Tiếu Trình Triết nắm đúng tính tình cha Tiếu, biết cha Tiếu ghét nhất kiểu đàn ông không quản được nửa thân dưới, cho nên nhất định sẽ đuổi Tiếu Thành Nặc khỏi Tiếu gia.
"Ông không hỏi lại tôi? Cứ như vậy nghe người ngoài định tội tôi?" Khanh Vân ngẩng đầu không tránh trực tiếp đối diện ánh mắt cha Tiếu, bởi vì thái độ cha Tiếu như vậy, mới làm Tiếu Thành Nặc từng bước một bị Tiếu Trình Triết đẩy xuống vực sâu.
"Sự thật trước mắt tao, tao tự mình nhìn thấy, mày còn muốn giảo biện?" Cha Tiếu tức giận đến ngón tay cũng run rẩy.
"Giảo biện? Tôi không làm thì tại sao phải thừa nhận?" Khanh Vân cũng tức giận hừ cười một tiếng, có một người cha như vậy, cũng khó trách Tiếu Thành Nặc tình nguyện tin tưởng người anh khẩu phật tâm xà kia.
Tiếu Trình Triết rảnh rỗi, chạy tới khuyên giải an ủi: "Tiểu Nặc, em bớt tranh cãi."
Nghe vậy, Khanh Vân thật sâu liếc nhìn gã. Mỗi lần Tiếu Thành Nặc bị bôi nhọ, Tiếu Trình Triết cũng thường an ủi như vậy. Tiếu Thành Nặc nghe lời nên không tiếp tục tranh luận, cam chịu chuyện ném tới trên người mình.
Nhưng Khanh Vân không thể nhẫn.
"Nghe thật hay, tôi không đụng tới người phụ nữ kia chút nào, cô ta muốn kiện tôi tội cưỡng gian, tôi tùy thời phụng bồi." Nói đến đây, Khanh Vân quay đầu nhìn về phía Tiếu Trình Triết, "Vừa lúc tra là ai bỏ thuốc tôi."
Tiếu Trình Triết cùng Miêu bí thư trong toilet đồng thời sửng sốt, Tiếu nhị thiếu đầu óc, lúc này sao lại cảnh giác như vậy?
Nói xong Khanh Vân đi ra ngoài, y vừa đi được một bước chân, quay đầu không chút để ý nói: "Đúng rồi, cho các người biết, tôi thích đàn ông, không có hứng thú với phụ nữ." Cho nên lần sau hãm hại nhớ kĩ điều này.
Lời này là y nói với Miêu bí thư, nhưng tâm Tiếu Trình Triết lại nhắc lên.
Thích đàn ông?
Cha Tiếu hoàn toàn xem nhẹ lời này, trong đầu ông lúc này tất cả đều là lửa giận □□, ông chỉ vào Tiếu Thành Nặc mồm mép run run thật mạnh: "Mày, mày...... Cút cho tao!"
Khanh Vân thật sự đi, y nhìn như đi rất dứt khoát, kỳ thật lại cắt đứt một tia thần thức thật cẩn thận bám vào trên người nhân vật chính Tiếu Trình Triết.
Thế giới này cũng không tồn tại lực lượng đặc thù gì, cho nên có rất nhiều hạn chế Khanh Vân, y không thể không cẩn thận.
Khanh Vân đi đến toilet khách sạn, tỉ mỉ rửa sạch tay. Cho dù trải qua một thế giới, tính khiết phích của Khanh Vân cũng không chuyển biến tốt đẹp. Y vẫn luôn không thể tiếp thu tiếp xúc tứ chi với người khác, ngoại trừ Nhiếp Thần Uyên.
Vốc nước lạnh lên mặt, Khanh Vân lắc đầu đem thân ảnh Nhiếp Thần Uyên đuổi đi. Tác dụng của thuốc còn chưa biến mất, rung động thân thể làm y dễ dàng nhớ tới người đàn ông kia.
Nhưng mà, đã qua.
Linh hồn Nhiếp Thần Uyên sẽ luôn luân hồi ở thế giới kia, mà y lại muốn đi đến từng thế giới lại từng thế giới, thẳng đến khi y cường đại đến nổi tiêu diệt được Thiên Đạo.
Lau khô tay, Khanh Vân xoay người đi ra ngoài, vô ý đụng vào một người.
"Tránh......" Ra.
Sắc mặt Trâu Mẫn Thần âm trầm nhìn thanh niên gần như hoàn toàn đâm vào lòng mình, lời trách cứ mới toát ra một nửa liền bị một trận rung chuyển trong lòng đánh gãy.
Thần sắc Khanh Vân có chút giật mình, y chỉ cảm thấy cả người bị một loại hơi thở quen thuộc vây quanh, thậm chí mang đến cho y một loại cảm giác đã thay đổi thời không.
Có thể làm Khanh Vân cảm thấy quen thuộc, chỉ có một người.
Là hắn? Khanh Vân duỗi tay bắt lấy cổ áo người trước mặt, đến gần ngửi ngửi, ngay sau đó đánh một cái hắt xì nho nhỏ.
Y không tự giác hất cằm lên, lộ ra biểu tình như con mèo kiêu căng cao ngạo khi ở chung với người yêu: "Mùi nước hoa này em không thích, đổi đi."
Sắc mặt Trâu Mẫn Thần thay đổi nhiều lần, xưa nay tính tình hắn không tốt. Nhưng nhìn thanh niên đâm vào ngực rồi lại nắm cổ áo mình hắt xì, mà mình thế nhưng lại không dậy nổi cảm xúc không vui, ngược lại cảm thấy sung sướng như núi lửa bùng nổ làm trong lòng kích động vạn phần, nghe lời nói tùy hứng lại bá đạo của y cũng chỉ cảm thấy đáng yêu.
Đây là một loại, vui sướng đã mất mà tìm lại.
Thầm than một tiếng mình bị quỷ ám, sắc mặt có thể nói hung ác nham hiểm của Trâu Mẫn Thần xuất hiện một tia vỡ nát, từ giữa ào ạt trào ra ôn nhu.
"Ân? Làm sao vậy?" Hắn nâng cằm thanh niên trong ngực, nhẹ giọng dò hỏi. Gương mặt thanh niên ửng hồng khác thường, hô hấp cũng dị thường nóng rực.
Trâu Mẫn Thần kiến thức rộng rãi, lập tức biết thanh niên bị gì, mày hắn nhăn lại, khuôn mặt vốn khắc nghiệt mang theo chút đáng sợ.
"Có người bỏ thuốc em? Là ai?" Lời này nói ra giống như hắn muốn đem người nọ bầm thây thành vạn mảnh, trên thực tế, Trâu Mẫn Thần thật sự làm được.
Ngón tay đang nhéo cằm Khanh Vân hơi dùng lực, sau đó lại sợ làm đau thanh niên, lập tức thả lỏng lực đạo.
Khanh Vân bởi vì cằm đau đớn tỉnh táo lại, ánh mắt y chậm rãi ngắm nhìn. Mặt mày khắc nhiệt vì ở địa vị cao của Trâu Mẫn Thần chiếu vào trong mắt y, Khanh Vân lập tức nhíu mày, tránh thoát gông cùm xiềng xích của người đàn ông.
"Xin lỗi, tôi nhận lầm người." Ngữ khí trong nháy mắt trở nên thanh lãnh.
Thấy thế, vết nhăn giữa mày Trâu Mẫn Thần càng sâu, hắn duỗi tay ôm eo thanh niên, lại bị Khanh Vân dễ dàng tránh thoát.
Không ai dám cự tuyệt hắn.
Nhưng Trâu Mẫn Thần lại không tức giận được, hoặc nói, hắn luyến tiếc sinh khí. Sự bao dung không điểm dừng với thanh niên này như khắt sâu trong linh hồn hắn, nhìn thấy y liền không hề giữ lại bộc lộ ra.
"Em không sao chứ?"
"Không có việc gì, cảm ơn." Khanh Vân gật đầu với hắn, ra ngoài. Người đàn ông này vừa nhìn liền biết không dễ chọc, cục diện rối rắm ở Tiếu gia mình còn chưa xử lý tốt, bây giờ trêu chọc thế lực khác thì không tốt.
Nhưng Khanh Vân cũng không quá mức lo lắng, chẳng qua lúc đầu hơi khó khăn thôi. Nếu là thật sự dám trêu chọc y lần nữa, đánh một mặt cũng là đánh, hai mặt cũng là đánh, Khanh Vân chưa từng sợ.
Trâu Mẫn Thần đang muốn nói gì lại bị di động đánh gãy, nhìn tin tức trên di động, sắc mặt hắn khôi phục lãnh ngạnh ban đầu, thậm chí kém hơn.
Hắn nhìn bóng dáng Khanh Vân, đuổi theo hai bước, đưa cho Khanh Vân một cái danh thiếp: "Đây là phương thức liên hệ với anh."
Cuối cùng bỏ thêm một câu "Chiếu cố mình thật tốt." Lưu luyến xoay người rời đi.
- ----
Hôm nay tâm tình Trâu tổng không tồi.
Đây là nhận thức chung của người trong tiệc, nhưng không có người nào dám tới gần. Làm tổng tài tập đoàn Trâu thị, Trâu Mẫn Thần rất biết cách nắm bắt nhân tâm, mà tính tình hắn lại cực kém. Không nói đến năm đó quyền lực Trâu thị được giao trong tình trạng tinh phong huyết vũ, hiện tại, vô ý một cái bị Trâu Mẫn Thần đánh tới tàn phế cũng là chuyện thường.
Tài chính của tập đoàn Trâu thị kéo dài ở cả hắc bạch lưỡng đạo, là quái vật khổng lồ chiếm cứ toàn bộ Hoa Quốc. Trâu Mẫn Thần có thể trong trận đấu tranh gia tộc thắng được, ngồi ổn trên cái ghế gia chủ Trâu gia, tự nhiên có liên quan tới tính tình của hắn.
Nhưng mà tất cả mọi người trong tiệc thật cẩn thận, thanh âm đàm tiếu về gia chủ Trâu gia đều không tự giác đè thấp xuống, trong lòng bây giờ như có miêu trảo không được an ổn.
Hắn hình như quá tùy tiện? Cả tên thanh niên cũng chưa hỏi.
Hiện tại hắn đã rời đi hơn một giờ, thanh niên vẫn chưa gọi điện thoại cho hắn!
Không nên để y rời đi, y vốn nên ở trong ngực hắn chỗ nào cũng không cần đi. Con ngươi Trâu Mẫn Thần một mảnh hắc trầm, lại chậm rãi hiện lên một chút bất đắc dĩ, lúc trước tại sao hắn lại không cưỡng bách tiểu gia hỏa kia.
Hắn thầm than một tiếng, uống cạn ly rượu.
Vẫy tay gọi bí thư tới, Trâu Mẫn Thần trầm giọng nói: "Tra những người hôm nay ra vào khách sạn đó."
Nói xong, hắn có chút không yên tâm, lại nhíu mày bổ sung: "Nhiều nhất một tuần phải tra được."
Tiệc kết thúc, Trâu Mẫn Thần đi ra ngoài khách sạn. Hắn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía thùng rác cạnh cửa. Một danh thiếp vàng ở bên cạnh thùng rác, dưới ánh đèn chiếu rọi càng rực rỡ, hiển nhiên thời điểm chủ nhân ném đi không quá để tâm.
Trâu Mẫn Thần mím môi.
Thật là vật nhỏ không ngoan.
- ----
Gần cuối năm, Khanh Vân cũng không trở về Tiếu gia ăn tết. Y mới vừa chọc cha Tiếu tức giận, thuận tiện come out, lúc này cha Tiếu đang nổi nóng, y mà dám về phỏng chừng hai cái đùi cũng khó giữ được.
Cũng may cha Tiếu phỏng chừng tức giận đến mê mang đầu, đã quên đóng băng tiền trong tay Tiếu Thành Nặc, cho nên dù Khanh Vân đã nhiều ngày ở bên ngoài thì vẫn sống tốt.
Thời gian nhàn rỗi này y tìm hiểu kỹ càng sản nghiệp Tiếu gia, không phải Khanh Vân định tranh đoạt Tiếu thị với Tiếu Trình Triết. Từ trước đến nay Khanh Vân làm người cuồng vọng có thừa, khinh thường cùng nhân vật chính mày muốn tao cũng muốn.
Huống chi kiếp trước sản nghiệp Nhiếp Thần Uyên còn nhiều hơn cả địch quốc, Khanh Vân làm "Tổng tài phu nhân" căn bản chướng mắt Tiếu thị.
Khép lại tư liệu trong tay, Khanh Vân xoa xoa ấn đường, khóe miệng tươi cười không ý tốt. So với đoạt Tiếu thị từ trong tay Tiếu Trình Triết, Khanh Vân càng tò mò, sau khi Tiếu Trình Triết* hao tổn tâm cơ đoạt được Tiếu thị lại phát hiện chính mình như cũ hai bàn tay trắng sẽ có biểu tình gì.
(*): ở đây tác giả ghi là Tiếu Thành Nặc.
Chậm rãi suy tư hướng đi thế giới này, Khanh Vân nhìn thời gian, đứng lên cầm lấy áo khoác cạnh cửa, đi trong gió tuyết lạnh thấu xương ở Yến Thành.
Mục đích của y là đại học Yến Thành.
Thời gian này học sinh đã sớm nghỉ, giáo viên cũng đi không sai biệt lắm, còn sót vài học sinh.
Triệu Bác Văn chính là một trong số đó, lúc này cậu đang ở dưới một hành lang nhỏ gặm bánh rán giò cháo quẩy.
Gió lạnh đi cùng với tuyết, đổ đến khiến cậu nghĩ sẽ không dừng lại.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt" thanh âm dẫm tuyết vang lên, cuối cùng đến bên người Triệu Bác Văn.
Ngẩng đầu nhìn người trước mặt chỉ mặc áo khoác, không hợp cùng mùa đông phương bắc Khanh Vân, Triệu Bác Văn cắn một miếng lạp xưởng nóng hầm hập, đánh cái rùng mình.
Khanh Vân không tiếp tục đi về phía trước, ngừng ở trước mặt cậu.
Triệu Bác Văn cúi đầu gặm bánh rán trong chốc lát mới nhận thấy không đúng, cậu ngẩng đầu nhướng mày, hỏi: "Anh...... Tìm tôi?"
Sắc mặt y hồ nghi, hiển nhiên không đoán được lý do công tử ca quần áo đắt tiến trước mặt tới tìm mình. Triệu Bác Văn là sinh viên tiến sĩ của đại học Yến Thành, một hạng mục trình báo năm nay bị người đoạt, cậu tâm như tro tàn ở trong ký túc xá nằm ngay đơ một đoạn thời gian thật dài.
Hôm nay là lần đầu tiên chạy ra trường học kiếm ăn.
Khanh Vân học cậu ngồi xổm trên bậc thang, nhưng kiêng dè dầu mỡ của bánh rán giò cháo quẩy trong tay cậu, cho nên cách xa một khoảng.
"Muốn hay không vào công ty chế dược sinh vật của tôi?"
Triệu Bác Văn kinh ngạc nhìn vào mắt Khanh Vân, cậu suy nghĩ trong chốc lát, không hỏi tiền lương mà là: "Muốn làm gì?"
"Kháng ung thư."
Vừa nghe lời này, Triệu Bác Văn lập tức cười nhạo một tiếng, mảnh vụn bánh rán trong miệng phun xa nửa thước.
Những năm gần đây các công ty chế dược đều chạy theo con đường kháng ung thư, nhưng viện nghiên cứu cao cấp nhất trên thế giới cũng chưa tìm ra nguyên nhân của bệnh này, một công ty chế dược tự mình nguyên cứu, rõ ràng là đầu óc có bệnh.
Triệu Bác Văn thiên tư tung hoành, ở phương diện này nhìn thấu rõ ràng. Nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ lắc đầu.
Làm nghiên cứu khoa học là con đường Triệu Bác Văn đã chọn, nhưng đề đầu năm nay bị đoạt khiến cậu nản lòng thoái chí. Buổi tối hôm nay đột nhiên có người tới mời mình, cậu còn tưởng rằng có cơ duyên gì, hiện tại xem ra, chỉ là trò đùa giỡn của một công tử có tiền.
Khanh Vân nhìn cậu một cái, không giải thích, đưa cho cậu một chồng tư liệu.
Cả ý nghĩ Triệu Bác Văn cũng không có, chỉ tùy ý liếc mắt một cái, nhưng một cái liếc mắt này khiến cho cậu dừng lại, bánh rán giò cháo quẩy trong miệng cũng quên nuốt.
Tác giả có lời muốn nói: nhắc nhở chút, thế giới này công có bệnh chó dại.