi đi trước.
Nhiếp Thần Uyên duỗi tay ôm lấy Khanh Vân, đem y ngăn cách với đoàn người chung quanh.
"Buổi tối cùng đi ra ngoài ăn? Tôi lần trước có đi một nhà hàng, cảm giác hẳn là tương đối phù hợp với khẩu vị của nhóc." Hắn đè thấp thanh âm, nhằm che dấu chờ mong quá mức rõ ràng trong giọng nói.
"Chỉ ăn cơm?" Khanh Vân ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch lên đuôi mắt và thanh âm câu nhân, trong giọng nói giống thật mà giả như móng vuốt mèo, ở trong lòng Nhiếp Thần Uyên nhẹ nhàng cào một chút.
"Nếu nhóc không muốn, chúng ta cũng có thể xem phim." Nhiếp Thần Uyên bị y nhìn đến miệng khô lưỡi khốc, thật muốn hôn lên mặt y, hôn đến khi y hơi thở không xong rưng rưng nước mắt, trừng phạt y nghịch ngợm.
Thường thường chỉ cần một hai câu nói là Khanh Vân có thể đem hắn trêu chọc đến kìm lòng không nổi, nhưng Nhiếp Thần Uyên không biết y chỉ là vô tình hay cố ý chơi đùa hắn, trong lòng bất ổn và rối rắm muốn chết.
"Thật ngu ngốc."
Một thanh âm chen ngang, đánh gãy không khí ái muội giữa hai người.
Khanh Vân ngẩng đầu, trước mặt chẳng phải là Lâm Vũ Hào 2-3 năm không thấy sao, gã nhìn Khanh Vân, trong mắt mang theo ác ý chói lọi.
Mấy năm nay gã hao hết tâm tư muốn giết chết Khanh Vân, nhưng cái phế nhân Khanh Vân này cố tình giống như có đại vận khí, mỗi lần đều có thể tránh được một kiếp.
Lâm Vũ Hào chắc chắn không thể biết được tu vi hiện tại của Khanh Vân đã đạt tới trình độ gì, tự cho là đúng nghĩ Nhiếp gia bảo vệ y. Cũng thật như vậy, có Nhiếp Thần Uyên Lâm Vũ Hào không cần quá thân với Khanh Vân.
Không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt Lâm Vũ Hào đột nhiên hiện lên một mạt tự đắc.
Khanh Vân nhướng mày, ban đầu có chút khó hiểu, khi nhìn đến cô gái đi cùng Lâm Vũ Hào, tức khắc sáng tỏ.
Cô gái bộ dáng hiên ngang, tựa hồ cũng là người tập võ, khi nhìn Lâm Vũ Hào cực kỳ vui vẻ. Nhưng mà sau khi quay đầu nhìn thấy Khanh Vân, lại hơi sửng sốt, mày liễu liền dựng ngược lên: "Khanh Vân? Mày như thế nào ở đây?"
Nói Khanh Vân đều sắp quên người phụ nữ này, Vương Diệu Vân, cũng chính là người phụ nữ trong lòng Lâm Vũ Hào. Cô là con gái của sư đệ Khanh Hạo Lâm, thanh mai trúc mã của Khanh Vân, hai nhà thừa dịp con cái tuổi còn nhỏ liền kết thân, cả tên đều lấy không khác nhau lắm. Nhưng Vương Diệu Vân vẫn luôn chướng mắt Khanh Vân, về sau lại đối Lâm Vũ Hào vừa gặp đã thương, trở thành người phụ nữ đầu tiên bên người gã.
Hiện tại đảm đương công cụ Lâm Vũ Hào dùng để đả kích Khanh Vân.
"Diệu Diệu." Lâm Vũ Hào nhẹ giọng trấn an Vương Diệu Vân một câu, quay đầu lại cười nói với Khanh Vân, "Nghe nói Diệu Diệu là vị hôn thê lúc trước của em? Thật là xin lỗi, anh cùng Diệu Diệu tình đầu ý hợp, gia trưởng hai nhà cũng đã đồng ý."
"Hào ca! Nói gì thế, em làm có quan hệ với nó?" Vương Diệu Vân dậm chân, ánh mắt lại hướng Khanh Vân.
Khanh Vân cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Vũ Hào giống như xem vai hề đang nhảy nhót: "Ở phương diện đoạt phụ nữ này mày đúng là có một không hai."
Đầu tiên là mẹ, sau là vị hôn thê.
Lâm Vũ Hào bị lời này đâm tới duy trì không được biểu tình trên mặt, Vương Diệu Vân càng trực tiếp nổi điên.
Hoàn toàn không có để ý giao phong của hai người, sắc mặt Nhiếp Thần Uyên âm trầm, hiện tại trong óc hắn chỉ có 3 cái chữ to "Vị hôn thê"!
Người phụ nữ này, dựa vào cái gì trở thành vị hôn thê của Khanh Vân?
Bị Nhiếp Thần Uyên dùng ánh mắt âm ngoan thực chất hóa nhìn chằm chằm, Vương Diệu Vân nhất thời cảm thấy giống như bị mãnh thú nhìn thẳng, không khỏi rụt ra phía sau.
Lâm Vũ Hào định nhân cơ hội giết Khanh Vân, nhưng cố kỵ Nhiếp Thần Uyên ở đây rốt cuộc không làm gì.
Nhiếp Thần Uyên thật sự làm gã kinh ngạc, tưởng rằng chỉ là một phế vật hoa hoa công tử, trong 3 năm này gã phái tới không ít sát thủ, từ võ giả hậu thiên tầng năm đến hậu thiên tầng bảy đều bị Nhiếp Thần Uyên trả trở về, thậm chí có một hậu thiên tầng tám đều không đắc thủ.
Chung quanh nhiều người nhiều mắt, hai phương giằng co cũng không có kết quả gì, Lâm Vũ Hào lúc gần đi, ở bên tai Khanh Vân để lại một câu tràn đầy ác ý nói: "Hôm nay, tao chuẩn bị cho mày một phần lễ vật."
Vừa đến buổi tối, Khanh Vân liền thu được lễ vật của Lâm Vũ Hào.
Danh sách người tham gia đại hội cổ võ đến, không có tên Khanh Vân.
Hiệp hội cổ võ bên kia rõ ràng sớm dự mưu, danh sách được tuyên bố ra ngay lúc này, không đến một tháng đại hội cổ võ sẽ bắt đầu, căn bản không kịp nghĩ biện pháp. Chợt nghe thấy tin này, Khanh Vân cũng không kinh ngạc, toàn bộ hiệp hội cổ võ đều đứng bên Lâm Vũ Hào, vì thanh danh gã mà xóa một danh ngạch thì tính là gì.
Nhưng sắc mặt của Nhiếp Thần Uyên lại âm trầm ngoài dự đoán, không phải bởi vì không có được danh ngạch này, mà là tin này như một tiếng sấm, đưa Nhiếp Thần Uyên một tin.
Khanh Vân sắp đi rồi.
3 năm thoảng qua, sự tồn tại của Khanh Vân đã trở thành một thói quen đối với Nhiếp Thần Uyên.
Khanh Vân có tính khiết phích, sẽ chơi xấu, tuy cường đại đến làm hắn mê say, nhưng đôi khi sẽ lộ ra chút yếu ớt liêu nhân.
Hết thảy đều làm Nhiếp Thần Uyên chậm rãi trầm luân, hắn chưa bao giờ đi suy xét cũng không nghĩ suy xét có một ngày Khanh Vân sẽ rời đi.
Nhưng mà giao dịch với Nhiếp gia và hắn sớm hay muộn cũng sẽ kết thúc. Lấy năng lực của Khanh Vân tất nhiên sẽ có được danh ngạch của đại hội cổ võ, cũng ở đại hội tỏa sáng.
Đến lúc đó âm mưu của Lâm Vũ Hào bị vạch trần, tất cả mọi người sẽ có cái nhìn tốt với Khanh Vân. Hôm nay lại có một vị hôn thê xuất hiện? Có thể mê hoặc Khanh Vân hay không, Khanh Vân sẽ niệm tình cũ tình lại tiếp thu cô ta sao?
Tưởng tượng đến đây, Nhiếp Thần Uyên liền cảm thấy trái tim mình như ở trên lửa nóng bị nướng đến đau.
"Bắt đầu đi, hôm nay tắm thuốc."
Nhiếp Thần Uyên thở dài, theo lời cởi quần áo, tiến vào thau tắm đã chuẩn bị tốt. Kinh mạch hắn đã hoàn toàn khơi thông, không cần phiền Khanh Vân lại dùng kình khí đả thông, nhưng vì củng cố, mỗi ngày vẫn là phải tắm thuốc.
Khanh Vân ném dược liệu vào thau thuốc, nhìn ngồi ở trong thuốc tắm không nói một lời, sắc mặt âm trầm, thậm chí cơ bắp đều căng thẳng Nhiếp Thần Uyên, không khỏi âm thầm bật cười. Y tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng Nhiếp Thần Uyên, cho nên càng bởi vì hắn để ý mà cảm thấy trong lòng uất ức.
"Đại hội cổ võ, anh thay tôi tham gia đi." Dòng chính cổ võ thế gia đều có thể trực tiếp tham gia đại hội.
Nếu không phải lúc trước Khanh gia bởi vì chuyện của Khanh Hạo Lâm mà tư cách thế gia bị hủy bỏ, Khanh Vân cũng không đến mức lo lắng đi báo danh, lại còn có bị xóa tên.
"Ân?" Nhiếp Thần Uyên kinh ngạc nhìn về phía Khanh Vân, tâm tình hắn còn chưa bình phục, cố gắng xả ra một nụ cười nói, "Nhóc không sợ tôi bại bởi Lâm Vũ Hào? Gã đã là hậu thiên tầng chín."
"Anh không phải đã sớm đạt tới hậu thiên viên mãn sao?" Khanh Vân nói không chút để ý, Nhiếp Thần Uyên có tật xấu thích giả heo ăn thịt hổ, mấy năm nay kinh mạch khôi phục tu vi tăng lên, lại vẫn luôn bất động thanh sắc. Nếu không phải Khanh Vân ngày ngày trị liệu cho hắn, cũng muốn bị hắn qua mặt.
"Nhóc quả nhiên biết." Nhiếp Thần Uyên dựa vào thau tắm, tiếng cười trầm thấp lại sung sướng, trong mắt tràn đầy mê luyến cùng than thở. Hắn từ nhỏ giỏi về ngụy trang, tu vi chân chính dù ông của hắn Nhiếp Tùng Bình cũng chưa nhìn ra, lại duy độc không thể gạt được Khanh Vân.
Hắn nhìn Khanh Vân, trong mắt xưa nay chưa từng có tình cảm nhiệt liệt như thế.
"Cho nên, tôi tại sao phải lo lắng?" Thêm xong dược liệu cuối cùng, Khanh Vân xoay người rời đi.
Phía sau chợt vang lên tiếng nước, tiếp theo một khối thân thể nóng bỏng còn mang theo hương vị của nước thuốc dính sát vào sau lưng y, một đôi tay hữu lực giống như vòng sắt đem y ôm chặt.
"Nhưng mà tôi không muốn!"
Nhiếp Thần Uyên cúi đầu nằm ở sườn của Khanh Vân, không áp chế được chiếm hữu dục toát ra giữa mày: "Sau khi đại hội cổ võ kết thúc, nhóc sẽ rời đi, cho nên tôi không muốn."
Hắn tình nguyện Khanh Vân vĩnh viễn không tham gia đại hội cổ võ, vĩnh viễn lưu tại Nhiếp gia, lưu tại bên người hắn!
Không tồi, thế nhưng có một thứ uy hiếp hắn.
Khanh Vân sung sướng cong cong khóe miệng, thanh âm lại bình đạm không gợn sóng: "Nga, vậy anh muốn thế nào?"
Lực đạo trên người tức khắc chặt hơn.
Không đợi Nhiếp Thần Uyên phản ứng, Khanh Vân lưu loát tránh thoát gông cùm xiềng xích, cường thế đem Nhiếp Thần Uyên áp trở về thau tắm, cúi đầu hôn lên.
Nhiếp Thần Uyên giật mình lăng ra một lát, liền như người chết đuối bắt lấy cọng rơm mút môi Khanh Vân, ở trong miệng y công thành đoạt đất, phát tiết tình yêu cùng vui sướng tràn đầy trong lòng.
Hai người hôn giống như một hồi chiến đấu kịch liệt, không ngừng tranh giành quyền chủ động môi lưỡi giao nhau, ở thời điểm mút vào kéo theo một sợi chỉ bạt mà ôn tồn tách ra.
Sau khi kết thúc, nước trong thau tắm tràng khắp nơi.
Khanh Vân ngẩng đầu, đuôi mắt đo đỏ hỏi: "Lấy này làm thù lao thế nào? Có đủ không?"
Nhiếp Thần Uyên cười nhẹ ở trên môi y hôn hai cái: "Không đủ, thật sự không đủ. Lòng tham của tôi rất lớn, muốn nhiều hơn."
"Hừ, muốn nhiều hơn? Vậy phải xem bản lĩnh của anh......" Lời nói khiêu khích của Khanh Vân dần dần bị tiếng thở dốc dồn dập thay thế.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Khanh Vân ( mặt nghiêm túc): Ta chỉ muốn nhận tiểu đệ mà thôi.
Nhiếp Thần Uyên: Thu ta! Thu ta! Ta lên được phòng khách xuống được phòng bếp, sẽ đánh nhau lại có thể làm ấm giường!
Nhiếp Tùng Bình: Thật muốn bóp chết tiểu tử thúi thúi này.
Lời editor: tui ghét cua đồng (ಥ ͜ʖಥ)